Chương 88: Vụ Nữ
Xác của tên Vô Cương chẳng mấy bao lâu đã bị xé ra làm nhiều mảnh, đám người bị hận thù đau đớn che mắt đi chút phần người còn lại dùng sự căm hờn mà đáp trả lại những đớn đau mà mình được nhận. Sau cùng thì nhân quả cũng tròn nhưng cơn say máu của cuộc trả thù nào có kéo dài mãi mãi, chỉ trong chốc lát sau khi tắm máu kẻ thù những người phụ nữ tội nghiệp đã nằm gục xuống mà khóc to, họ gào thét thứ âm thanh tưởng chừng của dã thú. Bởi lẽ dù cho họ tính từ lúc này đã không còn là nô lệ nhưng mà dấu ấn của những ngày tháng tủi hổ này sẽ đi theo họ đến những năm tháng sau cuối cuộc đời.
Mà có lẽ những năm tháng đó cũng không còn xa đâu.
Là một người theo học y thuật từ bé, cũng là người thấu hiểu sự yếu đuối của thân thể mình. Trần Ngọc hơn ai hết là người đồng cảm sâu sắc nhất với những cô gái tội nghiệp kia, cảm giác nhận biết rõ cơ thể mình đang c·hết dần đi đúng là một cảm giác kinh khủng. Trần Ngọc trầm ngâm như suy nghĩ gì đó hắn cứ chần chừ mãi, đến tận khi hắn thấy những người phụ nữ kia đã khóc cạn nước mắt mà nằm đó không phát ra tiếng động nào như thể một xác c·hết thì hắn mới tiến tới chỗ cha mình chắp tay mà lạy.
"Thỉnh phụ vương cho phép ta sử dụng Hồi Xuân Đan cho bọn họ" Trần Ngọc cũng phải suy xét kỹ lắm mới dám đưa ra ý kiến này, bởi lẽ Hồi Xuân Đan rất khó để luyện chế ra chưa kể giá trị của nó là liên thành, nhiều loại vật liệu cũng không phải có tiền là mua được. Sản lượng mỗi ngày Trần Ngọc chỉ có thể làm ra một mẻ tầm ba viên mà thôi, trong đó thì hắn đã đưa cho Trần Vũ thử nghiệm hết hai viên rồi,bản thân hắn cũng không đem theo quá nhiều chỉ có vài chục viên phòng thân mà thôi, sản lượng quá thấp lại thêm ít thử nghiệm trên cơ thể của con người bình thường chính là lý do khiến cho Trần Ngọc đắn đo như vậy.
Ngoài Trần Vũ có vẻ không thể hiện tác dụng phụ gì thì còn lại hắn chưa dám thử nghiệm đan dược này trên cơ thể người thường nhất là khi họ đều mang những v·ết t·hương nặng như vậy.
"Hầu hết bọn họ đều bị suy nhược nặng, cơ quan nội tạng bị tổn thương. Y sĩ trong quân cũng có thể trị được cho bọn hắn rồi, hà tất phải dùng tới thuốc của con" Trần Tú nói không sai, đúng là họ có thể cứu sống được bây giờ nhưng còn sống được bao lâu thì hoàn toàn là ý của trời.
Hơn nữa cái Trần Ngọc muốn là khôi phục hoàn toàn sức khỏe cho họ, biến họ trở thành những con người hoàn toàn bình thường như lúc trước. Hắn quay sang dùng thứ tiếng phương Bắc bập bẹ nói với đám người phụ nữ, có người nghe hiểu thì gật đầu liên tục nhưng sau đó cũng tỏ ra ái ngại, theo ý của họ thì họ sợ không biết lấy gì ra để trả tiền thuốc men cho Trần Ngọc. Bọn họ đã thiếu Trần gia cái ơn cứu mạng thật sự là giờ họ không thể nào gánh thêm nợ được nữa.
"Thôi được rồi, cứ thử đi. Coi như lấy bọn họ thêm thí nghiệm cho con. Không ai nợ ai" Thấy cha mình đồng ý thì Trần Ngọc vui lắm, hắn nhanh chóng chạy tới bên cạnh những cô gái kia mang ra một cái túi vải màu đỏ. Hắn dốc từ trong túi ra hơn chục viên đan được màu vàng thơm nức mũi mùi thuốc rồi phân phát đều cho bọn họ. Ban đầu họ cũng không biết có nên uống hay không nhưng với sự thúc ép của Trần Ngọc thì cũng có người thử nuốt viên đan dược xuống.
Chỉ thấy cơ thể của cô ta như được bơm vào một nguồn nước ấm, dòng nước ấy chạy dọc cơ thể bọn họ như đang âu yếm từng thớ cơ bắp. Cảm giác như v·ết t·hương vốn đau đớn giờ đây đã được dịu đi phần nào, thậm chí với vài vết rách nhỏ trên cơ thể cũng đang dần dần lành lại với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường. Với những v·ết t·hương nặng hơn thì cũng nhanh chóng đóng màn lại không còn chảy máu được, khuôn mặt phờ phạc của họ cũng nhanh chóng trở nên hồng hào hơn nhiều.
"Thần tiên tái thế" Chỉ thấy người phụ nữ kia lẩm bẩm như thế, tức thì cô ta quỳ xuống dập đầu cảm ơn Trần Ngọc mấy cái. Khuôn mặt của gã tam thiếu gia Trần gia trở nên rạng rỡ vô cùng, sau cùng thì hắn cũng càng vững tin có thể dùng thứ đan dược này một lần nữa mang Trần gia trở lại đỉnh cao. Người phụ nữ kia vốn b·ị t·hương khá nặng, trên bụng có mấy v·ết t·hương bị nhiễm trùng giòi bọ lúc nhúc giờ đây đột nhiên không còn đau rát nữa. Có thể thấy đám giòi bọ bị dược lực đốt cháy khiến cho bọn chúng bốc hơi.
Người phụ nữ đó lần đầu tiên có thể đứng thẳng, cô ta ngẩng mặt nhìn bầu trời. Tia nắng ngày nào làm cô ghét bỏ giờ đây trở nên ấm áp, biến thành nhân chứng cho việc cô đang được sống lại một lần nữa. Cả cơ thể lâu ngày không tắm rửa cũng như được tắm qua lá hoa thơm tỏa ra một mùi hương không khác gì hoa lá. Cô ta đi lại phía Trần Ngọc giang tay như muốn trao một cái ôm cảm ơn cho tất cả, nụ cười của con người lại một lần nữa trở lại trên khuôn mặt cô.
Những cô gái khác thấy vậy cũng thi nhau uống thuốc, ai cũng rạng rỡ và vui mừng như tìm thấy được cho mình một chiếc phao cứu sinh.
Cô ấy thấy bụng mình ấm lắm, thấy bụng mình ấm lắm, thấy bụng mình, nóng lắm.
Chỉ nghe một t·iếng n·ổ nhỏ vang lên. Cô gái nổ tung, nội tạng và cả máu đen của cô ấy bằng đầy lên người Trần Ngọc. Hắn chỉ cảm thấy cả cơ thể ướt đẫm trước cả khi hắn có thể hiểu chuyện gì xảy ra thì đám người kia cũng hét toáng lên, ai cũng sợ hãi bỏ chạy tứ phía dường như trong tiếng hét thất thanh của họ thì nhìn Trần Ngọc còn đáng sợ hơn cả Vô Cương. Đám gia tướng Trần gia đuổi theo đám người nhưng không được, bởi lẽ đột nhiên họ trở nên cực kỳ hung hãn.
Có người còn mặc cả v·ết t·hương đang trở nên nặng nề hơn của mình mà chạy thẳng vào rừng nhưng rồi chỉ còn lại những t·iếng n·ổ bụp bụp vang lên, cơ thể của họ như pháo hao nổ tung. Có người chưa nổ thì sợ hãi mà quỳ xuống tự dùng những mảnh đá nhọn cắt vào cổ mình, c·hết thì cũng được nhưng họ lại không muốn c·ái c·hết đáng sợ như vậy, một c·ái c·hết không toàn thây. Rồi cũng không còn ai có thể chạy thoát được số phận, toàn bộ đều bị dược lực kinh khủng của Hồi Xuân Đan khiến cho cơ thể nổ tung.
Trần Ngọc như nhận ra gì đó, hắn quỳ xuống đất khuôn mặt đau đớn như không thể tin được những gì đang diễn ra.
"Chắc chắn là do thiếu Phản Hồn Hoa, chắc chắn là do thiếu Phản Hồn Hoa" Trần Ngọc cứ thế lẩm bẩm như người điên, hắn gào lên rồi lấy tay đấm mạnh vào đất, quyền đầu của hắn ứa máu ướt hết cả nền đất. Cảnh tượng vừa diễn ra hết sức quỷ dị khiến cho ai cũng không biết nên làm gì, nhất thời bọn họ chỉ có thể đứng trơ ra không biết phải làm gì. Lúc này chỉ nghe thấy tiếng cào cấu trong chiếc rương nhỏ kia mọi lúc càng điên cuồng hơn, Luân Xa vốn đang ngơ ngác cũng không biết trời xui đất khiến làm sao mà chạm vào trong ổ khóa.
Hắn hét lên một tiếng, hắn cảm giác cả cơ thể của hắn như đang bị chiếc ổ khóa kia hút cạn lấy năng lượng. Chỉ thấy từ trong chiếc ổ khóa kia mọc ra một thứ dây leo bám vào bàn tay hắn, chiếc dây leo kia cắm vào trong tay hắn đang cố sức hút lấy nội lực và máu tươi của Luân Xa. Chỉ thấy Luân Xa hét lên một tiếng đau đớn, hắn rút ra dao găm nhắm ngay cổ tay của mình mà chặt phăng đi. Bàn tay của Luân Xa rớt ra nhanh chóng bị chiếc ổ khóa kia hút khô chỉ còn xương và da.
Lúc này, chỉ thấy chiếc ổ khóa kia từ từ nứt vỡ sau cùng thì vỡ tan thành từng mảnh nhỏ. Chiếc rương kia từ từ mở ra, từ trong nó bốc lên một tia sương khói rồi nhanh chóng khiến cho không gian xung quanh chìm trong sương khói không thấy bóng dáng của người đâu cả. Trần Tú đưa tay lên che mũi vì lo ngại bên trong khói có độc, đám gia tướng cũng làm theo. Như là chỉ chờ như vậy, một bóng người đứng lên từ trong chiếc rương đó.
Đó là một cô gái, nói đúng hơn đó là một bé gái trạc tuổi Trần Vũ. Cả cơ thể của con bé gầy gò đến độ trên cơ thể của nó hoàn toàn không có một chút thịt nào mà chỉ toàn là xương với da, có thể thấy trên cơ thể của đứa bé đó chằng chịt những vết sẹo đáng sợ đầy khắp nơi, cả cơ thể của con bé kia run rẩy như thế nó có thể sụp đổ vào bất kỳ lúc nào. Khuôn mặt của con bé xinh đẹp, tuy non nớt nhưng vẫn có thể toát ra nét tà mị hút hồn người khác, mắt của nó màu tím đầy sự sợ hãi và hoang mang và điều đặc biệt nhất trên cơ thể của con bé này chính là mái tóc đỏ rực của nó.
Trần Vũ nhìn mái tóc kia mà thấy bản thân mình như đang bị thôi miên, hắn cảm giác được sự thân quen của con bé quỷ dị kia.
Con bé quỷ dị ấy dùng chút sức lực của nó chạy thẳng về phía Trần Ngọc, trong ánh mắt của nó thể hiện sự thèm khát. Trần Tú thấy thế thì dụng nội lực và gầm mạnh lên một tiếng, chỉ thấy toàn bộ sương khói bị tiếng gầm của Trần Tú thổi tan hết sạch, ông ta nhanh chóng phi tới chỗ của con bé kia tung ra một chưởng về phía nó. Như một con mèo, con bé kia lách nhẹ một chút để tránh thoát chưởng kia, tuy rằng vẫn bị chưởng khí làm cho chân của nó gãy tan nhưng nó vẫn tiếp tục bay về phía Trần Ngọc.
Chỉ thấy nó không t·ấn c·ông mà c·ướp lấy chiếc túi thơm trên tay của Trần Ngọc, nó ngửa đầu ra nốc sạch tất cả những viên thuốc còn lại trong túi vào thẳng miệng mình. Trần Ngọc tuy không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng vẫn ý thức được đan dược của mình đã b·ị c·ướp, hắn đưa tay ra ngăn cản không cho người kia uống thuốc nhưng không thành công.
Chỉ thấy con bé tóc đỏ kia rú lên một tiếng như dã thú, trái với suy nghĩa của mọi người cơ thể bé nhỏ kia không vỡ tan thành bọt khí.
Chỉ thấy con bé kia nở ra nụ cười hài lòng rồi lảo đảo ngã xuống đất, khi đám gia tướng chạy tới thì họ chỉ còn nghe thấy tiếng ngáy của con bé mà thôi.
Sinh vật quỷ dị kia đang đánh một giấc ngon lành.