Chương 89: Thiên Chiếu Chúng Tộc
"Là tộc nhân của tộc Thiên Chiếu" Trần Tú trầm ngâm nói
Đám gia tướng Trần gia đều hết sức sững sờ, chẳng trách đám Hỏa Giáo dám liều lĩnh x·âm p·hạm lãnh thổ nhà họ Trần. Nếu là để cất giữ một người của tộc Thiên Chiếu thì sự liều lĩnh đó là đáng giá. Đừng nói là đi ngang lãnh thổ Trần thậm chí là xâm nhập hoàng cung cũng không phải là không dám.
Dù rằng mục tiêu của tất cả người trên đời đối với Thiên Chiếu tộc chỉ có một mà thôi.
Đó là nếu g·iết được thì phải g·iết sạch bởi lẽ Thiên Chiếu nơi đâu thì trời phạt nơi đó.
Cao Hổ vốn không thích nhiều lời, hắn rút ra một thanh dao găm nhắm thẳng vào trái tim đang đập yếu đuối của con bé mà vung dao.
"Dừng lại" Dường như là cùng một lúc cả Trần Vũ lẫn Trần Ngọc đều lên tiếng ngăn cản. Trần Vũ nhanh như sóc lập tức chạy lại chỗ của con bé dùng tấm lưng của mình che cho con bé, dao găm của Cao Hổ đã đâm xuống tuy đã có kiềm lại nhưng vẫn đâm xuyên qua bả vai của Trần Vũ, hắn không rên rỉ một tiếng nào cả. Máu tươi từ vai hắn chảy đầy lên mặt con bé, trong cơn mê nó lè lưỡi liếm ngon lành.
Trần Vũ dùng cái khăn tay sạch duy nhất trong túi của mình lau những v·ết m·áu còn dính trên mặt con bé kia, trong lòng hắn nổi lên một sự chua xót không tên. Mùi hương, màu tóc và cả điệu bộ này của cô bé thật quen thuộc khiến cho Trần Vũ cảm giác như mình được đi về nhà.
Trần Ngọc cũng mau chóng chạy tới bắt mạch của cho con bé kia, mạch đập tuy yếu nhưng vẫn còn tốt. Xem xét cơ thể thì thấy ngoại trừ những vết sẹo vốn đã lành và cơ thể bị suy nhược trầm trọng thì con bé hoàn toàn bình thường.
"Phụ thân, con bé không c·hết. Nuốt nhiều Hồi Xuân Đan như vậy mà không c·hết thì phải có ẩn tình gì đó. Kính xin phụ thân cho phép con được nghiên cứu con bé. Con sẽ để mắt tới con bé tuyệt đối không để xảy ra chuyện gì đâu" Trần Ngọc nỉ non nói, vừa rồi tâm tình của hắn vốn đã sớm tan nát khi biết những cô gái vừa giải cứu được bởi vì thuốc của hắn mà nổ tung, hắn tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra nữa.
Nghiên cứu cơ thể của con bé này chắc chắn sẽ tìm ra được nguyên do mà thôi.
Dù cho Trần Ngọc có thể coi là tên vô tâm cố chấp cũng được nhưng con bé này phải sống để cho Hồi Xuân Đan của hắn hoàn thành.
"Thiếu gia không được đâu. Người của tộc Thiên Chiếu bị trời cao ghét bỏ. Mãi mãi không thể nào đánh đuổi được vận xui của họ đâu, xin thiếu gia cho phép ta g·iết con bé này đi để tránh hậu hoạn về sau" Luân Xa là người lên tiếng, bàn tay bị cắt đứt của hắn giờ vẫn còn đang rỉ máu vết đau nhói từ nó khiến cho hắn nghiến răng nghiến lợi.
Trần Tú không trả lời mà chỉ chăm chăm quan sát Trần Vũ, khi thấy ánh mắt của Trần Vũ thì ông ta chỉ mỉm cười mà thôi. Giờ phút này tên mục đồng mạt hạng đang giương mắt nhìn đám lính vũ trang đầy đủ với ánh mắt chứa đầy sát khí, giống như là nếu có ai dám tiến tới giành lấy con bé trước mắt thì nó sẽ giống như chó cùng đường mà không ngại cắn họ vậy.
Luân Xa vốn giữ trong mình sự tức giận vì mất tay lại càng trở nên điên tiết hơn khi biết con biết là người của Thiên Chiếu, đúng là những tên khốn bị nguyền rủa. Hắn rút gươm ra chỉ thẳng về phía Trần Vũ, giọng giận dữ quát to.
"Tên oắt con, ta không muốn làm tổn hại tới ngươi. Nhưng đừng cản ta lấy mạng con yêu tinh này, bằng không thì ta cũng không ngại cắt đầu ngươi ra đâu. Nghe rõ chưa" Luân Xa vừa nói vừa tiến tới, hắn không hề nói chơi nếu mà Trần Vũ vẫn còn ở đó thì hắn sẽ không ngại mà chém cả hai đứa cùng lúc luôn.
Hắn không ngại ra tay với Trần Vũ nhưng với tam thiếu gia thì khác. Chỉ thấy Trần Ngọc đứng trước mặt giang tay che chắn Trần Vũ và con bé kia lại, khuôn mặt của gã kiên định.
"Thế thì ngươi sẽ phải g·iết cả ta. Người thừa kế của Trần gia nữa, nếu không ngại thì cứ chém" Trần Ngọc lạnh giọng, giọng điệu và thái độ của hắn khiến cho Luân Xa đứng lại, hắn nhìn sang Trần Tú giống như hy vọng lão gia sẽ khuyên nhủ Trần Ngọc, dù sao thì chính Trần Tú chính là người cũng đã trải qua những t·hảm h·ọa gây ra bởi đám Thiên Chiếu.
"Thôi bỏ đi, con trai ta dám nghiên cứu thứ đan dược nghịch thiên như vậy đã là phạm ý trời. Ta không phục hoàng đế, không chịu nhận ân c·hết cũng đã là nghịch ý trời, mà tất cả đám Bộc Ngưu các ngươi ở đây cũng đã đi theo ta thì cũng là chung một mâm cả thôi. Đã là không thuận theo ý trời thì giờ cưu mang thêm một con yêu tinh bị trời phạt cũng không có gì là quá quắt cả. Cùng lắm thì nếu trời sập xuống, cùng nhau c·hết tan xác pháo thôi. Sợ cái quái gì" Trần Tú cười hào sảng, ông ta quay đầu nhảy lên ngựa không thèm để tâm.
Đám Thiết Bộc Ngưu thấy chủ tướng của mình đã quyết định như vậy thì không cãi lại, nãy giờ bọn họ đúng là đã vào sẵn tư thế chiến đấu. Chỉ cần một sự phản kháng hay có gì bất thường bọn họ sẽ băm cả Trần Vũ và con bé Thiên Chiếu kia thành thịt băm. Thiên Chiếu tộc đáng sợ như thế nào họ không quan tâm, cái họ quan tâm chỉ là sự trung thành với chủ tướng của mình mà thôi.
Lúc này con bé Thiên Chiếu kia bỗng dưng mấp máy môi, bờ môi của nó tuy khô khốc nhưng vẫn hồng hào như thể cánh hoa. Trần Ngọc thấy cha mình tha cho con bé thì vui mừng tiếp lấy con bé từ tay của Trần Vũ, hắn cho con bé uống nước lọc tinh khiết từ trong hành trang của mình. Có nước vào làm cho con bé có vẻ dễ chịu hơn, chỉ thấy nó bắt đầu nói mấy từ bằng tiếng Việt.
"Thiên Đấu, Thiên Đấu." Tuy giọng điệu còn yếu đuối nhưng từng chữ phát âm rõ ràng, Trần Tú nghe thấy thế thì quay sang nhìn con bé với khuôn mặt nghiêm túc, mắt ông ta mở to ra.
"Thiên Đấu?" Trần Tú không thể che giấu được sự hưng phấn trong giọng nói của mình.
"Thiên Đấu từ trời sao hạ xuống" Trong giọng con bé không giấu nổi sự sợ hãi.
"Chỉ cần ngươi chỉ cho ta chỗ của Đấu Ngưu, ta có thể cưu mang ngươi nửa đời sau. Tuyệt đối không ai có thể t·ruy s·át ngươi, kể cả là lão hoàng đế có tới đây" Trần Tú gằn giọng bằng tiếng Thiên Chiếu, nghe thấy âm thanh quen thuộc khuôn mặt cô bé không giấu nổi sự mừng rỡ.
"U Minh Tử Trúc, bọn hắn b·ị t·ruy s·át bởi vì đi ngang qua đó mà dám phạm thiên điều. Trời cao tất nhiên sẽ trừng phạt bọn hắn" Con bé đáp lại bằng tiếng Thiên Chiếu, nghe tới cái tên Tử Trúc U Minh thì khuôn mặt của Trần Tú đanh lại, ban đầu hắn cũng nghi ngờ Đấu Ngưu ở đó nhưng do không chắc chắn nên hắn cũng không muốn đặt chân vào Tử Trúc ở đó quá nguy hiểm.
Khi đã biết đối tượng đi săn của mình ở đâu thì Trần Tú lại không còn một chút phân vân nào, bởi hắn biết nếu bỏ lỡ Thiên Đấu lần này thì không biết tới bao giờ ông ta mới có thể săn được nó. Dù sao Thiên Đấu xuất hiện hết sức quỷ dị, chẳng có mấy khi nó lộ ra hành tung ở U Minh thì nếu không đi săn lần này thì còn chờ tới bao giờ đây.
Trần Tú đăm chiêu suy nghĩ một chút thì cũng hạ quyết tâm. Hắn ra lệnh cho đám người đưa con bé Thiên Chiếu lên trên ngựa, cho nó ăn và phái y sĩ ra chăm sóc nó cho kỹ càng. Luân Xa tuy có tức giận trong lòng nhưng do ý của Trần Tú đã quyết nên hắn cũng không thể làm gì hơn ngoài đích thân tới cùng Trần Ngọc chăm sóc cho con bé, tuy con bé luôn cúi đầu xin lỗi Luân Xa nhưng sự giận dữ không thể ngày một ngày hai hết được.
"Ngươi tên gì hỡi nữ nhân Thiên Chiếu" Trần Ngọc lên tiếng dò hỏi, hắn cũng học cha hắn dùng ngôn ngữ Thiên Chiếu nhưng giọng điệu của hắn thì vẫn chưa chuẩn xác cho lắm, nghe vẫn còn buồn cười lắm. Con bé Thiên Chiếu nghe tới tên thì khuôn mặt lập tức buồn rầu, chỉ thấy nó cúi gầm mặt lại không nói gì mãi đến khi Trần Ngọc đặt tay lên vai nó an ủi thì nó mới lấy lại chút tinh thần mà bảo.
"Vốn tiểu nữ không có tên. Sinh ra cũng không biết mẹ cha mình là ai, chỉ biết hết người này đến người kia mua mình, g·iết mình rồi bắt nhốt mình. Vốn cả cuộc đời như thế, vô phúc không được ai ban tên cho" Trần Ngọc mủi lòng, chợt hắn nhớ tới từ trong chiếc rương nhốt con bé kia bốc ra rất nhiều sương mù. Hắn suy nghĩ rồi đặt cho con bé một cái tên.
"Ta chưa thể ban họ cho ngươi nên giờ sẽ đặt cho ngươi tạm cái tên Vụ Nữ. Cô gái trong sương mù. Đợi đến khi ta lên làm gia chủ Trần gia và ngươi có cống hiến cho gia tộc chúng ta thì lúc đó ta sẽ ban họ cho ngươi. Được chứ"
Vụ Nữ vui mừng cúi đầu cảm tạ.
"Vụ Nữ cảm ơn thiếu gia ban tên. Ta nhất định sẽ trân trọng cái tên ngài ban cho mình"
Ở trên ngựa riêng, nó nhìn về phía Trần Vũ đang đăm chiêu ở đằng sau, đầu con bé hơi cúi nói cảm ơn bằng tiếng Thiên Chiếu. Khi thấy Trần Vũ nhìn nó thì con bé cũng ngại ngùng đỏ mặt quay đi sang chỗ khác. Trần Vũ vẫn còn đang phân vân không biết cảm giác của mình với con bé kia là gì, hắn vẫn còn chìm trong sự mơ hồ, dù sao thì ngày hôm nay đã có quá nhiều chuyện xảy ra rồi. Với một người như hắn thì ngày hôm nay đã được tính là một ngày quá dài.
"Thiên Chiếu Đại Thần hiển linh, lần nữa soi rọi cho chúng ta tìm thấy chân vương" Con bé Thiên Chiếu thấy lòng mình rạng rỡ vô cùng, càng vui hơn việc được sống là việc nó tìm thấy Trần Vũ, bởi lẽ nó hiểu sau tất cả thì số mệnh cũng lại sẽ quay vòng để trả lại hết những gì trời cao đã cắp mà thôi.
Đoàn săn xuất phát đi tới một trong những cấm địa nguy hiểm nhất trong rừng U Minh.
U Minh Tử Trúc.
Cũng có lời đồn rằng ngày xưa có thần linh vẫn lạc nơi này.