Chương 76: Tam Thiếu Gia Tàn Phế Của Nhà Họ Trần
Con trâu điên hì hục phi thẳng về phía trước, đám mục đồng tay chân luống cuống chẳng biết làm gì, bọn chúng chỉ có thể đứng từ xa hú hét mong con trâu chú ý tới mình mà đổi hướng. Tuy nhiên không có kẻ nào dám đứng lên cản con trâu lại, bởi khi nhìn thấy ánh mắt đỏ rực của con trâu hung dữ thì tay chân bọn chúng đều cứng đờ cả ra.
Tam thiếu gia mà xảy ra chuyện gì thì bọn chúng chắc chắn phải chịu trách phạt nặng nhưng như thế thì vẫn còn đỡ hơn bị con trâu điên húc lòi ruột. Lưu quản gia cũng hoảng hốt không kém, hắn thầm chửi mẹ cha thằng nào khiến hắn khi không lại quan tâm đến mấy chuyện của đám mục đồng mà đi ra đây, bây giờ có chuyện gì xảy ra với tam thiếu gia yêu quý thì cái mạng nhỏ của hắn chắc cũng không giữ nổi.
Tam thiếu gia là con trai yêu quý của nhà họ Trần, mẹ của cậu là vợ bé được yêu thích nhất của Trần đại lão gia. Mẹ của cậu là Hoàn thị, nổi danh xinh đẹp nhất vùng đồng bằng, Trần lão gia phải tốn rất nhiều của cải mới có thể cưới nàng về làm vợ hai trong nhà, ông chiều chuộng chăm lo cho vợ nhỏ của mình hết mực, tới mức ở trong nhà quyền lực của vợ hai có lẽ chỉ thua bà cả và bản thân gia trưởng mà thôi.
Điều duy nhất làm cho quyền lực của bà ba không thể lớn hơn đó là do bà chưa có con, cả mấy mươi năm cưới về nhà dù đã được Trần lão gia yêu thương và chung đụng mỗi đêm nhưng vẫn không thể nào sinh ra được một đứa con nào. Rất nhiều lần trong cơn say, Trần đại lão gia đều khẳng định là chỉ cần Hoàn thị sinh ra một đứa con trai, đứa con trai đó dù cho có như thế nào cũng sẽ là gia chủ của nhà họ Trần.
Vì thế Hoàn thị cũng luôn cố gắng tìm cách để đẻ ra được đứa con quý giá cho Trần lão gia, suốt ròng rã hơn mười năm trời, có đôi lần bà vẫn hoài thai nhưng không có đứa bé nào được ra đời. Nếu không phải là t·ai n·ạn ngoài ý muốn sảy thai thì cũng là bạo bệnh mà không giữ nổi đứa con trong bụng. Suốt mười năm trời không biết bao hiêu bà đỡ, bao nhiêu nha hoàn chăm sóc cho bà ba bị đ·ánh c·hết vì thất trách.
Bản thân Hoàn thị sau nhiều lần sảy thai cũng trở nên dở dở điên điên, nếu không phải là ca hát những câu vô nghĩa thì cũng là nói những câu từ khó nghe thô tục, điều này làm cho Trần đại lão gia đau khổ không thôi.
Mãi cho đến mười lăm năm trước, nghe đồn rằng có một tiên gia đi ngang sang gia trang nhà họ Trần. Sau khi được tiếp đãi nồng hậu bởi gia chủ đã quyết định ra tay giúp đỡ cho Trần lão gia, không biết tên tiên gia kia làm gì. Chỉ biết Hoàn thị đúng là đã hoài thai, hơn nữa lần này không hề có một trắc trở nào trong quá trình mang thai cả.
Đúng chín tháng mười ngày sau, tam thiếu gia của nhà họ Trần cũng ra đời. Đứa bé có làn da trắng như tuyết, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp như thể thiên tiên, cả người có mùi thơm như thể hoa sen. Nghe đồn rằng khi nó vừa sinh ra đã có ánh sáng bảy màu chiếu rọi khắp nơi, trên trời cũng xuất hiện dị sắc, cầu vồng khắp nơi hội tụ lại tạo thành một cảnh tượng kinh diễm lạ thường.
Khi biết tin con trai mình chào đời, Trần lão gia vui mừng khôn xiết. Ông lập tức chạy tới phòng sinh, tự tay ẵm đứa con cầu khẩn của mình trên tay, tuy nhiên tin dữ cũng nhanh chóng truyền vào tai ông. Khi người vợ ông yêu thương nhất là Hoàn thị đã t·rút h·ơi t·hở c·uối c·ùng trong quá trình sinh nở, ngay từ khi chuyển dạ thì Hoàn thị đã rất yếu rồi.
Chỉ khi vừa sinh ra đứa con cầu khẩn thì bà ta lập tức tắt thở, miệng chỉ lẩm bẩm chữ Ngọc trước khi c·hết.
Thế là tam thiếu gia được đặt tên là Trần Ngọc và lập tức trở thành gia chủ kế nhiệm của nhà họ Trần.
Thế nhưng niềm vui cũng chưa tồn tại được lâu, chẳng mất bao nhiêu thời gian người ta nhận ra Trần thiếu gia bị mù bẩm sinh. Hơn nữa cơ thể của Trần Ngọc thiếu gia luôn suy nhược, không có sức sống, tay chân thì yếu ớt thậm chí khó có thể đi lại như bình thường. Suốt cả tuổi thơ của Trần Ngọc thiếu gia là những ngày tháng nằm trên giường bệnh.
Trần Ngọc thiếu gia lập tức được coi là một vận rủi của nhà họ Trần. Bởi lẽ khi vừa sinh ra thì nó đã lập tức khắc c·hết mẹ mình, lớn lên thì bệnh tật khiến cho biết bao nhiêu người đi theo chăm sóc đều yếu đi theo thời gian, Trần Ngọc thiếu gia lại lầm lỳ ít nói không ai hiểu được ý muốn của Trần thiếu gia, nhiều lúc thất trách không hợp ý hoặc vô tình làm Trần Ngọc b·ị đ·au liền bị lão gia chủ trừng phạt không thương tiếc.
Thế nhưng lão gia chủ thì vẫn rất yêu thương Trần Ngọc, hễ chỉ cần tam thiếu muốn gì thì dù là lên trời xuống biển hay tốn bao nhiêu bạc trắng thì ông cũng phải tìm ra được cho con trai. Dù không mấy người dám chăm sóc cậu thiếu gia khó chiều nhưng lão gia cũng không ngại bỏ ra số tiền lớn để thuê người chăm sóc riêng cho thiếu gia.
Trần Ngọc đã thật sự trở thành viên ngọc quý nhất của nhà họ Trần, ít ra là trong mắt của gia chủ nhà họ Trần.
Vậy mà cậu thiếu gia yếu ớt kia đây đang phải đối mặt với một con trâu điên hung hãng đang lao thẳng về phía cậu. Mấy gã người hầu của Trần Ngọc thấy trâu điên lao tới thì đều hoảng sợ bỏ chạy hết, có vài gã can đảm đứng ở phía trước chắn kiệu của Trần tam thiếu gia lại.
"Mau mang Trần thiếu gia chạy mau" Một tên người hầu can đảm nói, hắn bước về phía trước toan tính dùng thân mình chặn lại con trâu.
Nhưng rồi thì hành động ngu xuẩn của hắn cũng chẳng giúp ích được gì, chỉ thấy con trâu điên không hề để ý gì tới hắn mà chỉ đưa cặp sừng nhọn hoắc húc hắn bay lên trời. Tên người hầu xui xẻo hị húc cao quá cả bụi cây, hắn ngã xuống đất thất khiếu chảy máu, nội tạng máu me lòi hết cả ra ngoài, đã sớm c·hết đến không thể c·hết thêm được nữa.
Những tên người hầu khác thấy thế thì sợ xanh mặt sớm không còn lại xíu can đảm nào. Bọn chúng cứ thế quẳng cả kiệu rớt xuống đất rồi mạnh ai nấy chạy đi một hướng. Từ trong kiệu, Trần Ngọc ngã ra mặt đất, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp nhăn nhó vì đau đớn. Khuôn mặt của Trần Ngọc hiện lên vẻ sợ hãi, dường như hắn đã chấp nhận c·ái c·hết đang tiến tới phía mình. Đôi mắt mù lòa khiến Trần Ngọc không thể htấy được con trâu đang húc tới từ phía nào, hắn chỉ có thể luống cuống quỳ xuống mặt đất mà né tránh thôi.
"Mau cứu thiếu gia, mau cứu thiếu gia bằng không tất cả chúng ta đều phải c·hết hết" Lưu quản gia là một trong những người duy nhất còn giữ được sự tỉnh táo, hắn biết giờ chỉ cần viên ngọc quý của nhà họ Trần mà có bề gì thì tất cả những người ở đây đều phải trả giá bằng mạng sống hết.
Tuy nhiên cũng chẳng ai đáp lại lời kêu gọi của Lưu quản gia cả, cả đám chỉ có thể thầm cầu nguyện cho có phép màu xảy ra bằng một cách nào đó Trần Ngọc có thể tránh được một kiếp này mà thôi.
Ngay khi con trâu chỉ còn cách tam thiếu gia tầm năm chục thước, Trần Ngọc sớm đã nhắm mắt chịu c·hết rồi. Cái cuộc đời vô nghĩa bi thảm, yếu đuối của hắn xem ra phải kết thúc như thế này thôi, dù hắn không cam tâm nhưng cũng không còn cách nào khác cả. Chỉ tiếc là đến sau cùng hắn vẫn không thể nhìn thấy chút ánh sáng nào từ thế giới, vậy mà giờ lại phải rơi vào bóng tối vĩnh viễn rồi.
Thế nhưng, Trần Ngọc lại chẳng cảm thấy chút đau đớn nào cả, không có một cảm giác đau đớn như hắn tưởng tượng, hắn cũng không cảm thấy cơ thể mình bị hất bay lên trời. Chẳng lẽ hắn đ·ã c·hết mà không kịp phản ứng gì sao.
"Trần Vũ, ngươi làm cái gì thế" Lưu quản gia hét lên.
Trần Vũ không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt của Trần Ngọc. Ánh mắt của hắn thanh tĩnh đến lạ, không có một chút sợ hãi hay lo lắng nào cả. Trần Vũ thậm chí cũng không biết tại sao bản thân lại hành động như thế, hắn chỉ cảm giác cả cơ thể của hắn nhẹ nhõm và hắn biết mình phải làm điều này, linh tính của hắn mách bảo là hắn phải làm điều này.
Con trâu điên thấy Trần Vũ cũng không chậm lại, ánh mắt nó thậm chí còn hung tợn hơn trước. Nó cúi đầu chĩa cặp sừng về phía Trần Vũ mà lao tới. Ngay khi cặp sừng kia chuẩn bị chạm vào cơ thể Trần Vũ thì một kỳ tích đã xảy ra. Chỉ thấy Trần Vũ đưa tay về phía trước nắm lấy cặp sừng của con trâu điên.
Con trâu dùng súc đẩy cặp sừng vào lồng ngực của Trần Vũ nhưng vẫn không sao làm được. Nó chỉ có thể đẩy lùi Trần Vũ lại mà không thể nào húc vào ngực hắn được, Trần Vũ lui về sau từng bước từng bước rồi đột nhiên hắn đứng vững.
"Xin lỗi huynh đệ, kiếp sau ta lại chăn ngươi" Lúc này khuôn mặt của Trần Vũ xuất hiện một nụ cười tự tin, nụ cười của hắn tà dị như thế hắn chính là tu la đến từ địa ngục.
"Ngã con mẹ mày đi" Trần Vũ hét to rồi quật con trâu. Con trâu to lớn nặng hơn ba tạ bằng một cách thần kỳ nào đó thật sự đã bị Trần Vũ quật ngã sang một bên. Nó thét lên một tiếng đau đớn, âm thanh của nó vang xa đến mức toàn bộ gia trang nhà họ Trần đều nghe thấy.
"Thần,... thần linh tái thế" Lưu quản gia lẩm bẩm trong miệng.
Đám người hầu và mục đồng thì trố mắt nhìn Trần Vũ. Ngay lúc này, ánh mặt trời chiếu lên cơ thể cường tráng của Trần Vũ, hắn vẫn sừng sững đứng đó với một nụ cười tà dị, giờ phút này hắn thật sự trông như một vị thần tái thế nơi dương gian vậy. Con trâu điên bị Trần Vũ quật ngã cũng đau đớn đứng dậy, nó lùi về phía sau trong ánh mắt là nỗi sợ hãi hoang dã.
Trần Vũ đưa tay chỉ vào mặt nó khiêu khích.
"Vào đây. Mày có vinh dự đối đầu với mục đồng đa tình nhất thiên hạ" Trần Vũ cười lớn.
Con trâu điên bị khiêu khích thì cũng điên tiết cả lên, nó lui về phía sau lấy đà rồi lại phi về phía trước với khí thế còn mạnh hơn cả ban nãy.
"Tao học được chiêu này trong giấc mơ. Tao sẽ đáng bại mày một cách thật sự tinh tế
Một Kích Ưu Nhã"