Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bạch Ảnh

Chương 86: Đột Kích




Chương 86: Đột Kích

Lúc này tiếng kêu sợ hãi từ đám nô lệ mới vang lên nhưng trong đó còn có lẫn tiếng nấc của sự vui mừng.

Vô Cương nhanh chóng khinh công ra ngoài cửa hang, ở đó không biết từ khi nào đã xuất hiện một tên cao lớn vũ trang đầy đủ. Giáp trụ sáng bóng, trên đó còn có tiêu chí một cái đầu trâu có hai cái sừng lớn, tên gia tướng đứng ở đó sừng sững với một thanh trường đao trên tay. Trên lưỡi đao vẫn còn dính máu, dưới chân hắn là cái xác đê hèn của Tiểu Hổ đang trong động tác kéo quần xuống tới đầu gối.

"Ngươi không xứng đáng gọi là Hổ" Tên lính lên tiếng, đó chính là Cao Hổ.

"Thiết, Thiết Bộc Ngưu của Trần gia" Vô Cương theo bản năng phát ra thành tiếng.

"Thiết Bộc Ngưu đã bị ép giải giáp. Chúng ta chỉ là gia tướng ăn lương của nhà họ Trần mà thôi" Cao Hổ lên tiếng, từ bên trong hang động chạy ra hơn năm mươi tên đạo tặc. Khi nhìn thấy giáp trụ sáng bóng của Cao Hổ thì bọn hắn sợ hãi đến rung cả chân, bọn hắn tất nhiên cũng nhận ra được người đang đứng trước mặt mình thuộc quân đoàn thiện chiến và có nhiều chiến công nhất chỉ thua q·uân đ·ội hoàng gia.

Thiết Bộc Ngưu huyền thoại.

Mà Thiết Bộc Ngưu có ở đây thì có nghĩa là, Thượng Quốc Công Trần Tú cũng có ở đây.

Không để cho bọn c·ướp phải chờ đợi lâu bỗng dưng bầu trời tối sầm lại. Vốn rừng U Minh đang nắng chang chang, thế nên bọn hắn mới chạy vào trong hang tránh nắng. Nhưng giờ phút này cả bầu trời tối sầm lại, khi bọn hắn ngẩng mặt lên trời thì mới thấy trên trời có một đốm đen. Nhìn kỹ lại thì đó là một người trong bộ chiến giáp, cả thân thể ông ta to lớn như thể ngọn núi. Cả cơ thể to lớn kia đang nhảy cao tới mức che cả mặt trời, chưa kịp để bọn hắn định thần lại thì cái bóng đen đó như sấm sét đáp thẳng xuống đất.

Chỉ nghe thấy một âm thanh như trời giáng, muôn thú chim muông đều phải sợ hãi tản đi hết.

Đến khi bụi dần tan, đám c·ướp mới thấy ở chỗ cái bóng đen vừa đáp xuống kia đã vỡ hết cả đất đá để lại một hố sâu hơn một gang tay. Người đang đứng đó chính là một lão già đang cười một cách khoái trí, không ai khác đó chính Thượng Quốc Công Trần Tú, cái tên mà bất kỳ ai trên đời nghe đến đều phải kính trọng còn với đám t·ội p·hạm bọn hắn thì chỉ cần nghe tên thôi cũng đã sợ mất mật.



Trần Tú liếc mắt nhìn đám nô lệ đang nằm phủ phục trên đất. Bọn họ hầu hết là các cô gái tuổi từ mười sáu đến đôi mươi quần áo ai cũng rách rưới, hạ bộ chảy máu do chịu phải ô nhục. Ai cũng còi cọc xanh xao nhìn thôi cũng đã biết họ không có được dinh dưỡng đầy đủ, trên người những cô gái tội nghiệp cũng chi chít những v·ết t·hương lớn nhỏ. Có cái thì là do côn trùng cắn, có cái nhìn có thể biết là do bị h·ành h·ạ bởi đám súc sinh kia. Có người là người Ma Ni, có người mang làn da đen cũng có người nhìn là biết người phương Bắc.

"Rất may là không có người Việt" Tên gia tướng mập mạp lúc này cũng đã cưỡi ngựa tới, hắn nhanh chóng kiểm kê rồi đưa tay lên trán vuốt mồ hôi. Chỉ cần không có người Việt thì lòng bọn hắn cũng sẽ bớt đau đớn đi một chút.

"Ông tới để cứu chúng tôi phải không?" Một cô gái có thân hình mảnh khảnh nhìn thì biết tầm mười bảy tuổi lên tiếng bằng tiếng Việt. Cô gái là người có v·ết t·hương nặng nhất, cơ thể đầy những vết đòn roi, nhìn kỹ thì thấy một bên lỗ tai của cô đã bị cắn đứt, thậm chí bên mắt trái cũng đã sớm bị móc ra. Nhưng đôi mắt còn lại của cô thì hết sức sáng suốt, trong đó có sự kiên cường đáng khâm phục. Khuôn mặt xinh đẹp thanh tú giờ đây đã bị hủy hoại, dung nhan sớm đã không còn rồi.

"Phải" Trần Tú gật đầu, giọng nhẹ nhàng.

Vừa nghe câu trả lời của Trần Tú, nước mắt của cô gái kia không thể kìm lại mà chảy ra. Nước mắt chảy ra cả từ trong hốc mắt bị móc của cô, máu cùng nước mắt hòa lại thành một thứ chất lỏng đầy đau buồn.

"Tôi sinh ra ở phía Bắc, đứng lang quân vốn là người Đại Cồ. Anh ấy đã trải qua đủ mọi ngăn cách mới có thể cãi ý gia đình cưới tôi về, vậy mà đám súc sinh này đi ngang hôn lễ của tôi đã g·iết chồng tôi. Tiện nữ giờ đây thân thể nát tan, tha hương tứ xứ. Không cầu được cứu sống, hôm nay ở đây dùng chút hơi tàn. Xin ông, giúp tôi"

Cô gái kia quỳ rạp xuống đất, đầu dập liên tục tới khi máu tươi nhuộm hết cả nền đất. Cô ta dập đầu mà không hề để ý máu thịt của mình tuôn rơi.

"Xin giúp tiện nữ trả thù" Cô gái hét to một lần sau cuối rồi dùng sức thật mạnh dập đầu của mình vào đất. Máu tươi cùng với sọ não theo âm thanh vang rền cả đất trời cũng đã tiễn đóa hoa phương Bắc về đoàn tụ cùng đức lang quân của mình.

"Được, ta giúp cô trả thù" Trần Tú tiến tới chỗ cô gái kia cúi đầu xuống nói nhỏ vào tai cô. Những cô gái còn lại thấy cảnh đó thì cũng nước mắt tuôn rơi không nói không rằng tất cả đều dập đầu. Chỉ còn thấy tiếng họ đập đầu vào đất và tiếng khóc oan ức mà thôi. Còn lại trời đất dường như cũng im lặng để chia sẻ nỗi đau thấu trời này với bọn họ.

Trần Vũ vốn đã tới chứng kiến từ đầu đến cuối, hai bàn tay hắn nắm chặt, tay hắn vô thức sờ vào bên hông như đang tìm kiếm thứ gì đó, trong hắn đang chảy một sự giận dữ không tên.

Trần Ngọc thì sớm đã bật khóc thành tiếng, dù hắn đưa tay lên che mặt nhưng nước mắt sớm cũng đã ướt hết cả vạt áo.



"Đánh đi, không thì đều phải c·hết" Vô Cương thấy trước mặt mình đã bao vây binh lính nhà họ Trần thì tuyệt vọng kêu lên. Hắn ra tay trước dùng tay nâng một tảng đá lớn ném thẳng về phía Trần Tú đang nhắm mắt cảm thán. Viên đá to gần bằng một người trưởng thành được chưởng lực của Vô Cương gia tốc bay thẳng về phía Trần Tú. Trần Tú vẫn không hề di động, tới khi hòn đá gần chạm phải Trần Tú thì Cao Hổ xuất hiện trước mặt Trần Tú dùng thanh đao của mình chém hòn đá ra làm hai.

Đám trộm c·ướp thấy cảnh tượng đó thì hai tay đổ mồ hôi lạnh, không dám cầm cả binh khí.

Đám gia tướng cũng nhanh chóng chia ra bao vây hang đá lại, có kẻ thì tiến tới những cô gái kia nhẹ nhàng đỡ họ dậy rồi đưa họ về phía Trần Ngọc. Cô gái phương Bắc kia cũng được mang về đặt êm ái sát bên đám người Trần Vũ, trên khuôn mặt đau khổ kia sau cùng cũng có một chút yên bình.

Vô Cương lại giục đám thuộc hạ của mình một lần nữa, lần này thì cũng có tên giương cung lên nhắm về phía quân lính mà bắn. Một mũi tên rồi lại hai mũi tên, thoáng cái hàng chục mũi tên được bắn tới. Nhưng bằng đó thì không thể nào làm khó được Thiết Bộc Ngưu được, chỉ thấy chỉ cần một cái vung tay đám gia tướng đã có thể đánh bay mấy mũi tên kia.

"Thiết Bộc Ngưu có tôn chỉ gì?" Trần Tú đột nhiên gào lên.

Đám gia tướng lập tức lưng thẳng, chân dậm mạnh xuống đất. Âm thanh vang khắp núi rừng giống như sấm rền, đại địa cũng đã bị tiếng dậm chân này rung động.

"Một thân trấn giang sơn

Đại địa phải cúi mình"

Âm thanh vang lên đến từ tất cả những thành viên trong đoàn săn kể cả Trần Ngọc, chỉ có Trần Vũ là không nói theo thế nhưng lưng hắn phải đứng thẳng.



"Giết sạch" Trần Tú ra lệnh.

Chỉ đợi có thể đám quân lính đã lao lên như vũ bão. Bọn họ chia ra làm tốp năm người, mỗi một tốp đều tiến lên theo một nhịp quan sát xung quanh không có góc c·hết. Khi có mũi tên bất tới thì bọn họ đều dùng gậy gạt đi, tuyệt không có ai quay đầu vì bọn họ tin tưởng đồng đội của mình. Như một con thiết ngưu, tiến tới quét sạch mọi thứ trước mặt.

Vô Cương vốn có võ công cao nhất, tuyệt học võ công của hắn vốn là đến từ chùa Thiếu Lâm nơi phương Bắc xa xôi. Tuy hắn không học được những thần công tuyệt thế nhưng do xuất thân là nhà sư nên hắn cũng đã học được các pháp môn cơ bản, cơ thể bình thường của Vô Cương vốn đau thương khó xuyên, chưa kể chưởng lực của hắn cũng mạnh mẽ vô cùng.

"Đám binh lính này không đủ sức với ta đâu" Vô Cương thét lên, hắn tung ra một chưởng vào thẳng một tốp lính đang lao về phía hắn. Và đúng là hắn có thể đẩy lùi họ được, bởi xét riêng từng người thì trong đoàn săn cũng ít có ai có thể có võ công cao như hắn, hắn chỉ sợ tên có thể vô thanh vô tức chém bay đầu Tiểu Hổ hay sợ hãi Trần Tú thôi. Còn lại hắn tin hắn có thể đối phó được.

Hắn quay đầu nhìn về phía Cao Hổ. Tên này đang bận bịu với hơn chục thủ hạ của hắn, chỉ thấy mấy tên đó bao vây Cao Hổ. Bọn chúng nhắm thẳng giáo vào các bộ phận trọng yếu trên cơ thể Cao Hổ rồi đâm tới cùng lúc, chỉ thấy Cao Hổ nhảy thẳng lên rồi dậm xuống đất, nội lực khiến cho đất đá vỡ tung bay thẳng vào mấy tên kia. Tất cả đều bị đẩy lui có tên xui xẻo còn bị đá văng vỡ đầu mà c·hết, chưa dừng ở đó Cao Hổ vung đao thành một vòng cung, không cần màu mè hoa kỹ, chỉ cần một lần vung đao hoàn hảo đã chém đứt ngang người tên xấu số nào dám t·ấn c·ông Cao Hổ.

Riêng Trần Tú thì chỉ đứng quan sát không ra tay.

Vô Cương thấy vậy thì quyết định rút lui. Hắn dùng hết sức tung chưởng khiến cho một tốp lính bị đẩy ra xa, hắn theo thế mà nhảy lên tung chưởng toan phá tung đội hình của họ. Nhưng Thiết Bộc Ngưu không phải là lũ nghiệp dư, chỉ thấy bọn họ nhất thời tách ra tránh khỏi chưởng lực của Vô Cương rồi cũng nhanh chóng dùng dậy đánh mạnh vào tay chân của Vô Cương. Hắn hét lên một tiếng đau đớn rồi giận dữ tung chiêu.

"La Hán Hành Thế" Vô Cương dùng tuyệt chiêu đẩy những cây gậy văng ra xa, toán lính cũng bị hắn đánh cho té ngã.

Vô Cương quan sát xung quanh thì thấy trước mắt có hai đứa trẻ trông cực kỳ vô hại, trong đó còn có một đứa bị mù nữa. Vô Cương cười lớn, hắn đưa tay lên trời rồi chưởng mạnh xuống đất.

"La Hán Hàng Lâm" Một chưởng tạo ra khí đẩy lùi quân lính xung quanh. Vô Cương nhanh chóng bay tới đưa tay toan tóm lấy Trần Ngọc.

Hắn trực tiếp bỏ qua Trần Vũ vì từ quần áo thì hắn có vẻ chỉ là hạng nô bộc, Trần Ngọc với quần áo lụa sang trọng mới là mục tiêu của hắn.

Nhưng hắn đã phạm một sai lầm lớn, chỉ thấy không biết vì sao mà Trần Vũ lại nở ra một nụ cười tự tin.

"La Hán Hành Thế" Hắn chỉ nghe Trần Vũ kêu lên một tiếng như vậy. Chỉ thấy Trần Vũ đưa tay ra, một chưởng chưởng thẳng vào ngực của hắn, Vô Cương bay ra xa miệng phun máu tươi.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn Trần Vũ với ánh mắt hoảng sợ.