Chương 81: Xuất Phát
Từ sáng sớm Trần Vũ đã có mặt hộ tống Trần Ngọc đi săn. Hôm nay tam thiếu gia của nhà họ Trần có phần tươi tốt hơn mọi hôm tuy rằng vẫn còn tiều tụy nhưng nhìn chung vẫn có được một chút sức sống, vốn Trần Tú lão gia đã sắp xếp cho Trần Ngọc một đội kiệu có mái che để đỡ nắng nhưng hôm nay Trần Ngọc cương quyết chỉ muốn đi ngựa thôi. Hôm nay không thấy Liệp Ưng đâu, nghe lời Trần Ngọc nói thì hắn được giao cho một nhiệm vụ gì đó rất quan trọng, không biết việc gì còn quan trọng hơn cả bảo vệ thân chủ của hắn nhỉ.
Trần Ngọc cứ thế đi tới chuồng ngựa, đôi khi Trần Vũ nghi ngờ không biết tên này có thật sự mù không. Ít khi nào Trần Vũ thấy Trần Ngọc gặp khó khăn gì trong việc đi đứng hay sinh hoạt, chỉ có khi hắn mất bình tĩnh thì Trần Vũ mới thấy Trần Ngọc gặp một chút khó khăn về phương hướng thôi.
"Ngươi không thấy ngớ ngẩn nếu ngươi bị lạc hay bị vấp trong chính nhà của ngươi à?" Trần Ngọc nói như thế đó.
"Tam thiếu, ta không biết cưỡi ngựa" Trần Vũ nhìn thấy Trần Ngọc dễ dàng leo lên một con ngựa trắng thì hết sức ấn tượng, cái cơ thể yếu đuối của hắn cứ thế nhẹ tênh như bông đáp lên yên ngựa. Trần Vũ thì bối rối hơn rất nhiều vì hắn sinh ra chỉ biết cưỡi trâu chứ làm gì biết cưỡi con ngựa nào đâu. Nhưng tam thiếu gia nhà họ Trần thì chắc chắn không thể nào chịu lên trâu ngồi với hắn cả.
"Ngươi dắt ngựa cho ta, ta ngồi ngựa được nhưng không cưỡi được . Quá sốc" Trần Vũ gật đầu nghe theo, con ngựa có vẻ không ưa Trần Vũ lắm, có lẽ nó coi nó là một con bạch mã cao quý không muốn thằng mục đồng như hắn động vào người nhưng chỉ cần Trần Ngọc vỗ vỗ lên đầu nó một hai cái, lập tức nó liền ngoan ngoãn trở lại.
Dắt trâu hay dắt ngựa thì cũng giống nhau cả thế, nghĩ thế nên Trần Vũ không nói gì nữa mà dắt ngựa đi ra ngoài cổng lớn.
Trần gia chọn một vùng đất hoang ở phía nam rồi đặt cho nó cái tên Thái Bình. Người của Trần gia từ bỏ đao kiếm giờ chuyển sang cầm cuốc mà khai hoang, nhà vua thấy nhà họ Trần chấp nhận từ bỏ binh quyền lui về ẩn cư thì vui lắm, phong cho Trần Tú làm vua một cõi, dân cư chạy nạn khắp nơi nghe danh Trần Tú khai hoang đất lập nên nhà cửa thì cũng dần dần tụ tập lại. Dần cũng xây lên một ngôi thành nhỏ đặt là thành Thái Ấp, do còn hoang sơ nên ban đầu Thái Bình chẳng có tay thương nhân nào ghé lại, hầu hết chỉ sinh sống bằng việc khai phá và trồng lúa quanh năm.
Dần dần với khả năng của mình thì Trần gia cũng tạo ra được một thương đội để buôn bán các nhu yếu phẩm và đặc biệt là da lông các loài thú hoang có trong rừng sâu. Mấy mươi năm trước khi họ Trần tìm ra được cây trầm thì thương nhân khắp nơi lại càng tập trung về nơi đây đông đúc hơn. Khi đi tới trước cửa tư trang Trần gia, Trần Vũ đã nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt, bên ngoài là các cư dân của Thái Ấp đang quỳ lạy cảm ơn Trần Tú, cảm ơn ông vì đã cho họ một chỗ nương tựa.
Một năm cứ đi săn hai lần, nhà họ Trần đều nhân cơ hội đó mà phân phát gạo còn thừa trong kho. Gia nhân trong nhà thì nấu cháo phát cho người đói, thi thoảng nếu Trần Tú vui thì còn có thể phân phát cả bạc trắng, chính vì sự hào phóng và tốt bụng của Trần Tú mà cư dân xung quanh đã thật sự coi ông là thần thánh trong mắt của họ.
Trần Vũ thấy đội đi săn của Trần Tú hôm nay có tầm hơn ba mươi người, khuôn mặt ai cũng lạnh tanh, trang bị khí giới đầy đủ. Trần Tú ở trên một chiến mã, ông ta chỉ mặc áo vải thôi nhưng khí chất của ông ta vẫn cứ thế vĩ đại, Trần Tú mỉm cười nhìn những con dân đang bái lạy mình, ông vung tay cho giai nhân mang bạc trắng chia đều cho họ. Lập tức bọn họ bái lạy Trần Tú rồi xếp hàng lại ngay ngắn, ngoan ngoãn nhận bạc, khuôn mặt ai cũng cười tươi khi nhận bạc còn không quên quay lại lạy một cái.
"Cha ta ghét những người này lắm nhưng Trần gia thì cần bọn họ nên cha ta mới phải luôn lấy lòng dân cư xung quanh như thế đấy" Trần Ngọc lên tiếng, hắn cũng nở ra nụ cười thân thiện với các cư dân đang bái lạy hắn, ai chào hắn Trần Ngọc cũng không tiếc gật đầu chào lại một cái.
" Cha ta không muốn rời khỏi kinh thành đâu, ông ta là b·ị b·ắt rời khỏi kinh thành. Về đây binh quyền không có, không thể chiêu quân. Nếu không lấy lòng tốt đám người này thì khi có sự biến xảy ra thì Trần gia cũng không biết lấy q·uân đ·ội đâu ra mà chống trả nữa" Trần Vũ nhìn những cư dân này không khỏi có chút cảm thán trong lòng, thành Thái Ấp tuy nhộn nhịp và nhìn có vẻ phồn hoa nhưng thật sự thì ở đây người vô gia cư thật sự quá nhiều. Dân chạy loạn từ khắp nơi chạy tới thậm chí không cần khai báo gì ngoài tên tuổi là đã có thể được cho vào thành.
Nhớ ngày xưa, nghe mẹ kể chính mẹ hắn cũng tới Thái Ấp như thế. Chính bản thân mẹ hắn khi xưa cũng là nhờ vào những sự kiện như vậy mà xin vào làm công trong dòng họ Trần. Nếu ngày xưa không may mắn được nhận vào làm thì có lẽ giờ hắn cũng chính là những kẻ đang bái lạy để được một chút bạc vụn như thế này. Từ nhỏ lớn lên trong tư trang nhà Trần cũng là may mắn của hắn, bởi lẽ dù có cực khổ thì cũng có cơm ăn chứ không tới mức chạy ăn từng bữa như thế này.
"Không phải cao thủ nhà Trần nhiều lắm sao. Sao phải sợ" Trần Vũ hỏi.
"Bảo vệ mạng mình thì dễ rồi, bảo vệ trường tồn của gia tộc mới khó. Dòng họ chúng ta vốn có rất nhiều kỳ nhân làm khách, họ đều là những kẻ có đặc biệt trong thiên hạ. Nhưng về con cháu thì dòng họ của chúng ta lại không có nhiều, hầu hết đều là gia nhân có công được ban họ để làm dòng phụ, dòng chính thì chỉ còn ta, nhị ca và đại ca mà thôi. Nhưng nhị ca thì đi xa cầu võ đạo, đại ca thì lên kinh thành không có tin tức. Ta chính là con cháu dòng chính duy nhất còn ở trong nhà" Trần Ngọc đáp, đám gia tướng thấy Trần Ngọc thì phia ngựa tới.
"Tam thiếu gia, Liệp Ưng có việc hệ trọng. Chuyến này lại vào sâu tận trong rừng, lão gia dặn thiếu gia không cần phải đi theo" Một tên gia tướng mở miệng nói, hắn liếc xéo thấy Trần Vũ nhưng không thèm để ý, dường như không coi hắn tồn tại.
"Không được, con cháu đi săn cùng người lớn trong nhà đã là truyền thống. Ta dù sao cũng phải đi" Trần Ngọc lắc đầu, những chuyến đi săn trước lúc nào Trần Tú cũng bắt Trần Ngọc phải ở nhà nhưng hiện tại Trần Ngọc cảm giác hắn đã tốt hơn rất nhiều rồi, hơn nữa hắn muốn đích thân vào trong rừng sâu để hái thuốc. Dù sao có những nguyên liệu đặc biệt hắn cũng không muốn chia sẻ với ai, chỉ có tự tay đi hái thì Trần Ngọc mới yên tâm.
Tên gia tướng quay lại báo cáo cho Trần Tú, ông cũng chỉ nhún vai mà dặn dò gì đó. Tên gia tướng lập tức quay trở lại, hắn dắt theo một con ngựa nữa rồi đẩy nó về phía Trần Vũ.
"Tiểu nhân tên Cao Hổ, lão gia giao nhiệm vụ cho tiểu nhân đi theo bảo vệ thiếu gia" Trần Ngọc gật đầu.
"Còn ngươi, leo lên đi. Chúng ta không muốn bị ngươi làm chậm lại đâu" Cao Hổ quay sang nhìn Trần Vũ gằn giọng. Trần Vũ lắc đầu, hắn đã bảo là không biết cưỡi ngựa rồi mà.
Chưa để cho Trần Vũ nói thêm câu nào, Cao Hổ cầm lấy vai áo của Trần Vũ rồi nhấc bổng lên, trong tay hắn Trần Vũ nhẹ tênh chẳng khác gì một bó củi. Hắn đặt Trần Vũ lên trên yên ngựa, con ngựa thấy có người bất chợt ngồi lên người nó thì khó chịu tính hất Trần Vũ xuống. Trần Vũ không biết làm gì ngoài cách nắm chặt vào dây cương của nó, Trần Vũ thủ thỉ.
"Ngựa sư huynh, nếu không ngại thì hãy cho ta cưỡi đi chuyến này đi. Khi ta quay về nhất định sẽ cho huynh uống rượu ăn thịt" Con ngựa dường như nghe hiểu lời Trần Vũ nói, nó dịu lại một chút nhưng vẫn còn khó chịu lắm. Trần Vũ thấy thế thì cả gan vuốt lấy bờm của nó, hắn vuốt ve con ngựa như thể vuốt ve mấy con trâu. Con ngựa thấy dễ chịu nên dần nó cũng không còn quà bài xích Trần Vũ nữa.
"Giỏi, ta đã mong nó hắn ngươi gãy lưng để đỡ phải đưa ngươi theo. Nhưng lần đầu được như thế là tốt" Cao Hổ nói rồi sau đó cưỡi ngựa đi theo sau Trần Ngọc. Rồi ba người cưỡi ngựa đi lại hợp đoàn với Trần Tú, Trần lão gia không nói gì thêm mà chỉ quay đầu đi, cư dân Thái Ấp thấy lão gia đi tới đâu thì hoan hô, thì bái lạy tới đó. Đoàn đi săn Trần gia dạo quanh một vòng thành Thái Ấp, sau khi diễu hành cho toàn bộ cư dân biết lão gia nhà Trần xuất hành đi săn thì bọn họ mới quay đầu đi ra khỏi cửa thành.
Vốn phải làm như thế để cho trong lúc Trần gia săn bắn, không có ai vào trong rừng làm gián đoạn bọn họ. Vì vốn dĩ đây không chỉ là đi săn bắn thông thường mà còn là để nhà Trần đi thám thính khu vực xung quanh, diệt trừ bớt thú dữ làm hại người trong rừng và cả đi thảo phạt bọn sơn tặc, cường đạo hoành hành trong vùng.Tuy ít người nhưng đoàn săn ai cũng võ công cao cường có thể dễ dàng quét sạch cả sơn trại chỉ trong một đêm.
Trần Vũ ngoái đầu nhìn lại thành Thái Ấp phía sau, đây là lần đầu tiên hắn được đi ra khỏi thành mà lại còn vào rừng sâu nước độc. Ngựa sư huynh thì dù để cho Trần Vũ cưỡi nhưng vẫn khó chịu cố ý chạy thật sốc để cho Trần Vũ chóng hết cả mặt. Thành Thái Ấp mỗi lúc một xa rồi dần chỉ còn là một đốm đen, ngay cả trước khi Trần Vũ kịp định thần thì đoàn săn đã bắt đầu đi vào khu vực bìa rừng.
Rừng sâu U Minh, nhớ tới cái tên này Trần Vũ đột nhiên thấy lạnh cả sóng lưng.