Chương 82: Hạ Trại
Trên lưng ngựa Trần Vũ quan sát cánh rừng thăm thẳm trước mắt. Rừng U Minh sâu thăm thẳm, cây xanh còn cao hơn cả tường thành, lại còn đều tăm tắp nhìn cứ như một mê cung thiên nhiên khổng lồ. Trần Vũ có thể thấy được trong rừng như thể phát ra một tiếng gọi mê hồn kéo người khác vào trong khung cảnh tĩnh lặng lại yên bình của nó.
Tiếng chim hót, tiếng con côn trùng và có lẽ là cả tiếng gầm gừ của súc thú nữa. Thậm chí, Trần Vũ còn nghe bên tai được tiếng suối róc rách và tiếng cả tiếng nỉ non của những cơn gió đang xào xạc qua tán lá cây.
Rừng U Minh vốn sâu thăm thẳm, chưa có ai từng đi tới tận cùng bên trong của nó. Chỉ biết, cuối rừng là một dãy núi lớn mà thôi. Nghe đồn rằng từ thời tiên đế, nhà họ Đinh từng đi vào trong U Minh lập cứ điểm phát triển q·uân đ·ội. Họ là những kẻ hiếm hoi đi tới dãy núi hùng vĩ kia và cũng là những kẻ hiếm hoi quay trở về để kể về sự hùng vĩ của nó.
Chỉ biết những kẻ đã đi tới cuối U Minh và quay lại đều là những kẻ rắn rỏi nhất trên đời và kể cả cả những kẻ như thế cũng không muốn quay đầu lại lần nữa.
Trường sơn thăm thẳm dãy xa.
Thịt xương kẻ sĩ xây nên lũy rừng.
Câu đó chính là tổng kết trải nghiệm của những ngày tháng cư trú trong U Minh của q·uân đ·ội nhà họ Đinh.
Khi c·hiến t·ranh đã kết thúc, nhà họ Đinh giành được hoàng quyền thì họ cũng quyết định rời bỏ U Minh, lui quân về Phú Xuân lập nên một trong những kinh đô phồn hoa nhất. Rừng U Minh giờ chỉ còn lại nhà họ Trần mà thôi, chỉ còn kẻ thất thời mang danh Thượng Quốc Công Trần Tú lui về ẩn cư mà thôi.
"Hạ trại đi" Trần Tú ra lệnh.
Ngay lập tức đoàn săn nhanh thoăn thoắt dừng ngựa và dựng trại, tất cả đều quy củ và nhanh gọn như thể họ đang hành quân trên chiến trường. Không một lời nói dư thừa cũng không một lời cự cãi hay thắc mắc, tất cả đều hoàn hảo không một vết xước. Trên mặt Trần Tú cũng không hề tỏ ra thích thú hay có tí khen ngợi nào cả, đây là tiêu chuẩn bắt buộc phải có.
"Tam thiếu xin mời xuống ngựa lão gia có việc gọi. Bọn tiểu nhân sẽ dựng lều trại cho người sớm thôi. Chúng ta sẽ nghĩ ở đây một đêm, sau đó sẽ theo kế hoạch đi săn diệt một toán c·ướp trong rừng"
Chỉ cần hơn chục phút, Cao Hổ đã tiến tới báo cáo. Hắn đỡ Trần Ngọc xuống ngựa rồi dắt lại một cái trại màu trắng. Bên trong có sẵn bàn ghế và cả kệ để những quyển binh thư, bên trái là dàn binh khí được xếp gọn gàng, thanh nào cũng sáng bóng sắc bén nhìn vào là biết không phải đồ trang trí.
Trần Tú đã ngồi ở ngay giữa lều, ông cởi trần lộ ra cơ thể cứng rắn dù tuổi đã cao. Trước ngực là một vết sẹo dài kéo tới bụng, nhìn kỹ thì thấy v·ết t·hương vẫn còn đang rỉ máu.
"Con thấy trong người thế nào rồi" Trần Tú hỏi, với đứa con cầu khẩn trong mắt ông ta tràn ngập sự yêu thương. Chỉ thấy Trần Ngọc không nói gì mà chạy lại chỗ phụ thân, hắn lấy từ trong người ra một lọ thuốc mỡ rồi bôi lên v·ết t·hương trên bụng Trần Tú.
"Phụ thân chớ nên vận nội công nữa, không thì v·ết t·hương sẽ không lành nổi. Đã hơn mười năm rồi, người phải để cho vết sẹo lành chứ" Trần Ngọc nói, Trần Vũ nhìn thấy cảnh đó thì hết sức tò mò không biết ai đủ bản lĩnh để lại một vết sẹo lớn như vậy trên người Trần Tú.
Trần Tú cười khà khà, ông đẩy con trai mình ra. Ông đưa tay lên sờ vết sẹo trên bụng khuôn mặt khoái chí như thể được sờ vào một thứ bảo vật.
"Đây chính là niềm tự hào của ta. Ta sẽ không để nó lành đâu"
Nói đoạn ông ta quay sang dò xét Trần Tú từ trên đầu tới chân rồi chậc lưỡi.
"Ngươi nếu sinh ra trong danh gia vọng tộc thì có thể thành nghiệp lớn đấy. Tiếc là tính cách không cầu tiến, lại không có căn cơ võ học sau này cùng lắm có thể gọi là cao thủ nhất lưu, không thể vô địch thiên hạ đâu" Nghe Trần Tú nhận xét Trần Vũ chỉ cười mà thôi.
"Ngươi trong thế gia nhiều lắm, người có căn cơ trên thiên hạ cũng không ít. Con vừa nhà binh vừa là nhà quyền quý cũng không hiếm, thế nhưng người vô địch thiên hạ cũng chỉ có một thôi. Tiểu nhân ngu si biết mình không bằng, chỉ bằng không giành làm gì. Chỉ cần có phúc phần được phục vụ Trần gia, rồi có đời sau an an bình bình đã là may mắn rồi"
Trần Vũ đáp trả trôi chảy, hắn tất nhiên là cũng không cần trở thành thiên hạ đệ nhất làm gì. Trong quân có đầy cao thủ thì đã đành, các môn phái giang hồ lưu truyền qua bao triều đại càng sâu không thấy đáy những người như vậy không phải đều phải cúi đầu nghe lời hoàng đế hay sao. Nên thiên hạ đệ nhất chắc chắn chính là lão hoàng đế rồi.
Tuy nghĩ như thế nhưng tất nhiên Trần Vũ cũng không dám nói ra.
"Thôi, oắt con lui đi. Ngươi đã có lòng phục vụ Trần gia thì chúng ta cũng không bạc đãi ngươi. Phục vụ con trai ta cho tốt, sau này ngươi sẽ có những thứ ngươi muốn"
Trần Vũ vâng dạ cảm ơn rồi lui ra khỏi lều. Bên ngoài Cao Hổ đứng chờ hắn. Thấy Trần Vũ đi ra thì Cao Hổ quăng cho hắn một tấm bạt lớn cùng một chiếc mền mỏng.
"Tự văng võng ngủ đi. Ngươi không cần canh gác"
Nhận tấm võng từ tay Cao Hổ, Trần Vũ cũng biết điều mà tự đi tìm cho mình hai cái cây to nhìn có vẻ chắc chắn. Hắn buộc tấm võng của mình, sau khi nhảy lên và thấy nó đã đủ chắc chắn thì Trần Vũ mới hài lòng đi xuống. Giờ này đang là hoàng hôn, còn hơn tiếng nữa trời sẽ sập tối lúc đó trời sẽ tối đen như mực cho nên đoàn săn đang tranh thủ đi nhặt củi và dựng lửa trại.
Ở xa xa còn có vài tên mang về vài con gà vặt lông rồi bắt đầu nướng lên thơm phức. Có kẻ bắt đầu vo gạo thổi cơm, cũng có kẻ quay người khí giới đầy đủ đi vào trong rừng, thấy ai cũng bận bịu chỉ có mình là rảnh rỗi nên Trần Vũ cũng lân la lại phụ giúp.
Hắn tiến tới những tên lính đang thổi cơm rồi giành phần làm việc. Thấy tên nhóc cũng nhiệt tình nên bọn họ cũng để cho hắn làm nhưng khi thấy bọn họ mang ra một nồi cơm to khổng lồ còn to hơn cả hắn bắt đầu đặt lên bếp dã chiến thì Trần Vũ đen hết cả mặt mày. Nhưng đã lỡ nhận việc rồi thì hắn cũng không than phiền gì mà bắt đầu ngồi xuống vừa quạt vừa thổi.
Đám lính thấy mặt mũi hắn đen ngòm do khói củi thì cũng cười khà khà. Trần Vũ cũng không ngại mà nở nụ cười theo, hắn thích cái không khí như này. Rồi trời cũng sấp tối, chỉ trong một buổi chiều cả khu trại đơn sơ đã được dựng lên, tuy rằng không phải tiện nghi nhưng lại không thiếu thứ gì cả. Mỗi khu vực đều được phân chia hợp lý và có người canh gác, Trần Vũ mất cả buổi thổi cơm cũng không làm mọi người thất vọng mà nấu ra một nồi cơm to tuy hơi khê một xíu nhưng vẫn có thể bỏ vào bụng.
Trần Vũ thấy trong lều trại, Trần Ngọc cùng cha mình đi ra. Khuôn mặt của họ căng thẳng vô cùng không biết gặp phải vấn đề gì, thấy chủ nhân đi tới những tên lính ngưng việc cười giỡn mà đứng thẳng lưng.
Trên chiếc bàn đơn sơ được dựng lên bằng những cây gõ được chặt ngang. Phần ăn của Trần Tú và Trần Ngọc được bày ra trong đẹp mắt nhất, cả hai đều được phục vụ những phần cơm ngon nhất và cả phần thịt nạc được nướng chín hoàn hảo, không biết từ đâu mà đám lính còn kiếm được một ít rau rừng xào lên với tỏi bằng chảo gang mang theo thơm phức.
Vốn Trần Tú xuất thân từ q·uân đ·ội nên ăn uống cũng không cần cầu kỳ gì nhưng hắn vẫn rất hài lòng vì bữa ăn chu đáo dành riêng cho con trai ông ta.
"Phao câu gà đâu" Trần Tú liếc qua dĩa đồ ăn rồi nói. Một tên lính biết ý chạy đi lấy từ đống lửa ra một xiên phao câu gà được nướng thơm nức mũi, hắn lấy từ trong túi áo ra một ít muối rồi rắc lên. Trần Tú giật lấy xiên phao câu từ tay hắn rồi cắn một cái, mỡ túa ra dính đầy miệng ông ta. Trần Vũ không thích ăn phao câu nên thấy ông ta ăn ngon lành thì hơi nhờn nhợn.
"Thằng nhóc không biết gì cả, đầu rồng đuôi phượng. Vua ăn đầu gà, tướng ăn đít gà. Hiểu chưa?" Trần Tú cười nói.
Trần Tú ăn hết xiên phao câu gà rồi quăng vào đám lửa, ông ta cầm bát cơm lên ăn. Trần Ngọc cũng được cha dìu xuống ngồi bên cạnh, hắn chầm chậm múc từng muỗng cơm cho vào miệng.
"Báo cáo cho ta biết các ngươi thu nhập được tình báo gì rồi" Trần Tú vừa cắn thịt gà vừa hỏi.
Một tên gia tướng có khuôn mặt lạnh lùng bước lên phía trước chắp hai tay nói.
"Cách đây hơn nửa ngày đường, đám mạt tướng phát hiện ra được dấu tích của việc hạ trại. Tại nơi đó tìm thấy v·ết m·áu và thấy được mấy ngôi mộ mới đào, khi đào lên thì thấy là xác của dân phu. Ở đó, chúng tướng tìm được một tiền đồng này, mới tướng quân xem qua cho"
Trần Tú nhận lấy một đồng tiền vàng, bên trên có hình một quỷ thần tay đang cầm đuốc.
"Thú vị, tiền của Hỏa Giáo. Vậy là dân buôn nô lệ sao?" Trần Tú lẩm bẩm, hắn đưa đồng tiền ra soi trước ngọn lửa sáng.
"Theo báo cáo chúng ta nhận được. Vốn trong U Minh xuất hiện một đám c·ướp chuyên b·ắt c·óc phu đi tìm trầm, điều lạ là cả ngày hôm nay chúng tướng lại không thấy dấu vết nào của chúng cả. Cũng không thấy dấu vết dã thú, không ngoài khả năng là có một đám t·ội p·hạm có tổ chức giỏi việc xóa dấu vết theo dõi đã đi ngang qua đây"
Trần Tú gật đầu.
"Thế còn thông tin về nó thì sao?"
"Bẩm tướng quân, về nó thì chúng tướng thật sự là đã có một chút manh mối. Ở trong đống xác được chôn có những xác bị dập nát cơ thể, nhìn không giống dấu vết của võ công. Không ngoài khả năng là nó đã t·ấn c·ông đoàn buôn nô lệ khiến cho bọn chúng phải tức tốc bỏ chạy"
Trần Tú trầm ngâm.
"Thế sao lại còn quay lại đào hố chôn xác làm gì nhỉ. Không phải vậy quá nguy hiểm sao" Trần Vũ lên tiếng hỏi, đám gia tướng thấy hắn nói ngang thì quay sang liếc, có tên tính tiến tới tát cho Trần Vũ một cái.
"Không sao, hắn còn nhỏ ít học. Để ta giải thích cho ngươi biết, dù sao thì lần này chắc chắn ngươi sẽ chạm trán bọn chúng nên biết thêm về đám Hỏa giáo cũng tốt" Trần Tú phất tay ngăn cản, hắn hắn giọng rồi kể cho Trần Vũ nghe về Hỏa Giáo.
Một trong những tà giáo lớn mạnh nhất.