Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bạch Ảnh

Chương 78: Lão Điên




Chương 78: Lão Điên

Trần Vũ đứng sừng sững, có lẽ vẫn còn chưa tin vào những gì mà bản thân làm được. Trước mặt hắn là con trâu điên to lớn, chính tay hắn đã một quyền đánh nó c·hết. Chưa bao giờ trong đời Trần Vũ cảm thấy mình mạnh mẽ như vậy, Trần Vũ nhìn đôi bàn tay nhuốm máu của mình, quyền đầu vẫn còn đang tê nhức chứng tỏ những gì hắn trải qua không phải mơ.

”Tên khốn, dám học trộm võ công” Trần Vũ chưa kịp định thần lại thì đã nghe thấy tiếng Liêp Ưng, hắn giận dữ áp sát Trần Vũ. Không để cho Trần Vũ giải thích lời nào cả, Liệp Ưng cong tay thành trảo đánh một trảo vào bụng Trần Vũ.

Trần Vũ ho ra một ngụm máu tươi, một chưởng này của Liệp Ưng thậm chí còn mạnh mẽ hơn con trâu kia húc mấy phần. Khi Trần Vũ loạng choạng lui về phía sau thì Liệp Ưng nhanh chóng tung chưởng vào yết hầu của Trần Vũ, rõ ràng là không muốn để cho hắn có cơ hội giải thích.

Tay của Liệp Ưng đỏ rực, rõ là hắn đã sử dụng tới cả nội lực. Tin chắc là nếu Trần Vũ dính một chiêu này thì chắc chắn sẽ vong mạng.

”Dừng tay, kẻ này không tới phiên ngươi giải quyết” Trần Ngọc ngăn cản, hắn cảm thấy hết sức khó chịu với Liệp Ưng. “Kể cả có học võ công của nhà họ Trần thì cũng là để nhà họ Trần giải quyết, không tới phiên ngươi ra tay hạ sát”

Liệp Ưng dừng tay quay đầu lại nhìn Trần Ngọc chần chừ. Thấy có cơ hội phản kích, Trần Vũ nhanh chóng nhoài người dậy, hắn dồn hết sức vào cú đấm tung thẳng cú đấm lại vào trong bụng Liệp Ưng.

Nhưng Trần Vũ chẳng thể gây ra chút thương tích nào cho Liệp Ưng, ngược lại hắn cảm giác mình vừa đánh vào tấm sắt cứng, cả quyền đầu đau đớn vô cùng. Liệp Ưng tức giận quay đầu lại trừng mắt nhìn Trần Vũ, trong mắt đầy sát khí.

”Tên quỷ nhỏ nhà ngươi học đâu cái trò đánh lén thế” Nói đoạn, Liệp Ưng tung cước đạp Trần Vũ lộn mấy vòng. Chỉ nghe thấy Trần Vũ rên lên mấy tiếng rồi b·ất t·ỉnh, Liệp Ưng đưa tay để vào kiếm bên hông nhưng do không dám trái lời thiếu gia nên hắn không rút kiếm.

Liệp Ưng chạy tới đỡ Trần Ngọc dậy, tam thiếu gia tuy cả người trầy xước nhưng v·ết t·hương cũng không quá nặng. Liệp Ưng quan sát thấy cả người thiếu gia không b·ị t·hương gì nặng thì thở phào, hắn quay lại đám mục đồng trừng mắt.

”Lưu quản gia, ngài là quản gia ngoại viện lại không kiểm soát tốt trên dưới.Nhờ ơn trời đất mà hôm nay tam thiếu không xảy ra việc gì quá nghiêm trọng nhưng hắc chắn lão gia cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngài đâu”

Liệp Ưng gằn giọng.

Hắn lại liếc xéo qua đám người khinh kiệu hôm nay, cả bọn cảm thấy như có một lưỡi dao lạnh lướt qua cổ bọn chúng, có tên không chịu được đã quỵ xuống đất bắt đầu khóc.

”Chờ ta mang tên quỷ con này về tra khảo, sau đó thì ta sẽ tới chặt tay hết bọn chó vô dụng các ngươi” Liệp Ưng nói, đoạn hắn dùng chân đá Trần Vũ bay lên trời, xong lại dùng vai đỡ Trần Vũ trên vai.

Vai bên kia hắn cho Trần Ngọc leo lên, rồi cứ thế đi mất chỉ để lại một đám nô tài đang khóc bù lu bù loa.



.......

Trần Vũ tỉnh dậy trong ngục tối. Tay chân hắn bị xích sắt xích lại, cổ tay cổ chân đều rỉ máu tức là hắn ở đây cũng đã lâu rồi. Đầu óc Trần Vũ choáng váng, hắn thầm chửi trong miệng không biết tại sao dạo này hắn lại xui xẻo đến vậy.

Miệng Trần Vũ khát khô, hắn muốn uống nước và cả muốn ăn nữa. Bây giờ hắn ước gì mình có thể ăn cả con gà nướng thêm cả uống thêm mấy vò nước suối mát lạnh thì hay biết mấy.

Trong ngục ẩm ướt, ở trên trần nhà có nhiễu xuống mấy giọt nước đọng thấy thế Trần Vũ lè lưỡi ra mong cho giọt nước rơi lên lưỡi mình, tuy nhiên chẳng có tác dụng gì cả. Chán chường hắn thở dài một tiếng, cái số mệnh của ta đúng là quá khổ mà, mẹ ơi nếu người ở trên trời có linh thì phù hộ cho con có cuộc sống tốt hơn đi.

”Ngươi không c·hết, tên nhóc quỷ nhà ngươi vậy mà không c·hết” Chợt Trần Vũ nghe thấy âm thanh bên tai, hắn nghiêng đầu qua một bên thì thấy một lão già râu tóc bờm xờm, cả người khai ngáy mùi nước đái. Lão cũng đang bị xích cách Trần Vũ khoảng mấy chục thước.

Lão già ngửa mặt lên trần nhà cũng đang cố uống những giọt nước đọng giống hắn khi nãy, cái tên già kỳ lạ này vậy mà lại có thể lè lưỡi đủ dài để những giọt nước kia rơi vào trong miệng hắn.

”Ngươi cũng học lén võ công nhà họ Trần hả? Giỏi giỏi, võ công nhà họ Trần luyện rất hay, có quyền đầu rất cứng, một đấm có thể đấm c·hết một con trâu” Lão già cười khà khà, lão chỉ cần mở miệng ra thôi Trần Vũ đã có thể nghe thấy mùi chuột c·hết từ trong miệng gã.

”Không, tôi không biết võ công. Tiểu tử đây chỉ múa đại mấy đường thế mà b·ị đ·ánh cho b·ất t·ỉnh nhân sự đây, lão già có học võ công thì tháo xích ra cứu tiểu tử với. Sau này tiểu tử nhất định đền ơn”

Lão già lại cười khà khà, miệng lão vẫn là cứ thối còn hơn chuột c·hết.

’Lão là không chịu học võ công nhà họ Trần mới bị nhốt trong đây ấy chứ. Hay là vầy đi, thay vì thế lão dạy ngươi các khác được không. Dạy ngươi trường sinh bất lão, đi mây về gió, hô phong hoán vũ, triệu mưa gọi sét, hô lửa hô nước, biến lớn biến nhỏ, hóa nam hóa nữ, thuần thú luyện đan, chế tạo khôi lỗi, đánh cặp âm dương, thải âm bổ dương,...Lão có thể dạy ngươi nhiều lắm, chỉ cần ngươi có thể đưa lão ra khỏi đây.”

Lão già này bị nhốt lâu điên mất rồi.

”Lão mà biết mấy môn đó thì đã đâu bị nhốt ở đây” Trần Vũ không ngó lại, lần nữa cố lè lưỡi ra uống nước.

”Thể xác lão phu bị nhốt nhưng linh hồn lão phu tự do” Lão già điên lại cười.



Lúc này, cửa phòng giam mở ra. Trần Vũ thấy ở ngoài là Liệp Ưng cùng với tam thiếu gia Trần Ngọc, bên cạnh còn có một lão già trông hết sức cường tráng, cả người tỏa ra khí chất của một bậc anh hùng.

Chỉ thấy Liệp Ưng và Trần Ngọc đều chỉ dám đứng sau lão, chứng tỏ lão già này có địa vị hết sức cao. Mà người như vậy trong nhà họ Trần thì chỉ có một mà thôi.

Thượng Quốc Công Trần Tú.

Huyền thoại trong quân, gia chủ của nhà họ Trần. Tuy tuổi đã gần sáu mươi nhưng nghe đồn rằng võ công vẫn thuộc dạng đỉnh lưu trong thiên hạ, giờ đây tuy Trần gia đã lui ra khỏi xa kinh đô, chỉ còn hoạt động ở vùng cố thổ nhưng tên tuổi của Trần Tú thì vẫn cứ thế lẫy lừng.



“Hảo huynh đệ của lão phu, ngươi vẫn không chịu dẫn lão phu tới Thiên Sơn sao?” Vừa vào tới cửa Trần Tú đã lên tiếng. Chỉ cần âm thanh của Trần Tú thôi đã khiến cho người bình thường phải dè chừng, bởi trong đó có thứ khí chất ngạo mạn đè ép người đối diện.

”Trần Tú ngu si, ngu si. Ngươi có thể đến Thiên Sơn nhưng ngươi không thể ở lại Thiên Sơn vậy thì đến làm gì” Lão điên cười, gã có vẻ chẳng có tí gì là căm ghét người đang nhốt lão là Trần Tú cả.

”Chỉ có Trần Ngọc là đủ điều kiện ở lại Thiên Sơn mà thôi”

Trần Tú nhăn mặt, hắn thoáng suy nghĩ gì đó rồi lại cười to.

”Lão phu là tìm thuốc chữa bệnh cho con trai lão phu, chứ không cần nó ở lại Thiên Sơn làm gì, được rồi ngươi không dẫn lão phu tới thì lão phu cứ nhốt ngươi. Nhốt tới khi nào cả ngươi và ta đều c·hết thì thôi” Nói đoạn lão lại quay sang nhìn thẳng vào Trần Vũ.

’Tên nít ranh nhà ngươi vậy mà cũng có bản lĩnh. Một quyền của ngươi đã đánh nứt hộ giáp của Liệp Ưng, ngươi có biết cái thứ đó đáng giá bao nhiêu tiền không?’ Trần Tú nghiêm mặt, thật ra hắn đánh giá khá cao Trần Vũ, nhất là việc hắn dám phản kháng đánh trả lại Liệp Ưng.

”Mười lạng bạc hả lão gia” Trần Vũ cười khì, mười lạng bạc là đủ để chuộc cái thân mục đồng của hắn rồi dư cả tiền để xây cái nhà tre nho nhỏ rồi.

”Một vạn lượng bạc. Tức là mười lượng vàng” Liệp Ưng lên tiếng.

”Thế thì tiếc quá, có vắt xác tiểu tử ra cũng không dư ra một lượng vàng để đền cho Liệp Ưng đại nhân đây rồi” Trần Vũ vẫn không tỏ vẻ sợ hãi, hắn biết hắn chẳng có cái cóc khô gì để mất cả, có nợ thêm bao nhiêu thì trong người hắn giờ đây cũng chỉ có hơn chín lượng bạc tiền để dành chuộc thân đây thôi.

”Nhưng ta biết ngươi đã cứu Trần Ngọc con trai ta. Tiền thưởng cho việc đó ta cứ tạm coi là mười lạng vàng. Nên về việc hộ giáp ngươi không cần phải lo”



Trần Tú nói.

”Nhưng ngươi lại vừa phạm phải hai sai lầm lớn. Thứ nhất ngươi đ·ánh c·hết một con trâu, ở Đại Cồ chúng ta việc g·iết trâu bò cũng được coi là một tội lớn, đáng chặt tay rồi đày ngươi đi biệt xứ. Thứ hai, ngươi lại dùng Thiết Ngưu quyền của nhà họ Trần chúng ta đ·ánh c·hết trâu. Đây là ý gì, khác nào ngươi dùng võ công của vua ban đ·ánh c·hết công cụ cày cấy của nhà vua. Tội đáng muôn c·hết.”

”Nhưng tiểu tử đâu có biết võ công, tiểu tử lại càng không biết cái gì gọi là Thiết Ngưu quyền, hay là vậy đi. Để tiểu tử làm mục đồng thêm dăm năm nữa, cố gắng cày cấp thêm dăm năm nữa, hay thậm chí để cho tiểu tử làm chân canh gác đánh nhau làm việc vặt cho Trần gia thì tiểu tử cũng không dám lên tiếng phản bác”

”Nhóc con, nhớ lấy điều này. Toàn bộ võ công bắt chước loài trâu trong thiên hạ đều là của nhà họ Trần ta. Ta không biết ngươi dùng là cái gì hay là ngươi có biết võ công hay không. Việc ngươi g·iết trâu và dùng võ công của nhà họ Trần g·iết trâu là chuyện chắc chắn. Bây giờ ta chỉ có thể cho ngươi hai lựa chọn thôi.

Một là chịu phạt, đánh gãy nát tay chân rồi đưa đi biệt xứ làm công.

Hai là phải trở thành người nhà họ Trần.”

Trần Vũ ngửa mặt lên nhìn Trần Tú, không hiểu rõ ý của ông ta là gì.

”Ý của lão gia là?”

”Rất đơn giản, chỉ cần trở thành nô bộc trọn đời của Trần Ngọc con trai ta là được. Từ đó ngươi sẽ được coi là một phần của nhà họ Trần”

Trần Vũ nhìn về phía gương mặt bất đắc dĩ của Trần Ngọc, rõ là tên khốn này cũng biết đang có chuyện gì xảy ra.

Trần Vũ chửi thề trong đầu.



“Tiểu tử chọn phương án đầu tiên”

Trần Tú cười khà khà, hắn một đấm đấm cho Trần Vũ lại b·ất t·ỉnh, Liệp Ưng nhanh chóng lấy tay của Trần Vũ mà lăn tay điểm chỉ vào một tờ hợp đồng.

Cứ thế Trần Vũ từ một tên mục đồng sắp được tự do trở thành nô bộc của tam thiếu gia Trần Ngọc.