Chương 91: Ảo Mộng
Ban đầu đường đi vào Tử Trúc chỉ là một đường thẳng mà thôi, một con đường đất bình thường có lá từ lũy tre phủ xuống che ngang mái đầu. Con đường bình thường kia tạo cho người ta cảm giác khá thoải mái nhưng bây giờ thì nó lại thay đổi rất khác. Chỉ thấy giờ đây Tử Trúc đã mọc dày đặc hơn, có nhiều ngõ quanh co mà con đường để đi giờ bó hẹp lại chỉ vừa để hai người lớn đi ngang qua trông hết sức chật chội và ngột ngạt.
Bây giờ nhìn thẳng thì sẽ không thấy gì ngoài một lũy tre tím dày đặc che khuất tầm nhìn. Tuy vậy nhưng ngoài Trần Vũ ra thì cũng không ai phát hoảng cả, dường như tất cả đều đã lường trước được việc này, chỉ thấy Trần Vũ hít một hơi thật sâu. Ông ta ngồi bệt xuống đất, tay chống cằm suy nghĩ.
"Quy tắc của Tử Trúc như sau. Bây giờ tất cả những gì chúng ta thấy đều là ảo ảnh, đường đúng đắn thì chỉ có một thôi. Nếu đi lạc thì rất có thể bị lạc mất nhau nên nhất định các ngươi phải dùng dây cột vào lưng áo, tuyệt không được để lạc mất đoàn." Trần Tú vừa nói vừa quăng một cọng dây thừng về phía sau, tức thì đám gia tướng cũng hiểu ý mà luồn nó vào bao kiếm rồi truyền cho người sau, chẳng mấy bao lâu một đoàn thể chắc chắn đã được hình thành bằng sợi dây thừng.
Trần Tú không nói nhiều thêm mà bắt đầu di chuyển. Không biết bằng cách nào mà Trần Vũ thấy Trần Tú di chuyển rất tự tin, hắn không thèm dừng lại mà cứ thoải mái mà rẽ giống như hắn đã biết rành rọt từng đường đi nước bước ở đây. Trần Vũ luôn cảm giác những lũy tre này chắc chắn vô cùng thế nhưng hắn cũng cảm giác như khác với vẻ ngoài của mình những lũy tre này tuy dày nhưng không Trần Vũ cảm giác như nó đang di chuyển.
"Tìm ra rồi" Trần Ngọc lên tiếng, hắn đưa tay chỉ vào một lũy tre bên tai trái. Trần Vũ cố nheo mắt quan sát thật rõ nhưng vẫn không thấy có gì khác biệt cả nhưng Trần Tú thì khác, chỉ thấy hắn vung dao lên chặt vào một cây tre nằm trong lũy tre. Chỉ nghe thấy một tiếng éc vang lên, Trần Tú chặt thanh tre đó xuống rồi dốc từ nó ra mấy chục con sâu tre màu tím.
Chỉ thấy Trần Tú nắm chặt tay lại mấy con sâu tre c·hết tươi, bọn nó nhanh chóng phát ra một làn khói màu tím rồi tan thành bụi.
"Để con gói nó lại" Trần Ngọc lên tiếng rồi đem đống bột sâu đó gói vào trong một chiếc lọ nhỏ rồi cất đi.
"Mấy con sâu tre này là lý do làm chúng ta bị lạc. Mùi hương từ dịch tiết của bọn chúng làm cho mũi của chúng ta bị điếc, muốn tìm ra được đường đi chính xác thì phải g·iết sạch lũ tre này" Trần Ngọc quay sang giải thích cho Trần Vũ. Đoàn săn tiếp tục di chuyển, vừa đi thì Trần Ngọc vừa có nhiệm vụ tìm ra ổ mấy con sâu tre này để g·iết bọn nó.
Chỉ trong nửa giờ hơn chục ổ sâu tre đã bị diệt gọn, dần dần thì Trần Vũ cũng đã có thể ngửi thấy những thứ mùi khác. Đây là lần đầu tiên kể từ khi bước vào trong rừng Tử Trúc mà hắn có thể ngửi thấy mùi của không khí. Cứ thế lặp đi lặp lại khiến cho Trần Vũ thấy hơi nhàm chán. Đám gia tướng vốn không thích nhiều lời mà chỉ răm rắm làm theo lệnh, ngay khi Trần Ngọc chỉ chỗ của mấy con sâu tre thì bọn hắn cứ theo trình tự chặt đốt tre đó rồi nghiền mấy con sâu ra thôi.
Dần dần khi khứu giác hoàn toàn trở lại bình thường thì Trần Vũ mới thấy dị tượng xảy ra lần nữa, chỉ thấy cơn buồn ngủ lại lần nữa ập tới. Ngay lập tức đám gia tướng truyền tay nhau lọ cao để hít và bôi vào mắt. Trần Vũ rút kinh nghiệm, lần này hắn muốn thử mở to mắt ra xem quá trình biến đổi diễn ra như thế nào.
Chỉ thấy mấy rặng tre lại lần nữa thay đổi, có một luồng hơi gì đó xộc vào trong mũi của Trần Vũ nhưng lần này nó không làm hắn trở nên buồn ngủ mà lại khiến hắn mệt mỏi không thôi. Mãi tới khi những rặng tre cứ héo rồi lại mọc nhiều lần thì không biết tự lúc nào Trần Vũ phát hiện mình đã ngủ quên được một lúc, khi hắn tỉnh dậy thì lại thấy lũy tre biến trở lại ban đầu.
Trần Vũ quay đầu ra sau lưng thì vẫn thấy những người lính canh vẫn đang đứng ở ngoài chỉ cách chừng trăm bước chân. Trần Vũ giật mình lấy tay xoa mắt cho thật kỹ rồi quan sát lại lần nữa, hắn thậm chí có thể thấy một người lính hơi mệt mỏi dựa vào trong lũy tre mà ngáp. Trời thì vẫn còn đang sáng, giống như là tất cả những gì diễn ra nãy giờ không có thật vậy.
Hắn quan sát thì thấy ánh mắt Trần Tú tỏ ra vẻ bất đắc dĩ, dường như hắn cũng vừa rơi vào ảo cảnh.
"Phụ thân, vừa rồi không phải ảo cảnh. Bây giờ mới là ảo cảnh" Trần Ngọc nói rồi chỉ lên trời, khi Trần Vũ ngẩng đầu lên thì thấy không biết tự lúc nào trên trời đã có những cây tre cao chọc trời, cứ như thế là nó phải có tới hàng trăm đốt. Những lũy tre kia đung đưa trong gió nhẹ nhàng, nếu để ý kỹ thì thấy trên đầu mỗi lũy đều có treo một thứ gì đó có hình dạng giống như con người.
Trần Tú nheo mắt nhìn rồi phát ra nụ cười ha hả hào sảng.
"Bọn hắn dám treo chúng ta lên đấy" Nhìn kỹ lại thì thấy quả nhiên ở đầu mỗi cây tre đang treo lơ lửng những cái xác mà cái xác nào trông cũng y hệt như đám người Trần Vũ, thậm chí Trần Vũ còn có thể nhận ra được xác của mình bị cây tre đâm xuyên qua vẫn còn đang rỉ máu. Hắn nổi cả da gà quay đầu đi chỗ khác không nhìn nữa. Nhìn thấy bản thân c·hết đúng là một cảm giác rờn rợn.
"Lúc trước ta cũng đã thấy cảnh tượng này rồi. Ảo giác cả thôi, đã thế thì chúng ta cứ nhắm mắt mà đi là được. Nếu không thấy gì thì coi như không bị gì cả" Trần Tú dẫn đoàn đi tiếp, mắt ông ta nhắm nghiền dường như không thèm quan tâm gì rồi đi thẳng về phía trước. Trần Ngọc cũng gật đầu, chỉ thấy hắn khịt mũi ngửi rồi chỉ đường cho Trần Tú.
Cả quân đoàn cứ thế vừa bám vào dây vừa đi mà không thèm mở mắt ra.
Nhưng trời xui đất khiến thế nào, Trần Vũ lại tò mò mà ti hí mắt.
Chỉ thấy không biết từ lúc nào mà bọn hắn đang đi giữa một rừng tre cháy rực, nhiệt độ cao xồng xộc vào da thịt khiến cho Trần Vũ chóng hết cả mặt. Chỉ thấy ngọn lửa hung tàn như có thể vờn c·hết lấy đoàn người bất cứ lúc nào, tay Trần Vũ cũng bị ngọn lửa đốt cháy xém bỏng rát đau đớn. Dường như chỉ cần một lát thôi hắn có thể buông tay ra khỏi dây mà quay đầu bỏ chạy.
Nhưng Trần Vũ lại đột nhiên thanh tỉnh lại.
Hắn thấy tinh thần của mình trở nên minh mẫn hơn trước, từ trong bụng tim của hắn một luồng khí lạnh chạy khắp cơ thể điều hòa cơ thể của hắn. Trần Vũ như được rửa mắt bằng nước suối lạnh, khi hắn mở mắt ra lần nữa thì thấy đoàn người vẫn đang chậm rãi đi từng bước một, ai cũng nhắm nghiền mắt lại cả.
Dường như chỉ có Trần Vũ là đang mở mắt, hắn thấy sự thay đổi của môi trường xung quanh, thậm chí thấy bản thân như bị nhốt trong một cái lồng kính bảy màu. Mỗi bước hắn đi dường như chỉ dẫn hắn quay lại chỗ cũ, Trần Vũ thấp thoáng thấy cả những con mắt đỏ từ khắp nơi đang nhìn về phía hắn. Trần Vũ mở mắt quan sát xung quanh thì thấy Trần Ngọc đang đau đớn nhăn mặt, đoàn gia tướng thì chỉ đang chậm rãi đi mà khuôn mặt không có cảm xúc nào.
Chỉ có hai ngoại lệ duy nhất.
Đó chính là Trần Tú và Vụ Nữ, cả hai đều đang mở to mắt ra.
Trên khuôn mặt của Vụ Nữ thì tràn đầy sự sợ hãi, miệng lẩm bẩm như thể đang cầu nguyện. Trái ngược với Vụ Nữ thì Trần Vũ lại thể hiện sự thích thú và ngạo mạn, giống như đây chỉ là một trò chơi làm thỏa mãn cái tính hiếu thắng của ông ta mà thôi, dường như cũng cảm nhận được Trần Vũ nhìn mình nên Trần Tú quay đầu lại nở một nụ cười thích thú.
Ông ta chậm rãi lắc đầu, chỉ thấy ông ta dùng răng cắn chặt vào môi mình khiến cho máu tươi tuôn chảy.
Mùi máu tươi dường như làm Trần Ngọc chú ý nên hắn cũng mở mắt ra, khi thấy phụ thân chảy máu thì hắn tính lên tiếng nhưng bị Trần Tú đưa tay ngăn lại. Bốn người mở mắt được dường như có một sự liên kết tâm linh khiến cho bọn họ trở thành một thê gắn kết. Ảo cảnh thay đổi thành đủ thứ hình ảnh ma quái, bây giờ lại đang biến thành một thôn quê, ở đó có những đứa trẻ chăn trâu đang đánh nhau.
Đột nhiên tất cả đều phải ngưng lại khi thấy sự xuất hiện của một đứa nhóc cao lớn. Trên tay hắn cầm một cây gậy to, tên nhóc đó rõ ràng là Trần Tú. Chỉ thấy Trần Tú dùng gậy đánh đuổi hết tất cả những đứa trẻ chăn trâu khác, hắn còn đang nở nụ cười đắc thắng chạy về nhà khoe với mẹ. Khi hắn vào nhà thì thấy cha mẹ hắn đang quỳ gối phủ phục trước mặt một đứa trẻ có khuôn mặt thanh tú, giữa trán của đứa bé còn chấm một chấm đỏ.
Trần Tú gào thét lên toan lao vào đánh đứa trẻ kia thì đột nhiên thấy cửa nhà xuất hiện một cái bóng đen khổng lồ. Bóng đen có đôi mắt đỏ ngầu, đầu có sừng dài, chỉ thấy Trần Tú bị nó húc một cái văng ra xa.
Trần Tú thấy ảo giác đó thì mở miệng cười to.
Lúc này Trần Vũ đã thấy phía trước có một lũy tre héo úa màu tím, nó khác với những lũy tre khác là nó chưa hề bị ngã đổ. Chỉ thấy bên trong lũy tre có một khoảng trống nhỏ, cái khoảng trống đó như một cái miệng khổng lồ toan nuốt chửng Trần Tú. Ông ta không hề sợ hãi gì mà chỉ tiến lại gần ngửi ngửi cái miệng đầy máu tanh kia, như đã xác định được cái gì đó, Trần Tú cười to.
"Bắt được mày rồi" Trần Tú giương nắm đấm, ông bao phủ nội lực của mình lại bàn tay biến nó thành màu vàng kim rồi đấm thẳng vào trong cái miệng kia.
Trần Tú rút từ trong cái miệng đó ra một con sâu tre to hơn mấy con khác, ông ta há miệng ra nuốt con sâu tre vào bụng.
Trước mắt Trần Vũ đột nhiên tối sầm lại, khi hắn mở mắt ra thì đã thấy Trần Tú đứng sừng sững dưới ánh mặt trời.
Đám gia tướng đều đang nằm dưới đất đang lồm cồm bỏ dậy, rừng trúc tím đã yên ả như trước. Trần Vũ có thể lần nữa cảm giác được vị gió, vị đất, vị của không khí và cả cảm thấy tia nắng đang chiếu vào da mình.
Hắn quay đầu lại và nhận ra đám binh lính bên ngoài đang hoan hô vì chiến công của Trần Tú, bọn họ vốn dĩ cũng chỉ mới đi được có hai trăm bước chân mà thôi. Sự đáng sợ của Tử Trúc khiến cho Trần Vũ rùng mình,thì ra từ nãy đến giờ chỉ là một giấc mơ.