Chương 80: Trước Giờ Giông Bão
Gia trang nhà họ Trần.
Sáng sớm, mấy con gà chỉ vừa kịp cất tiếng gáy. Ngay cả những tên nông dân chăm chỉ nhất giờ này vẫn còn chưa tỉnh dậy, cả gia trang chìm vào trong sự tĩnh lặng yên bình, bỗng một tiếng hú dài vang lên phá tan sự tĩnh mịch của gia trang.
Chỉ thấy từ xa có một tên thiếu niên cường tráng, cơ thể đầm đìa mồ hôi. Chỉ thấy hắn vừa chạy vừa hét to khua tay múa chân không khác gì một tên điên cả.
Tiếng hét của hắn chói tai tới mức làm cho đám trâu bò gà vịt bị tỉnh giấc cũng la hét ầm trời cả lên.
“Con mẹ nhà ngươi, sao ngày nào cũng như ngày nào vậy” Một tên nông dân bị Trần Vũ làm cho thức bực mình chửi đổng lên. Đúng là cả tháng này ngày nào Trần Vũ cứ vừa chạy vừa hú hét như điên, lúc thì nửa đêm lúc thì vào sáng sớm, may mắn lắm thì mới có một ngày hắn chạy vào buổi chiều.
Không ai biết là cụ thể hắn làm gì chỉ biết là hắn bắt đầu làm việc cho tam thiếu gia nên dù ghét cay ghét đắng cũng không ai làm gì được.
Trần Vũ cũng đâu có yêu thích gì cho kham. Lần nào hắn cũng phải chạy như ma đuổi vừa mệt vừa xấu hổ. Có người ác mồm ác miệng còn nói là hắn bị tam thiếu gia h·ành h·ạ đến điên khùng mới phải làm mấy chuyện chẳng giống ai như vậy.
Những lúc như vậy thì hắn cũng chẳng biết làm gì ngoài cắm đầu chạy mà thôi. Khi về tới phòng của Trần Ngọc thì Trần Vũ cũng đã sớm mệt bở hơi tai, cả cơ thể ướt đẫm như thể vừa dầm mưa xong. Trần Vũ cũng không giữ ý tứ gì mà nằm bẹp ra đất thở hổn hển.
“Nhanh hơn lúc trước khoảng nửa canh giờ” Liệp Ưng liếc nhìn Trần Vũ rồi báo cáo lại cho Trần Ngọc.
Trần Ngọc ngáp một cái thật dài, hắn nhoài người tỉnh dậy. Cả đêm nay hắn chả ngủ được bao nhiêu.
“Võ công của ngươi có tiến bộ gì không” Liệp Ưng dùng chân khều Trần Vũ.
“Mệt như chó già rồi, không có sức để mà đánh đâu” Trần Vũ không thèm ngẩng đầu lên mà trả lời.
“Ngươi không đánh cũng được, ta đánh ngươi” Liệp Ưng cũng không nhiều lời mà tung cước về phía Trần Vũ, thấy nguy hiểm Trần Vũ lập tức đưa tay ra chắn. Tuy vẫn bị đá văng ra xa nhưng ít ra hắn vẫn không có tổn thương gì.
“Tên này học cũng nhanh, miễn cưỡng thì khi trưởng thành cũng đủ tư cách làm hộ vệ cho người thưa Trần thiếu gia” Liệp Ưng nói không sai, chỉ mới hơn tháng mà Trần Vũ cũng đã học được cách đỡ đòn và những bài quyền cơ bản do Liệp Ưng truyền dạy, cộng thêm sức khỏe trời sinh của hắn nữa thì Trần Vũ coi như cũng hợp cách đi theo bảo vệ Trần Ngọc.
“Liệp Ưng tên khốn nhà ngươi, đợi ta đại thành võ công thì sẽ đánh nát cái mặt sẹo của ngươi” Trần Vũ chật vật đứng dậy, công dụng của phương thuốc bí ẩn Trần Ngọc chế ra đúng là hơn người. Gần đây hắn đã mạnh khỏe hơn trước khá nhiều, chưa kể thể lực của Trần Vũ cũng hồi phục siêu nhanh.
Trần Vũ cảm thấy cuộc đời hắn có lẽ cũng có thể chạm tới cái gọi là cao thủ võ lâm.
“Ngày mai cha ta đi săn, ta muốn đi theo vào rừng sâu để hái thuốc. Vũ ngươi hãy chuẩn bị đi, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát sớm. Ta cho ngươi xả hơi một ngày nhé” Trần Ngọc nói rồi quăng cho Trần Vũ mấy xâu tiền đồng.
Trần Vũ cầm lấy xâu tiền đồng bỏ vào người rồi đứng dậy cúi người cảm tạ.
“Hôm nay ta không thể dạy ngươi võ công được. Vào trong thành chơi và cố đừng gây ra rắc rối gì” Liệp Ưng nói đoạn rồi cũng dìu Trần Ngọc vào trong. Trần Vũ chỉ bĩu môi mà không nói gì, hắn quay về phòng tắm rửa rồi thay một bộ đồ sạch sẽ.
Trần Vũ vốn định cầm tiền vào trong thành rồi rủ mấy đứa bạn mục đồng khác của hắn cũng đi ăn chè, nhưng Trần Vũ lại chẳng cảm thấy hứng thú gì với việc đó cả. Gần đây, việc được luyện tập và trở nên mạnh mẽ hơn làm cho Trần Vũ bắt đầu cảm thấy si mê cái việc luyện công, hắn tạm thời không thấy hứng thú gì với mấy chén chè dở ẹc và cái mông to của cái cô bán chè cả.
“Trần Vũ, gần đây ngươi đi đâu thế. Ta nghe nói Trần tam thiếu gia biến thành người điên, ai cũng lo lắng cho ngươi hết” Trần Vũ đang đi dạo quanh gia trang thì nghe thấy âm thanh quen thuộc, khi quay đầu lại thì thấy đó chính là A Sửu, con bé nha hoàn đã kêu Trần Vũ dậy vào ngày hôm ấy.
“Ta ổn” Trần Vũ cười, đúng là gần đây trông hắn tốt ra thật. Cơ thể cường tráng lại càng cường tráng hơn, cái cơ thể đang tới tuổi nở rộ của hắn lại càng trổ mã hơn. Trần Vũ lúc này đúng là càng trở nên chói mắt hơn so với những đứa mục đồng bằng tuổi khác.
“Đi vào thành chơi đi. Chúng ta đều muốn bao ngươi ăn chè để cảm ơn ngày hôm ấy” Trần Vũ không trả lời A Sửu mà chỉ từ từ dạo bước, A Sửu cứ thế lẽo đẽo theo sau.
“Hôm đó không có ai bị trách phạt chứ?” Trần Vũ hỏi.
“Có Lưu quản gia b·ị đ·ánh mấy chục roi rồi bắt phải ra chuồng trâu dọn phân, tới giờ vẫn chưa được tha. Mấy đứa cõng kiệu thì b·ị đ·ánh rồi đuổi ra khỏi Trần gia, còn mấy đứa mục đồng thì chỉ bị trách phạt một chút thôi, nghe nói là tam thiếu gia đã xin tha cho chúng. Còn con trâu thì được mổ ra để chia thịt cho mọi người”
Trần Vũ cảm thấy nhẹ nhõm vì không có gì quá tồi tệ xảy ra. Hắn cứ lo là phải có n·gười c·hết cơ nhưng may mắn là tam thiếu gia vẫn có nhân từ mà xin cho đám hạ nhân bọn hắn.
“Ta chỉ muốn dạo chơi một chút rồi về ngủ thôi. Ngày mai ta còn phải đi theo tam thiếu gia đi săn” A Sửu nghe thấy thế thì tiếc hùi hụi, dù sao thì bây giờ trong mắt đám trẻ Trần Vũ chẳng khác gì một ngôi sao sáng cả, một anh hùng trong mắt đám trẻ.
Chia tay A Sửu, Trần Vũ cũng không đi ra chợ ăn xài gì mà lại đi ra phía sau hậu viện. Hắn cứ thế rảo bước vô định mà không có mục đích gì, không biết trời xui đất khiến thế nào Trần Vũ đã đi tới phòng giam nơi tháng trước hắn bị giam giữ hết mấy ngày.
Kỳ lạ là hôm nay lại không có ai ở đây canh giữ cả, tò mò thế nào mà Trần Vũ lại cả gan bước chân vào trong. Thường thì những nơi như thế này là tuyệt đối không ai được phép bước vào nếu không có sự cho phép và lúc nào thì cũng có người canh gác cẩn mật.
Vào trong, Trần Vũ ngửi thấy mùi ẩm ướt quen thuộc làm hắn phát sợ. Thường thì nhà giam của Trần gia là để giam giữ những tên tù phạm trong vùng trong quá trình chờ áp giải lên trên quan hay thi thoảng lắm thì mới giam giữ đám gia nhân phạm tội gì đó nghiêm trọng.
Nhà họ Trần không có thói quen giam giữ nhiều kẻ thù trong nhà, ngoại lệ duy nhất có lẽ chính là lão già điên bí ẩn kia.
Trần Vũ đi dọc nhà giam mà không thấy có một chút động tĩnh nào cả, ở đây hiện tại không có giam giữ ai hết.
Mãi cho đến khi Trần Vũ đi tới buồng giam cuối cùng thì hắn mới thấy lão già điên đang mở to mắt nhìn hắn, khuôn mặt của lão không hề có một chút cảm xúc nào. Thậm chí Trần Vũ còn không cảm thấy lão già thở nữa, Trần Vũ cảm giác mình bị rơi vào một chiều không gian kỳ quái nơi chỉ có Trần Vũ vào lão già kia mà thôi.
“Ngươi có biết vì sao mẹ ngươi c·hết không?” Lão già bất chợt lên tiếng, âm thanh của lão bỗng dưng lạnh lẽo như địa ngục, Trần Vũ rùng mình. Hắn đột nhiên cảm thấy tức giận khi có người nhắc về mẹ hắn.
“Ý ông là sao? Ông biết mẹ tôi sao?” Trần Vũ tiến lại gần ông lão, hắn vẫn không tài nào cảm thấy được nhịp thở của lão.
Lão già không nói gì cả mà chỉ vén áo lên cho Trần Vũ xem.
Cơ thể của lão già gầy guộc tới trơ cả xương. Trần Vũ thậm chí còn cảm thấy cơ thể của lão có thể mục rữa bất cứ lúc nào. Hắn thấy cơ thể của lão bị cắm vào hai sợi xích, một sợi xích cắm thẳng vào trong bụng lão có thể thấy máu vẫn còn rỉ ra từ sợi xích, sợi còn lại cắm thẳng từ vai bên này sang vai bên kia.
“Ngươi giúp ta thoát khỏi đây, ta sẽ cho ngươi biết chân tướng về c·ái c·hết của mẹ ngươi” Lão già gằn giọng, mỗi khi lão nói chuyện Trần Vũ đều cảm thấy sợi xích kia đâm sâu vào cơ thể lão hơn.
“Giúp ông bằng cách nào, tới cả tên hộ vệ của tam thiếu còn có thể g·iết tôi bất cứ lúc nào, tôi làm sao có thể giúp được ông cơ chứ. Tôi không dại chống lại cả nhà họ Trần đâu.
Hơn nữa, tôi không tin ông”
Trần Vũ lắc đầu rồi quay đầu bước đi. Nhưng hắn chưa kịp đi mấy bước thì đã thấy chân mình tê cứng lại, lão già lúc này đã xuất hiện trước mặt hắn, khuôn mặt của lão trở nên dữ tợn.
“Ngươi không tò mò về c·ái c·hết của mẹ mình sao?”
Trần Vũ thấy lạnh cả sóng lưng.
“Tôi biết mẹ tôi c·hết là do lao lực mà c·hết. Tôi còn biết tôi sẽ c·hết như thế nào, tôi sẽ c·hết do tò mò mà c·hết, thế nên là ông đừng nhờ tôi. Tôi không giúp ông được đâu” Trần Vũ gằn giọng. Hắn chỉ muốn cuộc sống an tĩnh đến hết đời, hắn không muốn tò mò những chuyện vượt quá tầm với.
“Ngươi sẽ phải tìm tới ta thôi Trần Vũ, ngươi sẽ phải tìm tới ta mà thôi”
Lão già cười khà khà rồi nhắm mắt.
Khi hoàn hồn trở lại Trần Vũ chỉ thấy mình đang đứng ở đầu hàng lang, căn phòng giam lão già kia ở cuối hàng lang còn cách xa mình hằng mấy trăm thước. Trần Vũ nhìn về phía cuối hành lang thì thấy trong phòng giam lão già đang ngủ, trên môi lão còn có một nụ cười hiền từ, trong lão hết sức vô hại không hề đáng sợ như hình ảnh ban nãy Trần Vũ thấy.
Trần Vũ quay lưng lại rời khỏi nhà giam.
“Lên tới trời cao thì mới chỉ là bắt đầu thôi” Một âm thanh vang lên sau lưng Trần Vũ nhưng khi quay đầu lại thì hắn vẫn thấy lão già kia đang say ngủ. Rồi lại một cái chớp mắt trôi qua, Trần Vũ thấy mình đang nhìn lên trần nhà.
Tiếng gà gáy sớm gọi hắn dậy.
Trần Vũ tỉnh dậy lưng áo ướt đẫm mồ hôi, Trần Vũ thở dài đứng dậy.
Vẫn là không trốn được số phận.