Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bạch Ảnh

Chương 77: Người Và Súc Thú




Chương 77: Người Và Súc Thú

Trần Vũ vốn khỏe mạnh hơn người, tuy nói hắn không phải dạng thần lực trời sinh hay đạt tới mức độ lấy sức một người chống lại trăm người nhưng từ bé Trần Vũ đã luôn là một đứa trẻ khỏe mạnh, ít ốm đau bệnh tật.

Còn nhớ khi hắn còn nhỏ, có năm trời gặp cơn rét to. Trên đường thì trơn trợt, lạnh lẽo khiến cho không có một cái cây nào có thể sống được. Trên nóc nhà thì băng tuyết phủ đầy khiến cho đêm tới khi ngủ rét run.

Vào cái giai đoạn đó không thiếu những đứa trẻ trở bệnh rồi không qua khỏi, thêm cả việc mất mùa đói kém không có lương thực, xác n·gười c·hết chất đầy ngoài đường lớn, ruồi bọ bâu đầy cả.

Vậy mà Trần Vũ vẫn cứ khỏe mạnh như thường, hắn là đứa trẻ hoạt bát vẫn ham vui chạy nhảy, trời tuyết thì trời tuyết hắn vẫn cứ cởi trần chạy quanh trong xóm. Rồi cũng không cần ăn uống gì nhiều, chỉ cần một bát cháo loãng thôi Trần Vũ đã có sức chạy ngược xuôi nhặt nhạnh từng cây củi khô để đem đi bán kiếm tiền giúp mẹ con hắn vượt qua mùa đông giá rét đó.

Trần Vũ mạnh khỏe ai cũng biết nhưng không ai nghĩ rằng hắn lại có thể vật nhau với cả một con trâu. Cái cơ thể chỉ mười ba tuổi kia của hắn, tuy rằng cường tráng nhưng vẫn không thể so bì với một con trâu nặng cả mấy trăm cân, thêm cặp sừng nhọn hoắc và sự điên cuồng của súc thú thì đừng nói là một đứa trẻ, mà ngay cả một người lớn trưởng thành cũng không thể làm gì ngoài chịu c·hết.

Trần Vũ xuống tấn, hắn bày ra tư thế khiêu khích con trâu. Khi thấy hắn làm thế sắc mặt của Lưu quản gia lập tức biến đổi.

”Trần Vũ biết võ công, hắn học lén võ công của nhà họ Trần sao” Nghe tiếng Lưu quản gia, mấy đứa mục đồng cũng tái mặt. Ở trong gia trang, ăn có thể ăn bậy, nói có thể nói càn, thậm chí học lén chữ viết cũng chỉ bị phạt nhẹ mà thôi.

Duy chỉ có hai việc tốt nhất không được làm, một là làm tổn hại đến tam thiếu gia Trần Ngọc, hai là học lén võ công. Đại Cồ vốn lấy võ lập quốc, toàn bộ giang sơn rộng lớn đều được đổi lại bằng hai nắm tay, không có gia tộc nào có thể tồn tại an bình mà không có vũ lực.

Thế nên ở mỗi gia tộc đều có cho mình những võ công độc môn, chỉ truyền lại cho người trong gia đình, tuyệt đối không được truyền cho người ngoài, bởi tiền bạc mất có thể kiếm lại được. Nhưng mất căn cơ võ thuật thì coi như mất hết.

Trần gia ở Đại Cồ cũng coi là một dòng họ lớn. Tổ tiên của họ vốn đã theo chân tiên đế lập nghiệp từ những ngày đầu tiên. Có thể nói giang sơn của Đại Cồ thì nhà họ Trần góp vào đó một phần không nhỏ.

Nhà họ Trần nổi danh với mười tám bài quyền độc môn. Trong đó nhất là Thiết Ngưu quyền nổi danh thiên hạ, Lưu quản gia vốn ở trong nhà họ Trần từ nhỏ, tuy nhờ vào làm việc cẩn trọng, phân minh mà leo lên tới chức quản gia nên cũng đã từng được cân nhắc truyền thụ cho một ít võ công.



Tuy hắn không học được chút nào nhưng hắn đã từng thấy gia chủ Trần Thiết lão gia dùng một tay đánh bể tan một viên đá còn to hơn cả bản thân hắn. Hắn biết võ công của Trần gia lợi hại, thế nên hắn càng biết rằng việc học lén võ công là một việc tày đình thế nào.

Con trâu điên hú lên một tiến thật to, trong ánh mắt đỏ rực của nó đã không còn chút thân quen nào với người huynh đệ ngày nào cũng dẫn nó đi ăn cỏ này, nó chỉ còn sự giận dữ vô bờ bến của một con súc thí vì bị khiêu khích mà thôi.

Lần này nó lại lấy đà lao thằng về phía Trần Vũ, nó không bỏ cuộc mà lại nhắm cặp sừng của mình vào trong lồng ngực của Trần Vũ.

Trần Vũ đợi tới khi nó lao lại thật gần rồi dùng một bàn tay của mình cong thành chỉ. Một chỉ chỉ thẳng vào trong đầu của con trâu. Con trâu điên đau đớn gầm lên một tiếng kinh thiên, nó vẫn không dừng lại mà húc mạnh về phía trước.

Trần Vũ tức thì bị nó hất văng ra xa mấy thước, sự đau đớn truyền từ ngón tay lên đại não khiến cho Trần Vũ cắn chặt răng, khi quay đầu nhìn xuống thì đã thấy đầu ngón tay của Trần Vũ sớm đã rỉ máu.

”Không hiệu quả” Trần Vũ thầm nghĩ, rõ ràng trong tích tắc hắn có thể cảm thấy có một luồng khí lạnh truyền từ tim đi thẳng tới đầu ngón tay của mình, Trần Vũ tin chắc mình có thể dùng nó để đầy lùi lại con trâu.

Nhưng ngay khi ngón tay của hắn chạm vào đầu con trâu thì luồng khí lạnh kia lại biến mất, thay vì truyền vào đại não con trâu luồng khí lạnh kia lại vỡ tung tóe ở đầu ngón tay của Trần Vũ, khiến ngón tay của hắn tóe máu.

”Không phải Thiết Ngưu quyền, may quá may quá” Lưu quản gia thầm nghĩ, hắn thật lòng cũng không muốn đứa trẻ như Trần Vũ vì học lén võ công mà b·ị đ·ánh tàn phế, chỉ cần không phải võ học nhà họ Trần, hắn muốn dùng bàng môn tả đạo nào cũng được.

Không ai để ý tới thần sắc của Trần Ngọc ở dưới đất đang thay đổi, bởi vì trong tích tắc khi Trần Vũ ra chiêu kia, lần đầu tiên trong cuộc đời của Trần Ngọc nhìn thấy được màu sắc, tuy chỉ là một tia sáng xanh thoáng qua trên đầu ngón tay của Trần Vũ nhưng Trần Ngọc cũng hết sức ấn tượng.

Đây tức là mắt của hắn vẫn có hy vọng chữa khỏi.



Con trâu thấy mình thắng thế thì không hề dừng lại, nó cứ tiếp tục sắn tới mà Trần Vũ thì bây giờ chỉ biết né tránh mà thôi. Hắn đột nhiên lại không thể bắt được nhịp di chuyển của con trâu điên, ban nãy khi nó t·ấn c·ông hắn thấy mọi thứ chậm lại nhưng bây giờ hắn thấy quỹ đạo của con trâu bất chợt trở nên r·ối l·oạn.

”Thiếu gia, nô tài thất trách để thiếu gia b·ị đ·au” Lúc này một người khinh công tới bên cạnh Trần Ngọc. Gã cao to có làn da nâu, trên người chi chít sẹo là sẹo, trên mặt hắn có một vết sẹo to tướng kéo dài từ trên trán xuống tận miệng, bên hông hắn đeo một thanh kiếm cong như kiếm của đám người Hỏa giáo. Hắn mặc áo phanh ngực, trên ngực là hình xăm một ngọn lửa trắng to tướng,hắn chính là Liệp Ưng, hộ vệ riêng của Trần Ngọc.

”Để nô tài khống chế con trâu điên này lại” Liệp Ưng toan rút kiếm thì bị Trần Ngọc ngăn lại.

”Hắn đảm bảo tên kia không c·hết là được, hãy cứ để hắn đối phó với con trâu đi” Trần Ngọc nói, giọng thều thào.

”Thiếu gia, hắn chỉ là một tên trẻ nít, sẽ không thể nào đối phó được với một con súc thú hung tợn đâu, hơn nữa con trâu này là trâu chọi. Không sợ tên này c·hết, chỉ sợ sừng của nó mà gãy thì lạ khó cho hội chọi tiếp theo”

Trần Ngọc nhăn mặt, chọi trâu đối với hắn làm sao quan trọng bằng việc hắn có thể nhìn thấy màu sắc từ tên mục đồng kia được.

”Ta chỉ cần ngươi nghe lệnh”

”Vâng, nô tài tuân mệnh tam thiếu gia” Liệp Ưng thấy chủ nhân của mình kiên quyết thì cũng chỉ biết cách tuân lệnh mà thôi, tuy nhiên tay hắn vẫn để vào trong bao kiếm, chỉ cần con trâu kia dám bước lại chỗ này thêm lần nữa thì hắn không ngại chặt nó ra làm hai đâu.

Bên này Trần Vũ vẫn không thể làm gì ngoài né tránh, con trâu điên dường như biết Trần Vũ không còn sức đe dọa tới nó nên t·ấn c·ông càng thêm dồn dập. Sự khác nhau của người và súc thú đã thể hiện quá rõ ràng, người càng điên cuồng thì càng bất cẩn, còn thú vật càng điên cuồng thì càng nguy hiểm.

Trần Vũ chật vật mãi cũng không chặn được con trâu. Hắn mệt mỏi thở ra hơi một tiếng dài, con trâu lập tức húc Trần Vũ bay ra sau. Hắn cảm thấy bụng mình đau điếng nhưng may mắn là bằng một cách thần kỳ nào đó ổ bụng hắn vẫn chưa bị con trâu xuyên thủng.

Trần Vũ ngã xuống đất ôm bụng thở phì phò.

Ngay khi ánh mắt của hắn dần mờ đi vì kiệt sức. Trần Vũ đột nhiên cảm thấy cả thế giới thanh tịnh lại, khi hắn mở mắt ra một lần nữa thì hắn đã thấy mọi cảnh vật xung quanh lại lần nữa chậm lại, không có âm thanh nào phát ra, chỉ khi Trần Vũ cố lắm thì hắn mới nghe thấy được có một tiếng rè rè đang phát ra ở đâu đó.



Trần Vũ hít một hơi dài, không khi đi vào trong phổi hắn tức thì khiến cho những v·ết t·hương trong cơ thể hắn bớt đau đi. Trần Vũ thấy mình đã bình tĩnh lại, v·ết t·hương trong bụng chỉ còn hơi nhức một chút.

Từ ở giữa trái tim hắn, có một luồng khí lạnh chạy dọc bơm năng lượng đi khắp cơ thể. Chỉ trong chốc lát hắn cảm giác cơ thể mình giờ đây còn mạnh mẽ hơn trước nhiều lần.

”Màu sắc, ra đây chính là màu sắc trong lời sư phụ” Trần Ngọc lẩm bẩm.

Con trâu điên hăng tiết quyết định sẽ lao đến và g·iết c·hết Trần Vũ chỉ trong một lần t·ấn c·ông nữa, bên trong nó tồn tại một sự hả hê của chiến thắng. Nó phi về Trần Vũ, nhanh tới nổi để lại sau lưng khói bụi mịt mù.

Trần Vũ đưa tay lên không trung bóp chặt lại, cơ bắp ở cẳng tay căng lên khiến cho tay hắn trở nên to lớn bất thường. Nắm tay của Trần Vũ nhô ra như thể tay hắn chính là một cái đầu trâu.

”Huynh đệ, đây chính là chọi trâu đây” Con trâu thấy nắm tay Trần Vũ thì hú lên, nó đã coi Trần Vũ chính là một con trâu đực khác.

Trần Vũ vung tay lên chặt ngang vào sừng con trâu. Chiếc sừng trâu nhọn cứng bị chặt gãy rớt xuống đất, nó nhọn tới mức phải cắm sâu quá nửa vào đất. Ai ở đó cũng xanh cả mặt mày, thật không thể tưởng tượng nổi nếu nó đâm vào người thì ra sao.

Lập tức Trần Vũ tung cú đấm ở tay còn lại vào thẳng đầu con trâu.

Con trâu chỉ kịp kêu lên một tiếng thật dài một lần cuối, đầu óc nó vỡ tan ra. Tay Trần Vũ dính cả máu lẫn óc trắng của con trâu. Con súc thú loạng choạng rồi ngã uỳnh ra đất.

Cuộc chiến lần này đã ngã ngũ.

Con người và súc thú.

Con người thắng.