Chương 79: Thử Thuốc
Chương 79:
Những ngày đầu làm nô bộc của tam thiếu gia thật ra cũng không quá mức tệ hại, trước mắt thì Trần Vũ được ăn uống đầy đủ hơn, bữa cơm nào cũng có phần thịt và đôi khi còn có cả một dĩa rau xào nhỏ. Điều này làm hắn vui mừng không thôi, lúc trước phải hiếm lắm khi tới Tết thì bọn mục đồng mới được cho ăn rau.
Chưa kể, ngoài ăn uống đầy đủ thì hắn cũng cần phải dạy sớm để đi chăn trâu. Việc của hắn là chỉ cần dậy trước khi tam thiếu vài giờ là được, sau đó chỉ cần hắn đứng ngoài cửa phòng đợi lệnh từ Trần Ngọc. Tuy vậy vị thiếu gia bệnh tật cũng chẳng bao giờ có yêu cầu gì nhiều, hầu hết là chỉ sai hắn mấy việc vặt mà thôi.
Thi thoảng Liệp Ưng sẽ tới và vào phòng để bàn chuyện riêng với Trần Ngọc. Những lúc như thế thì tuyệt đối Trần Vũ không được tới gần, tên đáng ghét Liệp Ưng cũng cực kỳ ngứa mắt Trần Vũ. Lần nào đi ngang qua cũng liếc hắn bằng nửa con mắt.
Đợi đến khi võ công của Trần Vũ trở nên cao cường thì cái tên đầu tiên bị đá đít chính là cái tên Liệp Ưng này.
Vào một buổi chiều khi Trần Vũ đang đứng ngáp ngoài cửa thì đột nhiên hắn nghe thấy tiếng Trần Ngọc bảo.
”Vũ, mau vào đây”
Lần đầu tiên hắn được cho phép vào phòng, bên trong phòng của Trần Ngọc đầy mùi thuốc xông, bên trên bàn để đầy các loại sách ảnh kỳ quái, không nhìn rõ nhưng Trần Vũ có thể nhận biết được đó là sách thuốc.Trần Vũ thắc mắc không biết tên mù này đọc sách kiểu gì nhưng hắn cũng không quan tâm.
”Lĩnh Nam Kỳ Dược” Trần Vũ lẩm bẩm.
Trần Ngọc từ phía sau bức bình phong đi ra, trên trán hắn lấm tấm mồ hôi. Tên này bình thường đã ít ra khỏi phòng khiến cho khuôn mặt hắn vốn đã ốm yếu nay lại càng xanh xao hơn do thiếu ánh mặt trời.
Ngũ quan của Trần Ngọc khá thanh tú, tay chân hắn thì lại mỏng manh như con gái trông hắn chẳng khác gì phường nữ nhi. Thêm cả việc làm đàn ông mà Trần Ngọc lại có một bờ môi đỏ như hoa anh đào càng làm cho Trần Vũ khá khó chịu.
Cái ngoại hình yểu điệu thục nữ của Trần Ngọc làm cho Trần Vũ nổi cả da gà nhưng mà gã là chủ nhân của hắn nên Trần Vũ cũng không thể nào dám ý kiến nào ra mặt.
’Ngươi biết chữ?” Trần Ngọc bất ngờ, trên tay hắn xoay xoay một cái túi nhỏ màu đỏ từ trong chiếc túi phát ra một mùi thơm kỳ lạ.
”Mẹ của tiểu nhân đã dạy tiểu nhân đọc viết từ nhỏ tuy nhiên do bản thân ngu muội tự biết sự học khó đi xa nên chỉ biết đọc viết thế thôi, không có đọc qua sách thánh hiền”
Trần Ngọc nhún vai.
”Không quan trọng, không cần đọc sách thánh hiền vẫn có thể làm người tốt thôi. Đại ca của ta lúc nào cũng đọc sách thánh hiền, lúc nào cũng đạo lý nhưng ta biết huynh ấy là người không tốt”
”Tiểu nhân còn nhỏ dại không dám nói việc tốt xấu, càng không dám ý kiến về con người của các thiếu gia” Trần Vũ nói, hắn tiến tới kéo lấy ghế cho Trần Ngọc rồi vỗ nhẹ vào thành ghế.
”Hành động của ngươi vừa rồi là vô lễ, chỗ ta ngồi lên thì không được phép chạm vào. Hơn nữa ta đã mù lòa từ nhỏ, chính vì thế các giác quan khác của ta cũng rất tốt phòng này ta lại ở từ nhỏ sớm đã quen hết vị trí của các đồ vật. Ngươi dịch chuyển thì lại bất lợi cho ta, lần sau ở trong phòng này thì cứ để ta tự do là được.
Giọng Trần Ngọc nhẹ nhàng, không có ý trách phạt.
“Tam thiếu gia dạy phải”
“Bỏ qua chuyện đó, ta nghe nói Trần Vũ ngươi sinh ra sức khỏe đã hơn người. Cụ thể là như thế nào ngươi có thể nói cho ta nghe không”
”Tam thiếu đừng nghe lời nói quá, vốn tiểu nhân cũng chỉ khỏe mạnh hơn người thường một chút. Tuy rằng không có bệnh vặt nhưng cũng biết đau đớn mệt mỏi như bao người. Dù có mau khỏe hơn thì cũng không có gì đặc biệt cả”
Trần Ngọc gõ gõ tay trên bàn, khuôn mặt như suy tư điều gì đó.
“Thế sức lực đâu mà ngươi vật c·hết con trâu điên, lại còn có thể đánh hư hộ giáp của Liệp Ưng, ngươi không thấy có gì kỳ lạ xảy ra sao. Cơ thể ngươi không có phản ứng gì đặc biệt sao”
”Dạ bẩm, không ạ” Trần Vũ cúi đầu, hắn không muốn chia sẻ về luồng khí lạnh chảy trong người hắn khi đó, bởi lẽ chính bản thân hắn cũng không biết đó là gì. Thậm chí tới bây giờ Trần Vũ cũng không biết cách làm sao cho luồng khí đó xuất hiện lại lần nữa. Tuy hắn có thể cảm thấy khí lực của bản thân đã mạnh hơn một chút nhưng cũng chỉ như thế mà thôi.
”Thế ta cũng không gặng hỏi ngươi nữa. Hôm nay ta gọi ngươi vào là có một chuyện. Mở cái này ra xem đi” Trần Ngọc đặt trên bàn chiếc túi thơm màu đỏ. Khi Trần Vũ mở ra thì thấy bên trong có mấy viên tròn tròn màu nâu, nó có mùi thơm của thảo dược. Khi Trần Vũ đổ nó ra tay thì thấy lòng bàn tay của hắn lành lạnh.
”Đây chính là thuốc do ta mới chế ra. Không giấu gì ngươi, ngươi chính là một trong những người hiếm hoi thấy được nó trên đời, bởi lẽ ta chỉ mới mày mò ra nó từ một quyển sách cũ thôi. Và thật tình ta cũng không biết công dụng thật sự của nó là gì nữa”
Trần Vũ nhăn mặt, cái thằng khốn kiếp này tính lấy mình thử thuốc đây mà.
”Uống vào đi” Trần Ngọc nói tiếp. Biết ngay mà mấy thằng thiếu gia công tử có bao giờ là người tốt đâu.
”Thiếu gia, thuốc này quý giá như vậy dùng cho người hèn mạt như tiểu nhân thì đúng là phí phạm” Trần Vũ lui về phía sau nhưng chưa được bao nhiêu thì hắn phát hiện không biết Liệp Ưng đã đứng sau lưng hắn từ lúc nào.
“Thuốc này chưa biết rõ công dụng nhưng nó đều được chế từ các loại thảo mộc quý hiếm trên lý thuyết thì nó chỉ có lợi không thể có hại được. Và cũng vì nó quý giá nên ta không thể nào thử nghiệm nó trên diện rộng được”
Liệp Ưng điểm vào sau lưng Trần Vũ, cả cơ thể hắn lập tức cứng đờ. Liệp Ưng không nói thêm hai lời lập tức lấy một viên thuốc bỏ vào trong miệng Trần Vũ.
Trần Vũ cố gắng giãy dụa nhưng lại không thể làm gì được do cả cơ thể đã bị Liệp Ưng điểm huyệt, hắn chỉ có không hề nguyện ý nuốt viên thuốc vào trong miệng thôi. Viên thuốc tuy thơm mùi thảo dược nhưng đối với Trần Vũ thì nó chẳng khác gì thuốc độc cả.
Trần Vũ nuốt viên thuốc xuống bụng trái với suy nghĩ của hắn là hắn sẽ đau đớn quằn quại thì Trần Vũ lại chẳng thấy có chuyện gì xảy ra cả. Hắn chỉ thấy ở trong bụng mình âm ấm, tuy toàn thân có ngứa ran lên một chút nhưng cũng nhanh chóng hết.
Trần Vũ cảm giác cơ thể của mình ấm áp hơn, những v·ết t·hương còn đang hơi âm ỉ cũng lập tức không còn cảm giác gì.
Trần Vũ cũng lấy lại được quyền kiểm soát cơ thể, hắn cảm giác cơ bắp của mình như được tắm trong một dòng nước mát. Trần Vũ thở ra một hơi dài, hắn cảm giác mệt mỏi của hắn cũng theo hơi thở mà bay đi mất.
”Ta biết mà, tuy ta không biết hoàn toàn công dụng của nó. Nhưng ta biết thuốc này có công dụng chữa nội thương, tiêu trừ mệt mỏi. Cái vấn đề của nó là nó quá khó để tiêu hóa, người thường khi sử dụng thì lập tức cảm thấy cơ thể ứ đọng khó chịu hết mấy ngày, chỉ có người có trong mình nội lực thì mới có thể dùng dược lực để giải tỏa mệt mỏi thôi. Ngươi là trường hợp hiếm hoi không có võ công mà vẫn có thể tiêu hóa thuốc, giờ thì ta sẽ quan sát xem thuốc còn có tác dụng gì với ngươi nữa không?”
Trần Ngọc gật đầu cười thỏa mãn.
”Ngươi không hiểu Trần Vũ ạ. Nếu ta có thể hoàn toàn nắm giữ được phương thuốc này trong tay, q·uân đ·ội Đại Cồ có thể hành quân không mệt mỏi, có thể ngày đi trăm dặm, thậm chí chiến đấu không mệt mỏi”
“Người trong q·uân đ·ội không phải ai cũng là cao thủ võ lâm có nội lực tinh thuần, hầu hết chỉ luyện ra được chút ít nội lực để khỏe mạnh hơn thôi. Chúng ta cần nghiên cứu thêm, dù muốn hay không thì tên oắt con nhà ngươi cũng đang đóng góp cho đất nước rồi đấy” Liệp Ưng tiếp lời.
”Hôm nay chúng ta biết thêm là bằng một cách nào đó ngươi đã giải được cả điểm huyệt, tuy Liệp Ưng không phải người giỏi điểm huyệt nhưng một người thường như Vũ ngươi có thể giải khai nội lực điểm huyệt thì cũng là một việc ấn tượng”
Trần Vũ gật gù, hắn tuy không hiểu và cũng không muốn hiểu hai tên khốn kiếp này nói gì nhưng hắn không bị gì là tốt rồi.
”Ngươi sẽ là đối tượng thử nghiệm, khi chúng ta nắm giữ được hết ưu khuyết của thuốc này và có thể sản xuất hàng loạt. Thì đây sẽ là v·ũ k·hí khiến cho Trần gia quay trở lại kinh đô, một lần nữa trở thành đệ nhất gia tộc”
Trần gia đã lui ra khỏi kinh đô từ lâu rồi tuy vẫn còn mạnh mẽ nhưng so với việc ở cố thổ ẩn mình thì tới kinh đô để bung tỏa tài năng mới chính là mục đích chính của con cháu Trần gia hay nói đúng hơn chính là tâm nguyện của Trần Ngọc.
Hắn muốn dùng cơ thể yếu đuối của mình để làm cho dòng họ Trần lại lần nữa vinh quanh.
Trần Vũ định nói thêm gì thì hắn đột nhiên cảm thấy cả cơ thể rạo rực, hắn thấy cơ bắp vừa được xoa dịu của hắn lại trở nên nặng nề. Cả cơ thế của hắn tràn trề năng lượng nhưng lại không có cách nào để giải tỏa ra cả.
”Ta quên nữa, để dược lực có tác dụng triệt để ngươi phải dùng nội lực để điều hòa nó. Nhưng ngươi không có cái đó cũng không được phép học võ công cho nên là giờ hãy bắt đầu chạy đi. Chạy mười vòng quanh gia trang, không thì cơ thể của ngươi rất có thể sẽ quá tải mà vỡ tung mạch máu c·hết đấy”
Trần Vũ trố mắt, thế mà không nói sớm. Trần Vũ không nói thêm lời nào mà tung cửa ra ngoài và bắt đầu chạy. Hắn vừa chạy vừa khua tay múa chân để phát tiết hết dược lực trong người, tất nhiên là hắn cũng không quên chửi thề trong miệng.
”Liệp Ưng, thi thoảng hãy dạy hắn chút ít võ công nhé. Coi như là đền bù cho hắn” Trần Ngọc khẽ nói, rồi hắn lại quay đầu vào trong buồng.