Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bạch Ảnh

Chương 30: Ngọc Tan




Chương 30: Ngọc Tan

Tình trạng của Dã Ngọc đã tệ lắm rồi, toàn thân của hắn đều bị độc tính ăn sâu vào, hệ thần kinh gần như đã bị độc tính ăn mòn, có lẽ thần trí của Dã Ngọc cũng mỏng manh lắm rồi. Hắn lúc này như một sợi chỉ, tuỳ lúc có thể đứt, tuy nhiên sau khi xem xét kỹ lưỡng hơn thì Bạch Kỳ phát hiện ra tình trạng đặc biệt của Dã Ngọc.

Tuy cơ thể đã bị độc tính ăn sâu nhưng độc tính ấy lại không huỷ hoại cơ thể của hắn. Kinh mạch của Dã Ngọc vậy mà vẫn lưu thông dòng máu độc một cách bình thường. Các cơ quan trên cơ thể hắn cũng vậy, tuy bị độc tính ăn vào nhưng vẫn hoạt động rất bình thường. Cứ như cơ thể của Dã Ngọc được sinh ra để chứa độc trong người.

Có thể nói Dã Ngọc bây giờ là một viên thuốc độc sống, làn da của Dã Ngọc nổi lên những dây gân chằng chịt, những bong bóng nước cũng bắt đầu nổi lên khắp cơ thể hắn, tuy rằng ngoại hình của Dã Ngọc bị độc dược làm cho biến dạng tuy nhiên nó lại không phá huỷ hoàn toàn cơ thể của hắn.

Dã Ngọc sẽ có một cơ thể hoạt động như bao cơ thể khác, ngoài ra còn có thêm độc dược tự nhiên. Dã Ngọc giống như một con rắn độc, răng của hắn tiết ra độc dược, từng thớ thịt trên người Dã Ngọc đều có độc dược cực mạnh, thậm chí cả hơi thở của Dã Ngọc cũng là một loại khí gây mê nhẹ.

Dã Ngọc dần tỉnh táo, hắn mở to đôi mắt của mình ra, lúc này mắt của hắn đã bị những bong bóng nước cùng những vết sần sụi che đi một phần tầm nhìn của hắn. Những bong bóng nước trên cơ thể Dã Ngọc vỡ ra, tia nước trong đó bắn lên mặt đất khiến cho đất đá bị ăn mòn với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.

“Nhi, Nhi, em có đây chứ?” Dã Ngọc lên tiếng gọi, giọng nói của hắn tràn ngập đau đớn, Dã Ngọc càng di chuyển thì những bong bóng nước càng vỡ ra, làm đau chính bản thân Dã Ngọc. Mỗi cử động dù nhỏ nhất cũng có thể làm Dã Ngọc đau c·hết đi sống lại.

“Không có Nhi, theo như lời đá·m s·át thủ Lãnh Môn thì, Nhi, con gái của Môn Chủ đã bị ngươi g·iết c·hết” Bạch Kỳ lên tiếng, hắn cũng không vì vẻ ngoài của Dã Ngọc mà xa lánh, cảnh tượng này Bạch Kỳ đã thấy qua một lần rồi. Hơn ai khác, Bạch Kỳ biết nguyên do của việc này.

“À, ta nhớ rồi, ngươi là Bạch Kỳ. Ta còn tưởng mình c·hết rồi đấy chứ, xem ra ta đã thành công rồi,…”

Dã Ngọc ngẩng đầu dậy, qua tầm nhìn hạn hẹp hắn thấy Bạch Kỳ đang suy tư nhìn hắn. Dã Ngọc đột nhiên cảm thấy thần trí của mình mơ hồ, Dã Ngọc phun ra một ngụm máu đen, máu bay tới đâu, mùi h·ôi t·hối của độc dược theo tới đó.



“Đưa độc dược vào cơ thể, khiến cho từng bộ phận đều là v·ũ k·hí, khiến cho cơ thể miễn nhiễm với độc dược, và khắc phục hoàn toàn điểm yếu phải dựa vào việc có độc trên tay hay không của kẻ dụng độc. Phương thức này, đích xác là quá điên cuồng, cơ bản khó lòng có thể thực hiện được”

Dã Ngọc gật đầu, y phục trên cơ thể hắn từ đầu đã bị hoà tan thành nước. Dã Ngọc lết thân thể của mình trên đất, để lại trên đất một vệt đen dài.

“Đích xác là điên cuồng, nhưng nếu thành công thì ta sẽ trở thành Độc Dược Cuồng Nhân chân chính, ta sẽ che lấp đi vinh quang năm xưa của Độc Dược Linh, và cũng không để người dụng độc trong thiên hạ bị kiềm hãm nữa. Ta đã chịu đựng nó, việc có hàng trăm c·hất đ·ộc lưu thông trong cơ thể mình gần mười năm nay rồi. Cái ngày ở Quỷ Môn Quan đó, ta đã được khai sáng”

Mỗi lời nói của Dã Ngọc đều rất khó khăn, hắn chịu đau đớn h·ành h·ạ suốt quãng thời gian gần mười năm, thức ăn vừa vào miệng là bị độc tố trong cơ thể làm hư hại, so với đồ cho chó ăn còn thối hơn. Uống nước thì như uống phải dầu hoả, đau đớn vô cùng. Theo lẽ thường tình, lẽ ra Dã Ngọc phải thu nhập thêm độc dược nữa, càng nhiều càng tốt, chỉ là từ nửa năm trước Dã Ngọc đã biết rằng mình chẳng sống nổi quá một năm, cho nên quyết định đánh cuộc.

“Là thiếu môn chủ ngày đó phản bội Độc Dược Linh, Sâm La đúng không? Ngươi đã tìm ra vọng tưởng cả đời của hắn, kết hợp tất cả độc vật trong thiên hạ để tạo ra một độc thú vô địch, đúng không?” Bạch Kỳ dò hỏi, Dã Ngọc chỉ gật đầu, sau cùng hắn cũng lết đến cạnh hồ nước trong suốt màu xanh lục.

Nhìn thấy khuôn mặt biếng dạng của mình, Dã Ngọc chỉ có thể nở một nụ cười chua chát. Việc bản thân bị huỷ hoại ra sao, Dã Ngọc là người biết rõ nhất, dù cơ thể kháng với độc vật, máu trong cơ thể là độc dược cũng đã h·ành h·ạ hắn c·hết đi sống lại mấy lần. Bây giờ thêm cả việc tiêm trực tiếp cả độc vào nội tạng và não bộ, việc này còn nguy hiểm hơn.

“Sâm La thử với Mãng Xà Chúa, thử với Cóc Đỏ, thậm chí là cả với thực vật. Nhưng tất cả đều thất bại, và trong lúc hắn phiền não nhất thì mẫu vật hoàn hảo nhất đã xuất hiện” Dã Ngọc dùng hết sức bình sinh để ngồi dậy, ngằm nhìn cơ thể của mìn phản chiếu dưới mặt hồ, hắn muốn cười không được, khóc cũng chả xong.

“Là con người?” Bạch Kỳ nhìn thấy bộ dáng của Dã Ngọc thì không cần đoán nữa. Bạch Kỳ đã nghe qua việc Sâm La ẩn cư ở Quỷ Môn Quan, rất có thể Sâm La đã truyền thụ lại cho Dã Ngọc cũng nên.



“Chính xác, và vật thí nghiệm đầu tiên là chính bản thân Sâm La, hắn nhổ hết răng để thay răng rắn, cắt chân để có thể rắn đuôi rắn, lột da lưng để may da cóc vào, hắn cứ thế nghiên cứu và ghi chép nghiên cứu của mình. Nghe hoang đừng, nhưng Sâm La đã sống được một khoảng thời gian, cho tới khi hắn quyết định mổ bụng để thay nội tạng. Đó chính là việc cuối cùng Sâm La làm được, máu hắn bị nhiễm trùng và do không có ai giúp hắn cầm máu nên Sâm La q·ua đ·ời. Lúc ta tìm thấy hang động của hắn thì thân thể Sâm La đã hoàn toàn bị ăn mòn. Lúc đó, nhờ vào kiến thức của hắn, ta không đi theo đường cũ, thay vì lấy bộ phận động vật gắn vào người, ta lấy độc ở vị trí tinh thuần nhất, sau đó dung hoà nó nhẹ nhàng vào trong cơ thể. Kết quả, ta có thể phóng độc, cơ thể cũng miễn nhiễm với độc, dựa vào khả năng đầu độc bằng chính cơ thể mà ta đã g·iết sạch Thanh Sơn Trấn. Tuy nhiên, độc tính này ít quá thì dễ tiêu tan, mà nhiều quá thì sẽ c·hết”

Cuốn sách mà Dã Ngọc hay mang theo trên người cũng chỉ còn mấy trang rách rưới. Dã Ngọc vẫn đọc, từ đầu tới cuối mỗi khi Dã Ngọc cảm thấy sợ hãi, mệt mỏi và lo lắng Dã Ngọc đều đọc cuốn sách này.

“Ta đã thành công trong việc thu nhập độc của rất nhiều loài, từ động cho tới thực vật. Tất cả là để cho ngày hôm nay, Sâm La c·hết vì Quỷ Môn Quan quá nóng, máu của hắn là máu rắn cho nên dễ bị nhiễm trùng, hơn nữa đó không phải là môi trường thích hợp để thực hiện việc này. Ta đã nghiên cứu rất kỹ, U Mạch là nơi âm khí hội tụ, máu huyết trong người ta tự nhiên sẽ lưu thông chậm lại, và độc dược ở trong môi trường này khó tiêu tán hơn và ta đã thành công. Bây giờ ta chính là người độc nhất thiên hạ, không phải chơi chữ. Ta chính là một trong vạn người, thành công làm được việc mà Sâm La thất bại. Trở thành Độc Dược Cuồng Ma”

Dã Ngọc không biết lấy sức ở đâu mà đứng thẳng lên, cười thật to. Trong nụ cười đó Bạch Kỳ nghe được sự mệt mỏi và cả nghe được tiếng linh hồn của Dã Ngọc đang dần tan vỡ.

“Nhi, huynh đã không phí công muội. Ta sẽ cưới nhau” Nụ cười của hắn vang mãi trong hang động, thậm chí so với tiếng đất đá rơi đổ còn khó nghe hơn.

“Ta đã rất sợ hãi, huynh ấy đã làm cho ta đau rất nhiều. Ta cảm thấy cả cơ thể bị nứt ra, nhiều lần ta nghe não bộ bảo ta hãy c·hết đi, nhưng không. Ta biết huynh ấy làm vậy là cho ta, làm vậy là để một ngày có thể quang minh chính đại mang ta trở về”

Dã Ngọc lẩm bẩm như thế, Bạch Kỳ ban đầu nghe không hiểu, nhưng sau khi một mảnh giấy từ trong cuốn sách Dã Ngọc hay đọc rơi ra, Bạch Kỳ mới thấy, đó là một quyển nhật ký.

“Sáng, ta bị huynh ấy phong bế kinh mạch rồi cho uống một loại thuốc kỳ lạ. Huynh ấy nghĩ ta bị phong bế kinh mạch thì không đau chắc? Ta đau lắm cơ, lúc này ta ghét huynh ấy, ta muốn về nhà”

“Ta không biết hôm nay là ngày bao nhiêu kể từ ngày Dã Ngọc mang ta đi. Ta chỉ biết, mình rất ghét hắn, ta đau đớn quá, ta cực nhọc quá, ta không thấy được ánh mặt trời, ta quên mất đi vị của không khí là gì rồi, ta chỉ ngửi thấy mùi độc dược”

“Ta ho ra một ngụm máu, Dã Ngọc tên khốn kia chỉ quan tâm tới con cóc hắn vừa mang về, còn ta không tồn tại sao?”



“Mỗi ngày, ta chỉ có vài phút được tự do, ta cảm thấy mình vô lực hơn hẳn. Bây giờ cầm viết đã rất khó rồi, chả biết sau này ta có thể viết được hay không?”

“Ta đau, ta hận, ta muốn xé xác hắn ra”

“Qua nhiều lần đau, ta không còn đau nữa. Mỗi ngày, ta uống thuốc độc nhiều hơn ăn cơm, hơn nữa ta cũng nhận ra sau khi huynh ấy cho ta thử thuốc, huynh ấy cũng dùng thuốc đó vào người. Lúc đó, huynh có thấy đau không? Nếu đau, sao lại không nhăn nhó gì cả?”

“Hôm nay là một ngày đặc biệt, Mai Hoa Lâu vừa mở yến tiệc chiêu đãi một người gọi là Vô Ưu, ta ở dưới tầng hầm còn nghe được tiếng đàn, tiếng vui chơi hát ca. Ta muốn lên đó lắm, nhưng ta nhận ra Dã Ngọc huynh ấy ở ngoài cửa, hình như là say, ta nghe huynh ấy hát. Rồi ho, còn ho ra nhiều máu hơn ta nữa. Ta vẫn tự hỏi, huynh ấy có đau đớn không? Và nếu đau, sao không rên rỉ?”

“Kỳ thật, ta nhớ tới ngày đầu, lúc ta cứu huynh ấy, rồi sau đó ta lại nhớ tới những ngày tháng sau này, khi huynh ấy bảo vệ ta, nếu không có huynh ấy ta đ·ã c·hết không biết bao nhiêu lần. Nên nếu huynh ấy có g·iết ta thì có sao đâu nhỉ? Ta nợ huynh ấy, rõ ràng nhiều hơn một mạng”

Bạch Kỳ chỉ đọc được tới đó, chỉ là mấy trang giấy rách mà thôi, Bạch Kỳ thấy Dã Ngọc đã tiến sát mặt hồ rồi nhảy xuống.

“Ta là Nhi, tổ chức không cho phép mọi người có họ. Nhưng do huynh nhìn như một con dã thú, hung ác nên ta cho huynh họ Dã, bù lại huynh lại có làn da rất đẹp, ta sẽ gọi huynh là Ngọc. Dã Ngọc, thế nào?”

Bạch Kỳ che mắt lại, khi Dã Ngọc rơi xuống nước. Bỗng nhưng mặt hồ sủi bọt dữ dội, Bạch Kỳ chỉ nghe tiếng hét tuyệt vọng của Dã Ngọc.

“Ta hình như, cũng thích muội”

Xác của Dã Ngọc vậy mà tan ra thành bọt nước, sau vài gợn sóng. Mặt hồ trong suốt lại trở về im lặng như cũ.