Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bạch Ảnh

Chương 87: Trả Giá




Chương 87: Trả Giá

Đêm đó, ta chỉ là một đứa trẻ ngây ngô vì khát vọng cầu sinh mà tìm tới võ đạo. Ta chỉ là không kẻ không quyền không thế, thậm chí càng không có thiên tư võ học, ta lại càng không biết làm sao để có thể báo được mối thâm thù này.

Ta chấp nhận lưu lạc sang nơi đất khách, trải qua bao nhiêu hiểm nguy gian khổ để đến đất phương Bắc xa xôi. Ta không ngại bản thân yếu hèn cũng không ngại trở thành trò cười, không tiếc cả liêm sĩ mà quỳ lạy trước cửa Phật Sơn Thiếu Lâm để được nhận vào học võ.

Bởi ta nghe nói thiên hạ võ công Thiếu Lâm là tinh thuần và cũng chỉ có Thiếu Lâm mới có thể dễ dàng dung dưỡng một kẻ không quyền thế như ta. Chỉ có luyện thành thần công Thiếu Lâm thì mới có thể trả được mối thù g·iết cả nhà này.

Một năm, hai năm rồi lại năm năm. Ta cố gắng làm hết mọi thứ bọn họ yêu cầu, ta học tu đạo lý cũng không ngại làm đủ việc cực khổ để được dạy võ công Thiếu Lâm. Nhưng tất cả những gì ta học được đều là những bài võ phòng thân yếu đuối, hoặc cao lắm cũng chỉ là mấy bài côn phối hợp. Đó là không đủ dành cho khát vọng trả thù của ta.

Ta không ngại học trộm võ công, thậm chí vì học được võ công ta không ngại g·iết c·hết sư huynh của ta. Người đã giúp đỡ ta từ khi ta mới bước chân vào trong Thiếu Lâm, người đã không ngại khác dòng tộc với ta mà cưu mang giúp đỡ ta.

Ngày ta biết sư huynh được trọng thưởng thần công La Hán Hàng Phục Chưởng, ta cảm thấy sự ghen tị của ta sục sôi. Ta đã chiếm đoạt bí quyết ấy, rồi sống cuộc sống hèn mạt chạy trốn, ta b·ị t·ruy s·át không khác một con chuột.

Nhưng trời không phụ ta, ta luyện rồi lại luyện. Mười năm dài đằng đẵng thần công đã thành, một chưởng của ta có thể đánh bể đất đá, thân thể ta cứng rắn như thân cổ thụ. Ta lại có sức khỏe vô địch, lấy một địch mười vẫn là dễ dàng.

Quay lại cố hương, kẻ thù sớm đ·ã c·hết.

Quay lại cố hương, kẻ thù sớm đã thịt nát xương tan. Sớm đã bị một tên lãng khách dùng một chưởng đánh đoạn tâm mạch mà c·hết, xác bị vứt ngoài đường cho quạ mổ chó tha. Không còn kẻ thù thì suốt cuộc đời ta cố gắng làm gì, thậm chí không tiếc cả ân tình mà g·iết sư huynh.



Ta thách đấu người g·iết c·hết cừu gia của mình, ta muốn tìm cho mình một mục đích. Nhưng hỡi ôi ở đời vốn toàn là chuyện bất công, thần công của ta còn chẳng xứng để tên đó tung chưởng. Chỉ một viên sỏi đã đủ khiến ta trọng thương, từ đó võ công không bao giờ tinh tiến được nữa.

Ta chỉ có thể làm c·ướp thôi, ta chỉ có thể sống hèn nhát trốn tránh thôi, ta chỉ có thể g·iết kẻ yếu hèn thôi. Ta đã không còn khả năng gì nữa rồi.

Ta đã ô nhục đủ rồi.

Thế mà tên khốn này, thằng nhóc chó c·hết này lại vừa sỉ nhục ta thêm một lần nữa.

“Ngươi biết võ học Phật Sơn Thiếu Lâm, sư phụ của ngươi là ai? Ngươi ở đây để t·ruy s·át ta sao” Vô Cương nhìn Trần Vũ với ánh mắt hoảng sợ, một chưởng vừa rồi tuy thiếu đi nội lực thâm hậu nhưng từ cách ra đòn tới cách tung chưởng đều không lệch một li nào.

Trên ngực của Vô Cương còn in hằn năm ngón tay nhỏ bé của Trần Vũ. May mắn là Trần Vũ không đánh vào tim không thì giờ chắc hắn cũng không còn sức lực để nói chuyện rồi.

“Ta đã thấy rồi, ta cảm giác khí huyết trong người ngươi di chuyển quá đơn giản. Chưởng lực của ngươi xuất phát từ trái tim đi một vòng qua ngực rồi tới tay. Chu trình của nó quá đơn giản, không phức tạp như người khác, ta chỉ cần bắt chước thôi là được” Trần Vũ cũng không che giấu gì mà nói, thật sự mà nói thì đúng là chưởng pháp La Hán Hàng Phục cũng không phải là một chưởng pháp cao minh gì tuy nhiên có thể học được nó nhanh như vậy cũng làm cho người khác phải ngỡ ngàng.

Trần Tú lúc này cũng cảm thấy hứng thú mà gật đầu, hắn khá bất ngờ khi Trần Vũ cũng cảm nhận được dòng chảy của khí dù cho hắn chưa bao giờ tuy luyện võ công nào cả.

Thấy thủ lĩnh của mình bị một đứa trẻ đánh bay khiến cho đám lâu la mất hết tinh thần chiến đấu, chúng quăng v·ũ k·hí rồi bỏ chạy mỗi người một hướng. Tuy nhiên bọn chúng quá vô tổ chức, không hể yểm trợ nhau mở đường máu mà cứ thế chạy tán loạn khắp nơi.

Thế trận như kiến vỡ tổ này biến bọn chúng trở thành đám bị thịt di động mặc cho Thiết Bộc Ngưu làm thịt. Không có tên nào may mắn lọt khỏi vòng vây, nếu không phải bị Cao Hổ dùng đao chém làm hai nửa thì cũng bị những gia tướng khác dùng dậy đánh vỡ đầu.



Có tên lâu la thấy tên gia tướng mập mạp có vẻ cục mịch nên đánh liều lao tới tính t·ấn c·ông hắn. Nhưng tên kia đã nhanh chóng phải trả giá bằng mạng sống, chỉ thấy đao chém vào cổ của tên mập lập tức vỡ vụn. Tên mập cũng chỉ phì cười mà dùng vai đẩy mạnh vào người tên lâu la xấu số.

Chỉ thấy tên đó bay thẳng lên một ngọn cây cao v·út rồi rớt xuống c·hết tươi. Tên mập tất nhiên cũng không phải là phường yếu đuối, hắn là Luân Xa, một tay hảo thủ dưới trướng của Trần Tú.

Chỉ trong tích tắc, toàn bộ tên lâu la đã bị hạ sát. Xác bọn chúng được thu gom lại rồi xếp gọn gang ở một chỗ, t·hi t·hể của đám súc sinh đó được chất lại thành một đống cao bằng ngực. Một vài cô gái thấy cảnh này thì ứa nước mắt, có người lao vào cào cấu cắn xé bọn chúng.

Luân Xa quan sát một hồi thì mới đi tới bên cạnh Trần Tú báo cáo.

“Bẩm gia chủ, không có t·hương v·ong. Toàn bộ năm mươi hai tên lâu la đều đã đoàn diệt, tiền bạc tư trang của bọn hắn đều được gom lại để kiểm kê, bọn quỷ nghèo kiết xác này không có gì quá giá trị cả. Trừ vài đồng vàng của Hỏa Giáo kèm thêm ít pháo khói ám hiệu. Mạt tướng đã cho người vào trong hang dò xét, khoảng nửa canh giờ sẽ mang ra hết toàn bộ tài sản cất giấu của chúng. Tuyệt không để sót lại thứ gì”

Nghe Luân Xa bẩm báo Trần Tú cũng gật đầu hài lòng. Không có t·hương v·ong là tốt nhất, vốn ông cũng biết đám mạt hạng này không thể nào có thể tổn thương đến Thiết Bộc Ngưu của ông nhưng cuộc chiến nào cũng có biến số, nếu đã không có t·hương v·ong thì đúng là một chuyện đáng để mừng.

Chỉ còn lại Vô Cương đang quỳ gối nhìn tất cả. Hắn tuyệt vọng, giờ phút này hắn chính là một con cá nằm trên thớt mặc người chặt chém, chắc chắn là không thể nào có việc hắn được tha mạng giờ phút này hắn chỉ đang mong chờ một c·ái c·hết ít đau đớn nhất có thể mà thôi.

“Giáo đồ của Hỏa Giáo đâu?” Trần Tú hỏi ngắn gọn.



“Không có, vài tháng trước chúng ta được một tên môi giới thuê vận chuyển đám nô lệ này. Chỉ có vài tên giáo đồ được đi theo để làm do thám. Nhưng trên đường đi chúng ta gặp phải ác thú t·ấn c·ông, ba trong số năm tên giáo đồ đã bỏ mạng. Còn hai tên đã đi do thám từ sớm, không có tin tức gì cả. Vốn bọn ta cũng đang chờ hắn quay về để có thể đi ra khỏi đây” Vô Cương cúi gầm mặt nói, quả đúng là hắn không nói dối một câu nào cả, hành trình toàn bộ vài tháng nay của hắn trong rừng U Minh vốn chỉ có như vậy.

“Chỉ là dẫn đám nô lệ này thôi sao?” Trần Tú gặng hỏi, Vô Cương ngẩng mặt lên nhìn thấy ánh mắt sắc nhọn lạnh lùng của Trần Tú thì cũng sợ hãi mà khai tiếp.

“Còn có một chiếc rương chứa một sinh vật gì đó, đám Hỏa Giáo không cho phép chúng ta tò mò, chúng ta cũng không dám cãi lời bọn chúng vì võ công của bọn hắn quá cao. Chiếc rương được thiết kế cho chúng ta đưa đồ ăn và thức uống vào mà không thấy bên trong. Nhưng ta đoán có lẽ đó chính là con non của một sinh vật gì đó. Chúng ta cất nó ở trong hang kia kìa” Vô Cương thành khẩn khai báo, hắn chỉ vào trong hang động lập tức Luân Xa đích thân đi vào trong.

Một lát sau Luân Xa đi ra với một chiếc rương to bằng nửa người lớn trong tay. Chiếc rương có vẻ khá nhẹ vì Luân Xa xách nó nhẹ tênh. Chiếc rương có ấn ký ngọn lửa của Hỏa Giáo bên ngoài, nó có một cái lỗ vừa đủ để nhét nhu yếu phẩm vào, bên trong cái rương phát ra tiếng cào cấu điếc tai, sinh vật bên trong có lẽ cũng đang hết sức hoảng sợ.

Rương được khóa bằng một ổ khóa màu đen, sờ vào Luân Xa thấy tay lạnh, nội lực cũng như bị hút vào bên trong ổ khóa.

“Ngươi có chìa khóa không?” Luân Xa hỏi nhưng Vô Cương chỉ lắc đầu.

“Tạm thời bỏ qua cái rương đi. Phụ thân, ta đã xem qua cơ thể của tất cả những cô gái ở đây rồi. Hầu hết đều bị nội ngoại thương, nhiễm trùng và suy dinh dưỡng khá nặng. Tận lực cứu chữa thì sợ là nội thương cũng khó hết, có lẽ đều sẽ không sống quá thọ đâu” Trần Ngọc nói, đám người kia nghe thấy tuy không hiểu nhưng chắc cũng biết tình trạng của mình không khá khẩm gì nên có người đã bật khóc.

Trần Tú cũng không biết phải xử trí thế nào. Vốn những người này rất khó để đưa họ về mẫu quốc mà chăm sóc những con bệnh không biết phải c·hết lúc nào cũng là một việc quá vô nghĩa, nhất là khi họ không phải người Đại Cồ.

“Thỉnh tướng quân, cho phép ta được c·hết” Vô Cương lên tiếng, hắn cúi gầm mặt xuống không dám nhìn lên nữa. Trần Tú không vội trả lời hắn, chỉ thấy ông ta đi tới bên cạnh những người cô gái kia an ủi họ. Chỉ thấy Trần Tú dùng tiếng mẫu quốc của họ nói gì đó mà sắc mặt của ai cũng thay đổi, khi Trần Tú chỉ tay vào Vô Cương hắn cảm giác toàn thân nặng nề như bị đá đè, rõ ràng hắn đang đợi tuyên án.

Khuôn mặt của những người phụ nữa kia tỏa ra vẻ hoảng sợ nhưng rồi cũng có người quyết tâm gật đầu. Trần Tú cười rồi đưa cho cô ta một thanh dao găm, Vô Cương như hiểu ra gì đó hắn hoảng sợ dùng chút hơi tàn quay đầu bỏ chạy.

Trần Tú không thèm nhíu mày mà dùng một hòn sỏi bắn mạnh về phía chân của Vô Cương. Chỉ thấy hòn sỏi bay xuyên qua chân của Vô Cương khiến cho nguyên bắp chân hắn nổ tung, Vô Cương thét lên một tiếng đau đớn, rồi vài viên sỏi nữa lại bay tới bắn cho các chi còn lại của hắn vỡ nát.

Vô Cương chỉ có thể nằm bất lực chờ c·hết. Đám nô lệ thấy có cơ hội trả thù thì nhào tới, người dùng tay người dùng dao xé xác Vô Cương, có người còn dùng răng cắn đứt cả của quý của hắn. Đám người điên loạn lao vào cắn xé hắn chẳng khác gì bầy chó hoang.

Khuôn mặt Trần Tú cũng không có biểu cảm gì, như thể đây chỉ là việc bình thường.