Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bạch Ảnh

Chương 83: Hỏa Giáo




Chương 83: Hỏa Giáo

Trên đời tồn tại ánh sáng thì phải tồn tại bóng tối. Âm dương nghịch nhau vốn vẫn luôn là quy tắc bất di dịch. Nếu ngoài sáng có các danh môn chính phái, có các vương triều, có thế gia võ đạo thì trong tối cũng không thiếu các môn phái bàng môn tà giáo. Tuy chưa bao giờ có thể thống trị thiên hạ cũng chưa từng có ai xuất thân từ tà giáo là leo lên tới võ lâm chí tôn nhưng ma giáo cứ như mạch nước ngầm len lỏi âm thầm tồn tại. Cứ âm thầm như thế, đôi khi ma giáo còn tồn tại lâu hơn cả những danh môn chính phái.

Chúng hành động độc ác, không cần để lại tiếng thơm. Chúng không từ thủ đoạn, võ công cũng chỉ chủ tu những thứ tà môn quỷ dị. Nếu phải đối đầu trực tiếp thì thật sự ma giáo không thể nào đánh bại chính giáo nhưng nhân sĩ ma giáo thì có bao giờ là hành động quang minh chính đại đâu. Hạ độc, á·m s·át, b·ắt c·óc, hay mọi hành vi đê hèn khác chúng đều không ngại mà sử dụng tới.

Chính vì hỗn loạn như thế, ma giáo cũng không bao giờ thống nhất lại một thể. Xuyên suốt lịch sử chúng chỉ là những tổ chức đơn lẻ, không có tính uy h·iếp quá lớn. Nếu giáo nào hành động quá mức, không biết kiềm chế tới mức bị cả võ lâm ghét bỏ thì quân triều đình hay các danh môn chính phái cũng không ngại mà đưa quân đi thảo phạt. Có thể nói trong mắt của đa số nhân sĩ giang hồ, ma giáo cũng chỉ là cái gai trong mắt, cái nhọt ở mông, tuy khó chịu nhưng không hề có tính uy h·iếp.

Cho tới khi Hỏa Giáo xuất hiện.

Hỏa Giáo vốn xuất phát từ xứ Ma Ni, vượt lên phía tây lãnh thổ Đại Cồ. Nghe nói để đến được đó thì phải đi đoạn đường ngựa cả mấy năm trời. Hoàng tộc Ma Ni vốn ở trong vùng địa hình khắc nghiệt, nên sớm cũng đã phát triển được một hệ thống võ công hết sức toàn diện. Do Ma Ni là nước nhỏ, luôn luôn bị để mắt tới bởi các cường quốc xung quanh cho nên người Ma Ni không thể không học võ công.

Một tráng sĩ Ma Ni có thể cao lớn gấp rưỡi người thường, ai ai cũng tinh thông đao pháp. Khi xưa, nhiều cuộc chiến đều bỏ tiền ra thuê người Ma Ni để làm lính đánh thuê. Họ chính là một trong những chi lính đánh thuê tinh nhuệ nhất trên đời, chỉ cần có vàng và lương thực người Ma Ni có thể cầm đao chĩa vào bất kỳ ai. Người xứ Ma Ni thiện chiến nhưng lại bất trung, họ chỉ tin vào bản thân và vị thần trong tôn giáo của họ mà thôi.

Thế nên vua tiền triều là An Hy đế luôn coi họ là một mối đe dọa, ông nhiều lần tìm cách chèn ép xứ Ma Ni không cho giao thương với tiền triều đồng thời sưu thế rất nặng những sản vật của Ma Ni. Chỉ là ông không tính tới việc những sản vật Ma Ni rất được ưa chuộng trong giới thượng lưu, nào là loại vải sặc sỡ nhiều màu chỉ được sản xuất riêng ở Ma Ni, hay các cây gia vị có mùi vị thơm ngon chỉ được trồng duy nhất ở xứ Ma Ni. Bị áp lực bởi nhiều bên, các thương hội lại thi nhau đình công vì không thể giao thương. An Hy đế đã làm ra một chuyện hết sức khó hiểu, ông quyết định đưa quân đi chinh phạt xứ Ma Ni.



Bản thân Trần Tú cũng không thể lý giải được tại vì sao lúc đó một vị vua được đánh giá là sáng suốt như An Hy đế lại làm như vậy. Xứ Ma Ni cách xa nghìn trùng, chưa kể để tới được phải đi ngang qua hai quốc gia lớn, để có thể được họ cho phép thì ông ta thậm chí sẵn sàng cắt đất để cho hai quốc gia kia. Hành trình hành quân tới xứ Ma Ni được kể lại là hết sức bi kịch, bởi lẽ quân lính đi đường xa nhớ gia đình, cơ thể lại yếu đuối mệt mỏi. Lại không thể thông thạo địa hình bằng người Ma Ni nên có nhiều trận chiến bị họ lấy ít đánh nhiều tổn thất vô cùng lớn.

An Hy đế mỗi lúc lại mỗi điên cuồng, hành trình của ông ta đến Ma Ni lại càng trở thành một cuộc tắm máu. Ông ta đi tới đâu, người Ma Ni dù là già trẻ lớn bé đều bị g·iết sạch, tới cả đền chùa tôn thờ Hỏa Thần của họ cũng bị ông ta cho san bằng.

Thế nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó, An Hy đế đã thật sự làm được. Ông ta tốn hơn mười năm, mười năm dài chinh chiến đã thật sự diệt sạch được nước Ma Ni. Thủ đô Ma Ni bị đốt sạch trong ngọn lửa hung tàn của c·hiến t·ranh, nghe kể rằng người Ma Ni c·hết như rạ, chỉ biết ngẩng đầu lên trời mà lẩm bẩm chữ hận. An Hy đế sau khi hoàn thành mục đích của mình, t·ruy s·át tới tận cùng những danh gia võ học của người Ma Ni, lại tuyệt sạch dòng dõi hoàng gia của người Ma Ni thì mới lui binh quay về nước.

Nhưng như một lẽ tất yếu, khi ông ta quay về thì đất nước hùng mạnh giờ chỉ còn là một vùng đất hoang tàn hỗn loạn. Các nhà có binh quyền vốn đã chia nhau đất đai xưng vương xưng tướng, chiến loạn nổ ra khiến cho dân chúng không thể cày cấy được gì cả, lại thêm những quốc gia gần kề luôn lăm le đất nước. An Hy quay về với cảnh tượng hỗn loạn như thế, thế nhưng ông ta không có vẻ gì là đau buồn cả, ông ta càng ngày càng điên cuồng. Dù cho hoàng quyền sớm đã được các đại thần giao cho em trai ông ta, dù cho nhân dân cũng không còn ca tụng An Hy nữa.

Tuy nhiên ông ta không quan tâm.

Ông ta kéo dài thêm tháng ngày trụy lạc bằng việc khởi động thêm một cuộc chiến giành lại hoàng quyền nữa, bằng chi q·uân đ·ội hung tàn đã được thui qua máu tươi kia.

"Sau đó thì như các ngươi đã rõ. Đinh đế, một thân áo vải nổi dậy đánh bại các xứ quân. Sau cùng ở Vô Nhai Lĩnh, chính bản thân ta cùng Đinh đế đã g·iết An Hy đế. Khép lại một chương dài ảm đạm trong lịch sử" Trần Tú cảm thán kể, nhớ về cuộc chiến đó ông không thể nào quên được ánh mắt như điên như dại của An Hy đế. Theo lẽ thường thì An Hy vốn không thể nào mạnh như vậy được nhưng ngày hôm đó thì đích thân một mình ông ta đã đánh bại cả một chi quân tinh nhuệ. Phải đến khi Trần Tú và Đinh đế hợp lực khổ chiến mới có thể g·iết hắn.



"Không thể ngờ rằng có một đoạn lịch sử như thế từng diễn ra" Trần Vũ cũng gật gù, hắn chưa từng nghe ai kể qua về những việc này cả. Từ khi hắn sinh ra ở Thái Bình, thì hắn đã biết thiên hạ hắn ở là thiên hạ của thái bình, của áo ấm cơm no. Tuy rằng có khó khăn nhưng thật sự mọi việc vẫn rất yên bình.

"Nhưng mọi việc nào dừng ở đó. Chúng ta chỉ mới yên ổn một vài năm thì phát hiện ra có một đường dây chuyên buôn bán nô lệ, khoáng sản bị cấm và buôn cả những món báu vật kỳ dị nữa. Chúng ta không mất nhiều thời gian để nhận ra, chúng ta đang đối đầu với một giáo phái gọi là Hỏa Giáo. Bọn hắn chính là những người Ma Ni lưu lạc khi xưa và cũng không biết bằng cách nào mà võ công của bọn chúng cũng không hề yếu đuối hơn nữa giờ đây còn trở nên chỉnh chu hơn.

Xứ Ma Ni thì vốn đã không còn gì ngoài đất cát rồi nhưng vẫn không biết nguồn lực ở đâu mà Hỏa Giáo lại có thể trải dài như thế. Không nói đến Đại Cồ chúng ta mà kể cả các quốc gia lân cận, bọn chúng cũng không biết từ lúc nào lại cắm rễ sâu vô cùng. Tư tưởng tôn giáo của chúng giờ đây còn trở nên cực đoan hơn, dũng sĩ Hỏa Giáo giờ không chỉ mạnh mẽ mà còn liều mạng nữa"

Hỏa Giáo cũng đã làm được một việc từ trước đến nay chưa từng có tiền lệ. Bọn hắn thật sự đã kéo nhưng bàng môn tà giáo khác về phía mình, để bọn chúng tôn Hỏa Giáo lên làm lãnh đạo của tất cả. Bọn tà giáo vốn vô tổ chức nay càng trở nên nguy hiểm do có kể cầm đầu, bọn chúng đẩy mạnh những hành vi phạm pháp của mình lên tới một tầm cao hơn trước rất nhiều.

"Ta đã đối đầu với cao thủ Hỏa Giáo rồi. Phải mất hơn trăm chiêu mới chém được đầu hắn" Cao Hổ nói, hắn lấy trong túi ra một cái bông tai rồi đưa lên cho mọi người coi. Trên đó có chạm khắc hoa văn tinh xảo, chiếc bông tai này vốn được làm bằng vàng ròng, giá trị của nó chắc chắn cũng hơn trăm lượng.

"Hỏa Giáo giờ đây cực đoan đến mức bọn chúng thà c·hết cũng không làm trái lại với các thông tục truyền thống của người Ma Ni. Bọn chúng coi bản thân là một lò lửa, sống nhờ thiên địa linh khí làm củi, lấy thân đốt cháy ngọn lửa to hơn của Hỏa Thần. Người c·hết thì phải được chôn cất kỹ càng, để làm mồi lửa đốt cháy đại địa, nam phải xăm mình, nữ phải xỏ bụng. Dân Ma Ni thì không được g·iết hại lẫn nhau, bọn chúng tuân thủ những thông tục kỳ lạ một cách rất rập khuôn. Ta đã từng thấy một gã Hỏa Giáo gào khóc khi biết chúng ta sẽ không hắn, tên đó có thể chịu t·ra t·ấn hai ngày liền mà không mở miệng đấy"

Trần Tú nói, khuôn mặt của ông nghiêm túc. Hỏa Giáo không làm ông sợ, ông chỉ lo ngại bọn chúng làm ảnh hưởng tới dân cư ở Thái Bình thôi. Từ khi chuyển về đây, Trần Tú chưa bao giờ để cho bất cứ tên Hỏa Giáo nào có cơ hội q·uấy n·hiễu ở quanh đây, hễ tên nào b·ị b·ắt thì chắc chắn sẽ bị tận sát không tha. Vậy mà giờ đây bọn chúng dám cả gan buôn người trên khu vực của mình.



"Thà là đám đầu trộm đuôi c·ướp còn đỡ, đám phiền phức này sẽ khiến cuộc săn dài ngày đây" Cao Hổ thở dài nói.

"Tướng quân, chúng ta nên truy lùng bọn tà giáo hay là đi theo dấu của nó đây?" Tên gia tướng mặt lạnh lên tiếng.

"Cả hai" Trần Tú ra lệnh, đám gia tướng cũng không hỏi gì thêm mà gật đầu.

"Nghỉ ngơi thôi, ngày mai ta sẽ đích thân đi tìm mấy con chuột nhắt Ma Ni đó về. Sau đó chúng ta sẽ đi săn, không thể để mấy con chuột nhắt làm ảnh hưởng tới con mồi lớn của chúng ta được"

Trần Tú quay lưng đi vào trong lều.

Trần Vũ thì không nói gì cả, hắn chỉ suy nghĩ xem không biết Hỏa Giáo là một đám người như thế nào, cũng phân vân không biết tên Liệp Ưng kia có phải là người của Hỏa Giáo không.

"Liệp Ưng là người của Hỏa Giáo đấy. Nhưng huynh ấy là người Việt, bọn chúng vẫn thường b·ắt c·óc mấy đứa nhóc có căn cơ tốt để huấn luyện mà. Dù sao thì bọn chúng cũng không còn quá nhiều người" Trần Ngọc lên tiếng, hắn tiếp cận Trần Vũ với một nụ cười bí hiểm.

"Người ta nói thật ra An Hy đế đến Ma Ni là vì một kho báu đấy".

Trần Ngọc xoay xoay cái túi thơm màu đỏ trong tay.