Chương 85: Súc Sinh Trên Đời
Chương 85: Đánh Nhanh Diệt Gọn
Tên do thám tuyệt vọng mà không có cách nào chống trả. Đám gia tướng của Trần gia vốn là binh lính có kinh nghiệm ngay khi hắn vừa rơi xuống đã bị bọn hắn dùng côn đánh vỡ hết huyệt đạo, giờ tên do thám không tài nào vận nội công cả kể cả có sống qua được kiếp nạn này thì cũng là một tên phế vật không còn chút tác dụng gì. Cao Hổ là người nhét côn vào miệng tên do thám, thấy ánh mắt phẫn uất của hắn thì Cao Hổ cười nhạt hắn vung gậy mạnh một cái khiến cho nguyên hàm răng của tên do thám kia vỡ nát.
Hắn la hét đau đớn, trong miệng rớt ra một viên nang chỉ bé hơn đầu ngón út một chút. Tên do thám sắc mắt tái nhợt hắn nôn ra một bãi máu những răng và máu, ánh mắt hắn nhìn về đám người Trần Tú càng thêm uất hận.
"Ta sẽ không hé răng một lời" Tên do thám nói giọng thều thào bằng thứ tiếng Việt pha lẫn với âm điệu Ma Ni.
Trần Tú chỉ cười khẩy mà không nói thêm gì cả, ông ta chỉ cần lắc đầu một cái lập tức đám gia tướng đều hiểu phải làm gì. Bọn họ đều cùng vung gậy một lúc, không nói lời nào mà từng gậy từng gậy đập vào trong thịt xương của tên do thám. Từng gậy đều đánh rất tinh chuẩn, mỗi gậy đều đánh vào những phần trọng yếu gây đau đớn vô cùng nhưng lại tuyệt không gây tổn thương quá nặng dẫn tới chảy máu mà c·hết. Trần Vũ hết sức ấn tượng với khung cảnh trước mắt, bởi lẽ từng người lính đều hành động mà nét mặt không hề thay đổi, chỉ có Trần Ngọc là hơi nhăn mặt. Cả không gian chỉ còn tiếng la hét thảm thương của tên do thám xấu số.
"Ta khai, xin đừng đánh nữa. Ta sẽ khai hết"
Tên do thám Ma Ni không biết lấy sức lực từ đâu mà cố nhoài người dậy dập đầu. Cố lắm hắn mới có thể nâng trán lên đập xuống đất, đám gia tướng vẫn không dừng đòn. Mãi cho tới khi Trần Tú đưa tay lên ra hiệu thôi thì bọn họ mới dừng.
"Lời khai của một thằng ma giáo thì chỉ đáng tin một nửa thôi. Cái này là thay cho con dân Đại Cồ đ·ánh đ·ập ngươi" Trần Tú lạnh lùng đáp.
Dám phạm phải con dân Đại Cồ thì phải chuẩn bị trước tinh thần là thịt nát xương tan đi. Trần Tú là người sinh ra ở thời chiến loạn cũng là người một tay dẹp tan chiến loạn, thế nên đối với hắn thì Đại Cồ là một quốc gia thiêng liêng, hắn không cho phép bất kỳ ai x·âm p·hạm hay làm dơ bẩn nó cả.
"Chúng ta cũng không b·ắt c·óc người Việt, chúng ta cũng đã cố tránh đất của Thượng Quốc Công ngươi rồi. Chúng ta là bị nó đuổi tới đây, chúng ta không hề cố ý" Tên do thám gào thét dường như hắn đang muốn dùng sự chất vấn của mình đổi lại chút thương hại từ Trần Tú cho bản thân. Nhưng hắn có vẻ đã quá xem thường lão già này rồi, Trần Tú không những không thèm để tâm lời hắn nói mà chỉ ngẩng đầu nhìn lên trời.
Rừng U Minh thời tiết khắc nghiệt, mới ban sáng trời còn mát mẻ mà bây giờ đã nóng cháy cả da thịt. Trần Tú giương cao mắt nhìn thẳng lên trời, giống như ánh mắt của hắn không hề e ngại ánh mặt trời kia, ánh mắt Trần Tú như mũi tên nhìn thẳng lên trời xanh. Chỉ trong vài phút, có một cánh diều hâu đang bay liệng trên trời. Con diều hâu phát ra một tiếng kêu vang trời, dưới cặp vuốt sắc bén của nó đang gắp một con chim đen bé tí. Con chim đen bị cặp vuốt cắp vào cổ sớm đ·ã c·hết, con diều hâu thì giống như tự hào về chiến tích của nó lắm sau khi phát ra thêm mấy tiếng kêu vang khác nó mới từ từ sà xuống chỗ Trần Tú.
Con diều hâu lượn mấy vòng rồi nhả con chim đen dưới chân Trần Tú xong nó lại bay lên đậu trên Trần Tú. Cao Hổ nhặt con chim đen lên lấy mẩu giấy nhỏ được giấu dưới chân con chim rồi hắn quẳng con chim qua một bên, con diều hâu thấy vậy bay tới gắp xác con chim đen bay đi mất. Cao Hổ mở tờ giấy ra đọc kỹ mấy lần rồi mới đưa lại cho Trần Tú, đọc xong Trần Tú vo tờ giấy lại rồi dùng nội lửa ghiền nó thành bụi.
"Đi thôi" Trần Tú ra lệnh rồi dẫn đoàn đi trước.
"Giết ta, làm ơn. Ta đau quá" Tên do thám thấy Trần Tú quay đầu bỏ đi thì dùng hết sức hét lên. Trần Tú không thèm quay đầu lại mà chỉ ném về phía hắn một con dao găm, con dao không rơi vào tầm tay của hắn mà rơi cách đó vài chục thước. Tên do thám miệng lẩm bẩm gì đó không thành tiếng, Trần Vũ chỉ thấy hắn cố từng bước từng bước bò lại chỗ con dao. Nhưng dù cố thế nào thì hắn cũng không làm được chỉ cố gượng được thêm một chút thì tên do thám miệng sùi bọt mép c·hết tươi.
Trần Vũ nhìn tên do thám kia thở ra những hơi thở hắt cuối cùng rồi dừng thở. Hắn chỉ có thể chấp tay cầu nguyện cho hắn một câu rồi cưỡi ngựa bỏ đi.
Khi trong bãi đất trống vốn không còn ai nữa, bụi mờ từ chân ngựa cũng đã tan. Một bàn tay trồi lên từ dưới đất, bàn tay kia cố giãy dụa rồi sau một lúc cũng có thể chui lên khỏi mặt đất. Kẻ vừa chui lên có ngoại hình gầy gò, khuôn mặt của hắn chi chít những vết sẹo nhỏ như dùng dao lam rạch lên. Trước ngực hắn có một hình xăm ngọn lửa đỏ to tướng.
Tên đó nhìn vào xác tên do thám đang nằm đó thì chỉ chậc lưỡi. Hắn nghiến răng ken két nhìn về phía xa xăm nơi đoàn săn của Trần Tú đã đi săn.
.............
Nếu được chọn lại thì chắc chắn Vô Cương không muốn tiếp nhận mối làm ăn này chút nào, mấy đồng vàng dơ bẩn của đám Hỏa Giáo không đáng để hắn dây vào tình cảnh khổ ải này chút nào cả. Vốn Vô Cương không hề muốn buôn người làm gì cả, bởi lẽ việc này tốn quá nhiều công sức và thời gian nhưng mấy đồng vàng sáng chói đã làm hắn mờ mắt.
Cả mấy tháng trời lạc trong rừng đã khiến cho thần trí hắn rối tung lúc nào cũng căng như dây đàn sắp đứt. Vô Cương quan sát xung quanh, trong hang động vốn chỉ có hắn cùng vài bộ hạ thân tín, tên nào cũng sớm tái nhợt mệt mỏi không còn chút sức sống nào cả.
Vô Cương thở dài sau chuyến này nhất định hắn phải hưởng thụ một lần cho đã đời, nghĩ tới mấy đồng vàng sáng bóng Vô Cương nở một nụ cười tươi. Vô Cương đứng dậy lại gõ cốc cốc vào chiếc hòm gỗ được hắn cất phía cạnh chỗ ngủ.
Từ trong hòm gỗ phát ra tiếng cào cấu như thể của một con thú, hắn thậm chí còn có thể nghe được tiếng rên rỉ đau đớn. Vô Cương nhếch môi đá vào trong cái hòm gỗ mấy cái thật mạnh, bên trong lập tức không còn một âm thanh nào nữa.
Đây chính là lý do bọn hắn bị kẹt ở đây. Vốn buôn nô lệ đơn thuần thì Hỏa Giáo sẽ không trả cho bọn hắn một số tiền lớn như vậy, vốn mục tiêu chính của Hỏa Giáo chính là đem theo cái con vật nằm trong cái hòm này. Yêu cầu duy nhất của đám Hỏa Giáo là không được để con vật bên trong đó c·hết.
Thế nên hằng ngày Vô Cương đều phải mở hé hòm gỗ ném vào trong đó nước sạch cùng lương thực. Tuy nhiên gần đây khi lương thực khan hiếm thì bọn hắn cũng gần như bỏ đói sinh vật trong kia luôn, chỉ tận ba bốn ngày mới cho nó ít bánh vụn cùng nước lọc.
“Đại ca, mấy con nhỏ ngoài đó cứ rên rỉ la hét làm cho chúng ta nhức đầu quá. Để đệ ra g·iết sạch tụi nó được không” Tên lên tiếng là thuộc hạ thân tín nhất của Vô Cương. Hắn gọi Tiểu Hổ, vốn cực kỳ ác độc làm việc không từ thủ đoạn nên được Vô Cương rất tin quý.
Tên này chỉ có một vấn đề là dâm tính quá cao, bởi lẽ do hắn có khuôn mặt xấu xí lại không cao lớn. Nên không hề được phụ nữ yêu quý, lúc trước hắn đã c·ưỡng h·iếp mẹ kế của mình rồi chặt xác bà ta ra làm mấy khúc. Sau khi bị truy đuổi mấy tháng trời mới được Vô Cương thu dưỡng.
“Chẳng phải mới mấy hôm trước ngươi đã h·iếp một bầy rồi sao. Tuy đám nô lệ này Hỏa Giáo không cần nhưng khi về tới thành phố thì bán được bao nhiêu tiền hay bấy nhiêu. Khi đó ngươi có thể thỏa sức chơi đĩ” Vô Cương nói, tên này cùng với Tiểu Hổ chính là chủ mưu của việc c·ưỡng h·iếp đám nô lệ.
Vốn bọn hắn cũng không cần phải làm như thế làm gì nhưng do bọn hắn đã lạc trong rừng quá lâu, thêm cả việc gặp con ác thú kia truy đuổi nên tâm trí bọn hắn sớm đã quá căng thẳng, thế nên bọn chúng phải phát tiết ra thôi.
Nhớ tới con ác thú kia Vô Cương lập tức thấy lạnh cả sóng lưng, thật không hiểu vì sao bọn chúng có thể chạy thoát khỏi nó nữa. Con ác thú đó như nghiệt súc đến từ địa ngục, vốn mấy tên đạo chích như Vô Cương ai cũng có cho mình võ công kha khá nhưng đứng trước con ác thú kia thì thật sự bọn hắn không hề có một chút sức lực phản kháng nào.
“Cứu tôi, thả chúng tôi ra. Làm ơn, gia đình chúng tôi có tiền chúng tôi sẽ trả sẽ trả thật nhiều tiền mà” Vô Cương đang suy nghĩ bị âm thanh rên rỉ gào thét của đám nô lệ làm giật mình, lần nào cũng vậy bọn chúng như chó đói rên rỉ không biết mệt mỏi, cứ gào thét như ma quỷ thế kia thì ai mà chịu nổi.
“Tên do thám của đám Hỏa Giáo làm gì mà còn chưa về vậy. Hắn bảo chúng ta sắp được ra rồi, được ra cái chó gì. Cứ nghe cái đám súc sinh này rên rỉ làm cho đệ nhức hết cả đầu. Không được, đệ phải ra g·iết bớt mấy con to mồm”
Tiểu Hổ nóng nảy nói, hắn vừa đi ra ngoài vừa sờ vào d·ương v·ật của mình. Mục đích của hắn ai mà lại không biết cơ chứ, mấy tên đạo tặc trong hang cũng cười khà khà phụ họa. Trong mắt bọn chúng thì đám người ở ngoài vốn đã là súc nô rồi, thích bỏ đói thì bỏ đói, thích cưỡng bức thì cưỡng bức, tới cả việc vào hang tránh nắng tránh sương cùng bọn hắn cũng không được nữa là.
“Lại là ngươi à con tiện tì chó đẻ. Để Hổ đại ca dạy ngươi một bài học nữa nhé” Âm thanh của Tiểu Hổ vang lên nghe thật đê hèn, tiếng kêu sợ hãi lại lần nữa vang lên . Vô Cương có thấy nghe thấy bọn chúng lại lần nữa cầu xin bằng đủ thứ tiếng những điều này mấy tháng qua hắn đã quen rồi.
Nhưng bất chợt mọi thứ im bặt. Không còn tiếng hét thất thanh sợ hãi của đám nô lệ, cũng không có âm thanh thô tục của Tiểu Hổ.
Chỉ thấy một vật gì đó từ bên ngoài được ném vào trong hang. Khi Vô Cương định thần lại thì cái đầu của Tiểu Hổ đã lăn tới chân hắn, trên khuôn mặt vẫn còn vương lại nét bất ngờ.