Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bạch Ảnh

Chương 75: Hoàn Hồn Tỉnh Dậy Giấc Mộng Dài




Chương 75: Hoàn Hồn Tỉnh Dậy Giấc Mộng Dài

Gần đây ta mơ một giấc hoang đường, ta mơ ta là một kẻ hoàn toàn xa lạ, sống ở một thế giới hoàn toàn xa lạ, trong thế giới đó ta là một kẻ lưu lạc nam bắc thân bất do kỷ, hết bị cuốn vào tranh đấu này lại bị cuốn vào ái tình nọ. Ta mơ thật đến độ nhiều lần trong mơ, kẻ trong mơ kia cũng mơ thấy ta. Gã tỉnh dậy loạng choạng trong đêm với cảm giác hư hư thật thật, cả cuộc đời gã đều cố lý giải những gì gã thấy trong mơ là thật hay giả, ta là thật hay giả?.

Gần đây ta mơ thấy gã điên cuồng g·iết chóc, ta thấy gã bị vây khốn trong cái cảm giác khốn cùng tủi hỗ, trong thứ âm nhạc da diết nhưng u sầu. Ta mơ thấy gã dần mất đi thần trí, ta mơ dang dở thấy gã đang dở dang trong cả một ván cờ lớn.

Gã cầu xin ta được sống lại, gã cầu xin trời cao mở mắt chiếu rọi lấy gã.

Gã biết câu chuyện của gã đang kết thúc, vì thiên đạo đã nhắm nửa mắt với gã.

Rồi ta nhận ra là mình đang mơ, đó là khi ta đang tỉnh dậy đây. Ta đang không còn nhớ rõ câu chuyện của gã nữa. Ta chỉ nhớ gã là một bóng trắng vô định mà thôi.

"Trần Vũ, dậy dậy. Ngươi mà không dậy một chút Lưu quản gia sẽ lấy cây gậy gõ đỏ cái mông trắng của ngươi"

Trần Vũ mơ màng tỉnh dậy, gã vừa mơ một giấc dài.

Trước mặt gã là con nha hoàn A Sửu, nó là con nhà hoàn của tam thiếu gia, cũng là đứa con gái bị đám con trai để ý nhiều nhất. Không phải vì cái khuôn mặt đen đúa và cái hàng lông mày dày của nó, mà là do bộ ngựa đồ sộ phát triển quá sớm so với thân thể của nó. A Sửu lấy cái khăn tay vỗ liên tục vào mặt Trần Vũ làm nó tỉnh dậy. Trần Vũ là đứa trẻ chăn trâu giỏi nhất của nhà họ Trần, nếu không có nó dậy lùa con trâu đực to và hung hãn nhất thì không đứa trẻ nào có thể lùa nó đi ăn cỏ cả.



Hôm qua không biết vì lý do gì mà Trần Vũ ngủ li bì dưới gốc cây đa to, bỏ mặc con trâu to khỏe chạy sang ăn cỏ của nhà khác. Làm cho cả gia đình nhà đó kéo qua đòi thịt con trâu, lão Lưu quản gia tức giận lấy roi đánh cho Trần Vũ một trận đã đời, đánh xong thì Trần Vũ đột nhiên rên lên vài tiếng rồi sốt li bì, lão Lưu chỉ hịch mũi bỏ đi. Đám mục đồng khác kéo Trần Vũ vào trong nhà, đắp muối vào mông đít rồi cho đi nghỉ. Thế mà sáng nay không biết vì lý do gì mà con trâu đực to lớn lại nổi điên, không cho ai đụng vào người.

Thế là lão Lưu phải cho A Sửu tới gọi Trần Vũ dậy.

"Ta tỉnh rồi, đừng đánh vào mặt ta nữa. Đánh ta một trận đã đời mà không cho ta ngủ được tới buổi trưa, đợi mốt ta lớn lên thế nào cũng đá vào cái mông đít của lão" Trần Vũ dụi mắt, hắn cảm giác mọi thứ kỳ lạ quá. Không hiểu vì sao hắn thấy ánh mặt trời chiếu vào mặt lại ấm áp đến lạ thường, như thế hắn đã chờ ánh mắt trời kia hàng triệu năm rồi. Trần Vũ vươn vai, cơ thể hắn phát ra tiếng kêu rốp rốp như đã lâu rồi không hoạt động. Đứng thẳng dậy, cái cơ thể mười ba tuổi của hắn trông cao lớn hơn người, từng thớ cơ bắp mạnh khỏe do phải lao động từ nhỏ, khuôn mặt hắn cũng có phần điển trai nhưng đầy bụi đất và tất nhiên hắn cũng có làn da rám nắng như đám mục đồng chăn trâu khác.

A Sửu thấy cơ thể cường tráng của Trần Vũ thì đỏ mặt.

"Thấy ghê quá, mặc áo vào rồi ra bãi mau lên. Lưu quản gia đang chờ ngươi đó"

Nói đoạn A Sửu che mặt rồi quay lưng bỏ chạy.

Trần Vũ cười khì, hắn biết là con nhỏ không thoát khỏi sự cuốn hút của mình rồi. Ta chính là thằng mục đồng đa tình nhất thế gian này, nghĩ như thế Trần Vũ lại cười to.

Trần Vũ khoác áo rồi ra sân rửa mặt, hôm nay hắn nghe thấy tiếng chim hót sao thanh thoát đến lạ, làm hắn cũng huýt sáo theo tụi nó. Theo bản năng Trần Vũ huýt ra một giai điệu lạ không tên, hắn chưa từng nghe qua giai điệu này nhưng hắn cảm thấy như nó đã ở trong đầu mình tự xửa ngày xưa vậy. Thoáng nghĩ chỉ là vô tình nên Trần Vũ không để ý nữa, Trần Vũ dạo bước trong khuôn viên nhà họ Trần. Bên trong nhà có đám nông dân đang làm ruộng, mặt mũi ai cũng lấm lem bùn đất, có thêm mấy cả lũ con buôn lũ lượt xếp hàng vào nhà trong lãnh tiền hàng.

Trần Vũ đi ngang phòng dạy học, nơi đây có thầy giáo riêng của nhà họ Trần mời về dạy dỗ cho đám trẻ trong nhà, xung quanh ai có tiền cũng xin đóng học phí để được học ké. Thậm chí nếu giai nhân lâu năm có con cái sáng dạ cũng có thể được vào học chữ một tháng hai buổi, tuy nhiên chẳng có đứa trẻ nào là chịu ngoan ngoãn ngồi học nên được một thời gian trong lớp chỉ còn con cháu nhà họ Trần. Bây giờ hỡi đứa cù bất cù bơ nào mà gióng tai nghe giảng ké sẽ bị đập cho mấy roi.



Trần Vũ bĩu môi, hắn cũng không cần học mấy cái thứ này làm gì, dù sao hắn cũng không có tiền để lên kinh dự thi, chi bằng lao động chăm chỉ kiếm tiền chuộc thân rồi ra ngoài thuê mảnh ruộng nhỏ cày cấy qua năm là được. Bên cạnh đó, Trần Vũ cũng đã được mẹ hắn lén dạy chữ cho từ nhỏ nên hắn cũng không tính là phường mù chữ, tuy nhiên hắn cũng chẳng hề có hứng thú tí nào về việc học hành cả. Nhắc tới mẹ Trần Vũ lại cảm thấy buồn, từ nhỏ đến lớn chỉ có hai mẹ con, mẹ hắn lại rất đẹp nếu không vướng bận lấy hắn thì cũng có thể tái giá để có cuộc sống khác.

Có thêm thằng con lớn tướng làm gì rồi phải ngày ngày cày cấy sau cùng lại c·hết bệnh, Trần Vũ không trách nhà họ Trần vì chính họ cũng đã tiền bạc thuốc thang cho mẹ hắn đủ cả, sau cùng lại còn cho hắn cả tiền lo ma chay cho mẹ, cũng không ai bắt mẹ phải lao động cực khổ để rồi c·hết cả, đó là vì mẹ muốn nuôi hắn mà thôi. Sống trên đời nghèo khó thì cũng không có nhiều lựa chọn, chạy hết vòng sinh lão bệnh tử thì c·hết cũng là cái kết nhẹ nhàng lắm rồi.

Vừa đi vừa nghĩ Trần Vũ chẳng mấy chốc đã đi tới bãi trâu. Ở đó hắn thấy có dăm đứa mục đồng đang đứng, đứa nào đứa nấy mặt mũi đầy mồ hôi đứa nào cũng thở hồng hộc như trâu. Chính giữa là gã Lưu quản gia bụng phệ đang cầm roi quát tháo chúng. Khuôn mặt của lão xệ xuống, trên mặt lại có một nốt ruồi to trông hết sức đáng ghét. Cả đám người đang đứng quanh một con trâu đực to, mắt con trâu đỏ rực lên không cho ai lại gần. Có tên mục đồng cả gan cầm vào dây thừng ngay mũi nó thì bị nó đẩy cho một cái té lộn cổ nằm rên rỉ đau đớn.

Thấy Trần Vũ từ xa, Lưu quản gia hậm hực chạy lại.

"Trần Vũ, ngươi cho con trâu điên này ăn phải cái cỏ quái gì giờ nó cứ hừng hực lên như thế. Khôn hồn thì giải quyết cho ta, không thì có đánh ngươi nát cả mông cũng không giải quyết được gì đâu" Lưu quản gia thét vào mặt Trần Vũ, miệng của lão hôi kinh khủng, toàn mùi thịt lợn, gã chắc chẳng bao giờ chịu xúc miệng, chẳng trách vợ của gã ai cũng cắm cho gã một cái sừng to tướng.

"Nó chỉ là nhớ con thôi và chắc là nó giận dữ khi thấy bằng hữu của mình b·ị đ·ánh" Trần Vũ nói, hắn tiến về phía con trâu.

Đôi mắt con trâu đỏ rực không biết vì lý do gì, Trần Vũ có chút sợ. Thật tình trâu điên lên rồi húc c·hết người không phải chuyện hiếm, thuở còn bé Trần Vũ đã từng chứng kiến một tên mục đồng bị con trâu mình chăn húc cho đổ ruột mà c·hết. Nhớ tới cảnh tượng tên kia ôm ruột mà la hét làm cho Trần Vũ c·hết kh·iếp. Tuy nhiên Trần Vũ cũng định thần lại, hắn tin tưởng bằng hữu của mình.



"Chắc là cỏ của nhà họ Lý không ngon, chẳng trách nhà họ Trần chúng ta đòi nhổ sạch cỏ nhà họ" Trần Vũ cười khà khà, chẳng ai phản ứng lại câu đùa vô duyên của gã cả.

"Bình tĩnh nào A Sửu, chúng ta là huynh đệ. Ta từng kéo ngươi ra khỏi bãi sình, nhớ chứ. Ta là Trần Vũ, huynh đệ của ngươi" Trần Vũ tiến tới từ từ sờ vào cổ con trâu, cơ thể của nó nóng lạ thường. Bằng một cách thần kỳ nào đó ánh mắt của con trâu dịu lại, Trần Vũ có thể cảm thấy điều đó. Nó cúi đầu xuống rồi dụi đầu vào tay của Trần Vũ. Đám mục đồng xung quanh hoan hô, tên quản gia Lưu cũng thở phào.

"Có điều ngươi không rõ, con trâu này đã được chọn làm trâu tế cho hội Chọi Trâu, nếu nó mà có vấn đề gì thì đến cả ta cũng bị trách phạt. Làm tốt lắm" Lưu quản gia vỗ vai Trần Vũ rồi ném cho hắn một xâu tiền nhỏ, Trần Vũ cười tươi rồi ném xâu tiền cho đám mục đồng.

"Ta mời các ngươi đi ăn chè" Đám mục đồng lại lần nữa hoan hô, trong mắt của chúng Trần Vũ lại lần nữa trở thành thiên tài nổi bật trong lĩnh vực chăn thả gia súc.

"Ngươi nghèo nhưng ngươi cũng hào sảng phết" Lưu quản gia cười to.

"Dù sao thì con cũng sắp đủ tiền chuộc thân rồi, cần quái gì phải tiết kiệm chi li mấy đồng lẻ. Nếu mà được thì xin quản gia, cho con nghỉ hôm nay. Cái mông con b·ị đ·ánh hôm qua đến giờ vẫn còn tê lắm, nếu được nghỉ ngơi một hôm thì con sẽ hết sức hết sức biết ơn đại ân đại đức của ngài"

Nghe lời xu nịnh êm tai Lưu quản gia cũng phủi tay cho Trần Vũ đi.

Trần Vũ cười tươi, hắn sẽ lại về giường đánh một giấc quá giờ trưa rồi sẽ rủ đám bạn đi chơi đầu trên xóm dưới.

Cuộc đời của một thằng chăn trâu thì đến đây đã là đỉnh cao cuộc đời rồi.

Trần Vũ vừa đi vừa huýt sáo, bỗng có một mùi hương kỳ lạ truyền vào trong mũi hắn. Một hương thơm kỳ lạ rất quen thuộc, hắn nhìn từ xa thì thấy kiệu của tam thiếu gia, mùi thơm đặc biệt đó chắc chắn xuất phát từ chỗ đó, hương thơm này Trần Vũ thề là đã nghe thấy ở đâu đó rồi, ở một chỗ mơ màng như trong giấc mơ.

"Coi chừng, tam thiếu gia mau tránh"

Bỗng dưng một tiếng hét vang lên làm cho Trần Vũ bùng tỉnh. Chỉ thấy con trâu ban nãy ánh mắt lại hóa đỏ rực, nó đang hì hục ph thẳng về phía kiệu của tam thiếu gia, mấy tên mục đồng xung quanh muốn cản lại đều bị nó húc văng.