Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bạch Ảnh

Chương 84: Mồ Chôn Tập Thể




Chương 84: Mồ Chôn Tập Thể

Ngày tuyết.

Trần Vũ chạy đi trên mặt hồ, băng mỏng như tóc. Hắn chạy mãi chạy mãi, gió lạnh sắc như dao chém vào cơ thể đau như bị cắt. Trời lạnh đến độ kể cả thở thôi cũng làm cho cả cổ họng của hắn đau nhức. Hôm nay trời lại đổ xuống cơn mưa giông. Mưa và cả tuyết, lạnh như sắp c·hết đến nơi.

"Mẹ ơi, tại sao chúng ta lại phải chạy trốn?' Tiếng Trần Vũ nỉ non.

Đằng xa một người phụ nữ tóc trắng đang đứng dưới một gốc cây hoa đào. Tuyết phủ lên những cánh hoa c·hết yểu, người phụ nữ gầy yếu nhưng trông dáng vẻ hết sức kiên cường. Bên hông cô ta mang theo một thanh kiếm dài màu đỏ, Trần Vũ chạy mãi mà không tài nào đến được chỗ của người phụ nữ kia.

Người phụ nữ nhẹ nhàng rút kiếm, tay cô hơi cong.

Rồi chỉ trong tích tắc lưỡi kiếm đã rời khỏi vỏ. Lưỡi kiếm đỏ như máu, sắc bén nhưng cao quý không khác gì huyết ngọc.

Cả bầu trời âm u tức thì bị lưỡi kiếm chém làm hai nửa, cả mây đều phải tách ra để lộ ra một vầng trăng sáng vàng. Mưa giông cũng như gặp phải khắc tinh mà lập tức êm đềm.

"Chúng ta bị trời phạt"

Cả không gian tĩnh mịch chỉ còn tiếng của người phụ nữ kia.



.............

"Dậy đi thôi con lười, trời đã sáng tỏ rồi" Trần Vũ mở mắt, hắn thấy những tán cây cao như tường thành của rừng U Minh. Trời vẫn còn chưa tỏ, chỉ thấy xa xa có những tia sáng đang từ từ chiếu tới, hẳn là giờ vẫn còn đang rất sớm. Trần Vũ ngáp một tiếng thật dài, cả cơ thể hắn kêu lốp cốp, ngủ một đêm trên võng làm hắn thấy cái lưng mình như sắp gãy đôi ra rồi. Cao Hổ nhìn Trần Vũ đang tỉnh giấc thì quăng cho một bao nhỏ, Trần Vũ mở ra thì thấy bên trong là muối, loại muối trắng mịn đắt tiền.

"Dùng nó để xúc miệng, chừa lại một ít để ngươi nêm nếm thức ăn. Phí phạm thì không còn cho ngươi đâu" Trần Vũ nhận lấy gói muối mà trong lòng mừng rỡ, sau khi lấy ngón tay nếm một ít muối .Thấy được vị mặn chạy xuống khoang miệng hắn mới nở nụ cười hài lòng . Nhiêu đây là đủ cho Trần Vũ sinh hoạt cả tháng trời, đúng là nhà họ Trần thật không keo kiệt. Tới cả muối mịn như thế mà cũng có thể đem đi phân phát.

"Hôm nay sẽ phải đi bộ nhiều, thấy mệt thì chấm một miếng cho vào miệng" Cao Hổ dứt lời thì cũng quay đầu bỏ đi.

Trần Vũ thấy đoàn săn đã bắt đầu thu nhập lại các thứ, hắn để ý thấy từng cái cọc nhọn sau khi được nhổ lên lập tức có người sẽ lấp đất lên. Đám lửa trại sau khi bị dập tắt cũng được thu gom lại gọn gàng, sau cùng họ còn dùng một loại bột gì đó rải lên mặt đất. Từ xa hắn thấy Trần Ngọc và lão gia Trần Tú cũng đã thức giấc, hai người đang to nhỏ gì đó. Trần Vũ chỉ thấy mặt Trần Ngọc nhăn lại tỏ vẻ không vui. Hắn đột nhiên quay sang hướng Trần Vũ rồi đi tới chỗ hắn, giọng hậm hực.

"Cha chúng ta không cho phép chúng ta đi hái thuốc một mình" Trần Ngọc bĩu môi.

"Tam thiếu gia, tiểu nhân cũng đâu dám đi tới mấy chỗ hẻo lánh đó đâu. Hơn nữa, sao ngài lại có thể thấy tiểu nhân đã thức giấc vậy" Trần Vũ vừa nói, vừa lấy muối chà sát vào răng hắn. Sau vài lần như thế thì hắn nhổ ra một bãi nước bọt, chỉ thấy Trần Ngọc nhăn mặt.

"Ta ngửi được, còn nữa đừng bao giờ khạc nhổ bừa bãi trước mặt ta. Mất vệ sinh" Trần Ngọc lẩm bẩm gì đó trong miệng, đoạn hắn bấm ngón tay tính toán điều gì đó, tới tận cả mấy phút sau hắn mới nói tiếp.

"Cha ta dự định sẽ đến một hang động ở hướng nam. Đã thám thín lại được là bọn Hỏa Giáo ở đó, ta cũng đã nhẩm tính rằng chỉ cần nửa ngày đi bộ. Chúng ta có thể tới một vực sâu, ở sát vách núi vực sâu đó mọc lên một loại thảo mộc mà ta cần. Chỉ cần ngươi đi theo ta tới đó, ta tìm thấy kho báu gì thì đều là của ngươi tất" Trần Ngọc đưa ra lời đề nghị, Trần Vũ vốn ban đầu cũng dự định đi cùng hắn. Thậm chí cả đêm qua, Trần Vũ đã bị tên Trần Ngọc rỉ tai rằng An Hy đế có cất giấu một món báu vật khổng lồ và rất có thể bản đồ dẫn tới nó chính là được cất trong rừng này.

"Tiểu nhân nhát gan, kho báu có to cũng không to bằng cái mạng" Trần Vũ lắc đầu, sau khi suy xét kỹ càng thì hắn cũng không cần cái báu vật quái gì cả. Nếu thật sự có thứ đó thì đâu tới lượt hắn, cái người mà lẽ ra phải có nó là hoàng đế hoặc là cha ngươi kia cái đồ công tử óc bã đậu.



"Cái tên thỏ đế c·hết kh·iếp, khi về ta nhất định sẽ bắt ngươi thử gấp đôi lượng thuốc" Trần Ngọc tức giận quay lưng bỏ đi, được một lát hắn như nghĩ ra gì đó rồi nói vọng lại.

"Nhưng ngươi là nô bộc, nhiệm vụ của ngươi là phải đi sát bên ta. Đừng có mà giả vờ quên" Trần Vũ gật đầu không cãi lại.

Khoảng hơn canh giờ sau thì trại cũng đã nhổ thành công. Mặt trời cũng chỉ vừa lên một chút, trời bắt đầu sáng tinh mơ tới bây giờ thì đám chim mới bắt đầu hót.

Trần Vũ không dám cãi lời nên chỉ có thể cưỡi ngựa đi sát bên cạnh Trần Ngọc, tên kia không biết từ đâu lấy ra không biết bao nhiêu là tay nải hành lý quăng về phía Trần Vũ. Trần Vũ treo trên lưng ngựa huynh đệ không biết bao nhiêu tay nải, kể cả hai tay rồi cả trên cổ của hắn cũng có đầy những tay nải. Ngưa huynh đệ có lẽ vì giận dữ hắn khiến cho nó phải mang nặng nên nhiều lần cố ý dằn cho Trần Vũ choáng váng, có khi còn suýt n·ôn m·ửa.

Trên đường đi mọi chuyện yên bình đến lạ thường, từ khi vào rừng tới nay ngoài trừ vài con thú nhỏ bị săn để tích trữ lương thực thì gần như không có dấu hiệu của con thú dữ nào. Có lẽ đến cả thú dữ cũng phải e ngại trước một đội quân thiện chiến vũ trang đầy đủ trước mắt. Trần Vũ bắt đầu cảm giác thích cái không gian yên bình và trong lòng của rừng U Minh. Hắn không biết vì sao nhiều người lại sợ hãi nơi này đến vậy, trộm nghĩ nếu có thể thì Trần Vũ muốn chuyển hắn vào đây sinh sống, dù sao thì nơi đây vừa yên tĩnh lại còn vắng vẻ như vậy quá thích hợp với người như hắn.

Cái vấn đề duy nhất ở nơi này là có quá nhiều muỗi thôi, vừa nói Trần Vũ vừa đưa tay đuổi đi mấy con muỗi đáng ghét đang bay vo ve quanh mặt hắn. Hầu như ai cũng làm như vậy cả, có mỗi cái tên Trần Ngọc không biết đã làm gì mà tuyệt nhiên gần bên cạnh hắn chẳng có con côn trùng nào cả. Vừa đi Trần Vũ lại càng thêm tò mò không biết rốt cuộc Trần Tú muốn đi săn gì trong khu rừng này.

"Tốt nhất thì ngươi nên che chắn cơ thể cẩn thận đi. Với người có võ công thì muỗi không thể chích, còn với ngươi thì khi bị chích mà gặp sốt rét thì sẽ khốn khổ lắm đấy" Cao Hổ cố ý nhắc nhở. Trần Vũ gật đầu cảm ơn rồi kéo quần áo của mình ra không cho lộ ra phần da thịt nào.

"Tướng quân, ở ngay phía trước thôi" Đoàn săn đi thêm tầm vài canh giờ thì gặp hai tên gia tướng đứng chờ sẵn. Thần sắc hai tên này trông cực kỳ nghiêm trọng, bọn hắn đứng thẳng tay lúc nào cũng đặt ở trên binh khí giống như sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào vậy.



Đoàn săn đi qua cánh rừng thì tới một nơi khá bằng phẳng, vừa tới nơi thì Trần Vũ đã nghe mùi máu tươi và xác thối xộc vào mũi mình. Nhìn sang Trần Ngọc thì Trần Vũ thấy khuôn mặt của Trần Ngọc trắng bệch, sự khó chịu và kinh tởm hiện rõ lên trên mặt hắn.

Trần Tú thở dài một tiếng, không có một tên gia tướng nào mở miệng nhưng Trần Vũ có thể cảm thấy được không khí nghiêm trọng từ bọn họ.

"Báo cáo tướng quân, có mười hai xác phụ nữ toàn bộ đều có dấu hiệu bị xâm hại, có hai xác bị giày xéo có lẽ là do nó. Còn lại đều c·hết do bị cắt cổ, mất máu mà c·hết. Tướng quân xem dựa trên nước da và cấu trúc cơ thể thì bọn họ không phải người ở đây, có lẽ là b·ị b·ắt cóc từ các nước phương Bắc. Tình trạng dinh dưỡng của họ cũng không tốt lắm, có lẽ bọn hắn g·iết để đỡ tốn lương thực." Một tên gia tướng hơi mập một chút tiến tới, khuôn mặt của hắn trông hết sức giận dữ.

"Không có đường buôn nô lệ nào đi ngang từ hướng chúng ta cả. Dựa theo suy đoán của mạt tướng thì có lẽ là bọn hắn bị lạc trong rừng U Minh. Nhìn cơ thể ốm yếu như thế này thì có lẽ là lạc đã rất lâu, rất có thể là lạc từ tận bên sườn núi bên kia"

Trần Tú đứng dậy quan sát thật kỹ những cái xác được đào bới lên. Những cơ thể èo uột ốm yếu trắng dã vì đã không còn máu tươi, vài phần trên cơ thể đang phân hủy bốc ra mùi thối khó chịu. Quần áo của họ hầu hết đều bị xé rách trên khuôn mặt vẫn còn nét hoảng sợ còn lưu lại. Trần Vũ nhìn chằm chằm vào những cái xác kia mà trong lòng chua xót, có lẽ trước khi c·hết là những ngày tháng địa ngục đối với họ. Bên cạnh những cái xác là những tư trang được đám gia tướng đào lên, hầu hết là những cái trâm cái cúc bằng bạc không đáng tiền.

Trần Vũ để ý thấy có cái xác tay còn nắm chặt một vật gì đó. Cô ta là một người phụ nữ đứng tuổi c·hết khi vẫn còn mở mắt, một con mắt đã bị giòi bọ ăn mất. Trần Vũ tiến tới quỳ xuống vuốt mắt cô ta, tức thì cái xác của cô ta như thở ra, nó xẹp xuống cả cơ thể cô ta thả lỏng ra. Bàn tay nắm chặt cũng buông ra, trong tay cô ta nắm chặt một miếng ngọc bội nhỏ màu xanh lam. Trần Vũ thấy trên đó còn khắc một cái tên bằng thứ tiếng lạ, có lẽ đó chính là vật của một người quan trọng trong đời cô.

Khi Trần Vũ định cầm thử miếng ngọc bội đó lên thì đột nhiên miếng ngọc bội đó lên thì Trần Ngọc đột nhiên giật mình, hắn quay đầu về phía một gốc cây cao.

"Cha, có do thám"

Trần Tú lập tức phản ứng, ông ta móc từ trong cơ thể ra một con dao găm nhỏ rồi nhắm về phía đó mà ném. Tiếng dao găm bay xé gió về phía một tán lá trên tít cao, một âm thanh rên rỉ vang lên. Một tên do thám mặc đồ màu lá cây rơi xuống. Dao găm trúng vào bụng của hắn chưa thể gây ra v·ết t·hương chí mạng, tên do thám kia khi rơi xuống thì rút trong người ra một ống phi tiêu phun về phía Trần Tú.

Trần Tú không thèm để ý mà chỉ dùng tay quạt mạnh một cái, ống phi tiêu lập tức gãy làm đôi.

Tên do thám chưa kịp rơi xuống đất thì đã thấy dưới đất đứng sẵn vài người lính nhà họ Trần. Bọn họ nhanh chóng dùng thương đâm mạnh vào trong tay chân của hắn, tên do thám tuyệt vọng định cắn lưỡi t·ự s·át thì đã Cao Hổ đã xuất hiện nhét một cây gậy vào miệng hắn.

Tên do thám phẩy tay, từ trong tay áo hắn bay ra một con chim đen. Con chim đen bay đi tới tốc độ cực nhanh, một người lính đưa cung lên toan bắn thì Trần Tú đã đưa tay ngăn lại.

Ở dưới đất, tên do thám bị khống c·hết không thể sống mà cũng không thể c·hết đưa ánh mắt tuyệt vọng nhìn về phía binh lính Trần gia.