Chương 31: Chuyện Cũ Dưới Hồ
Không ngờ lần này lại gặp nhiều biến cố tới vậy, Dã Ngọc đ·ã c·hết, tới xác cũng không còn, Bạch Kỳ đang lo lúc về tới thành Kim Ngư không biết có ai tìm tới chất vấn hắn hay không. Dù sao vị trí Đệ Tam Tài Chủ của Mai Hoa Đường cũng rất có cân lượng. U Minh Thảo vẫn chưa lấy được, Bạch Kỳ đã để ý rất kỹ rồi, tuy nhiên dọc đường chẳng có gốc U Minh Thảo nào cả.
Đám người Bát Chữ nếu thuận lợi lui về thì hẳn đã ở về lại thành Kim Ngư. Chuyến đi này, tiền bạc không có, mà U Minh Thảo cũng không, Bạch Kỳ ngược lại có thêm một vị sư phụ và sở hữu trong tay một loại quyền pháp có thể nói là thâm sâu, tuy nhiên việc tu luyện Hồng Trần Quyền không chỉ ngày một ngày hai, thứ làm Bạch Kỳ hứng thú là chiêu “Bách Hoa Lạc” tuy rằng nó được tạo ra để tặng cho Bạch Kỳ.
Nhưng Bạch Kỳ cũng chưa từng tu luyện nó bao giờ, thứ nhất lúc đó Bạch Kỳ không hứng thú với võ công, thứ hai Bạch Kỳ lúc đó nghi ngờ tác dụng của chiêu thức này, nhưng khi đã tận mắt thấy sức mạnh của nó thì không có việc gì Bạch Kỳ không thu lấy và cải tiến nó thêm. Không biết làm sao mà “Bách Hoa Lạc” lại rơi vào tay kẻ khác, tuy nhiên Bạch Kỳ cũng không muốn tìm hiểu làm gì.
Dụng cụ dùng để bắn chỉ của Phương cũng làm Bạch Kỳ cảm thấy hứng thú. Tác dụng của nó là khiến chỉ bắn ra nhanh hơn và cả cuộn tròn nó lại để cho không bị rối nữa, Bạch Kỳ quyết định giữ lại để nghiên cứu sâu hơn. Sau khi dọn dẹp để lấy những thứ cần thiết Bạch Kỳ đào một cái mồ đất cho Phương, còn Dã Ngọc thì khắc lên một hòn đá ở cạnh hồ nước, vì dù sao xác của hắn cũng tan biến rồi.
Về phần vị sư phụ của mình cùng với gã tu tiên kia, Bạch Kỳ cũng không để ý nữa. Cả hai người đều là những kẻ sớm đã không còn tồn tại trong lịch sử, sự tồn tại của họ người thường chả nên biết làm gì. Hơn nữa, Bạch Kỳ không có đủ sức mạnh để can thiệp vào tranh đấu giữa hai người bọn họ.
Dù vậy, Bạch Kỳ vẫn lấy một hòn đá lớn lấp những cái cửa ra vào, dù Bạch Kỳ biết nếu muốn thì việc phá huỷ hòn đá đối với bọn họ chả khó gì, tuy nhiên làm vậy Bạch Kỳ cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Lúc khi Bạch Kỳ làm mộ cho Phương và Dã Ngọc xong thì có lẽ trời đã tối rồi. Bạch Kỳ cũng khá mệt cho nên hắn muốn nghỉ ngơi lại đây một đêm.
Trằn trọc mãi, Bạch Kỳ vẫn không ngủ được. Không phải là hắn chưa từng ngủ gần xác c·hết nhưng không hiểu sao hắn cứ đưa mắt về phía mộ của hai người đó mãi. Không biết, sau khi c·hết hai người đó sẽ đi đâu, liệu có xuống địa ngục như truyền thuyết, rồi giả sử họ có xuống tới nơi thì mối quan hệ của hai người là gì, mà không chỉ hai người. Hết thảy những người trên thế gian này c·hết đi, xuống tới địa ngục rồi thì mối quan hệ của họ là gì. Vẫn là gia đình, vẫn là bạn hay chẳng là gì sất.
C·hết đi rồi, theo truyền thuyết sẽ luân hồi kiếp khác. Lúc đó, ai nợ ai đều phải thanh toán vào kiếp sau, Bạch Kỳ đâu có tin những việc như thế này trước kia. Nhưng khi Bạch Kỳ biết người tu tiên có tồn tại, thì hắn bắt đầu hoài nghi, giả sử nếu hết thảy những gì truyền thuyết kể đều tồn tại thì sao?
Thần Trụ Trời chống đỡ tai ương mà lập ra thiên địa. Mười tám vị đế vương trấn giữ đế quốc cổ xưa, Nhân tộc năm mươi chủng tộc mà Yêu tộc năm mươi chủng loài song song tồn tại. Những con rồng, quỷ thần, kim quy hết thảy đều tồn tại.
Lúc đó hùng vĩ tới mức nào, so với thiên hạ này to lớn tới mức nào.
“Tu tiên, không biết họ có liên quan tới tu tiên không nhỉ?”
Bạch Kỳ cứ thế chìm vào giấc ngủ. Sau khi Bạch Kỳ chợp mắt không lâu, hồ nước bỗng dưng sôi lên sùng sục, mặt hồ đổi sang màu xanh dương, vẫn trong suốt tới mức thấy cả đáy. Dưới đáy hồ, bắt đầu mọc lên rong rêu và cỏ lạ. Mặt hồ ba động dữ dội, mãi tới một lúc sau mới lặng yên như cũ.
Sau đó, hồ nước bắt đầu tĩnh lặng lại. Dưới hồ hiện lên những hình ảnh kỳ lạ, đó là một thầy thuốc đang bị trọng thương, quỳ trên đất mà khóc, bên trong vợ của hắn ta vừa c·hết, hắn bất lực nhìn những kẻ đó g·iết c·hết cô, nụ cười ngạo nghễ của tên đó đã in sâu vào đầu hắn. Hình ảnh lại chuyển đổi, người thầy thuốc sắp bị thú dữ vồ thì được một ông già cứu sống, ông kể cho hắn nghe nhiều chuyện, trong đó có tu tiên.
Người thầy thuốc xuất hiện lần nữa với hình dáng thảm hại, thân thể rách rưới và đầy v·ết t·hương, bàn tay của hắn đã bị lột hoàn toàn da ra. Nét mặt đau đớn nhưng vẫn không giấu được niềm vui, gã thầy thuốc khóc thật nhiều. Hắn quỳ lạy trước hồ nước và khóc thật nhiều, gã ngấu nghiến đọc quyển sách trên mặt đất, nhưng rồi nét mặt của hắn lại hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Gã thầy thuốc đi đến bên hồ nhảy xuống.
Mặt hồ lại ba động, sau một hồi lâu mới lần nữa hiện ra hình ảnh.
Đó là một thôn nhỏ, xác người nằm la liệt khắp nơi đất nức ra vì nóng. Vùi trong đống xác c·hết kia có một thằng nhóc còn thở thoi thóp, nó gầy nhom chẳng khác gì que củi. Khi nó tỉnh dậy thì nó lại khóc rống lên, nhưng nước mắt vẫn không làm nó hết khát, nó nằm đó. Thằng nhóc chờ c·hết, nó đưa ánh mắt nhìn lên mặt trời đang tỏ ra sức nóng c·hết người, nhưng rồi có ai đứng trước nó. Một cô nhóc, đưa bàn tay cho nó, nắm lấy bàn tay gầy nhom của nó.
Hình ảnh lại biến chuyển, nó và cô bé kia đã lớn, hai người ngồi dựa vào nhau, cô bé kia đã khóc rất nhiều, trong cái ánh mắt non nớt của nó hiện lên vẻ hận thù. Nó nói gì đó với con bé, sau đó con bé oà khóc trong lòng nó.
Thằng nhóc xuất hiện lần nữa, lần này chỉ mình nó. Tay nó dính đầy máu, đôi mắt của nó hiện lên vẻ hung tàn, nó thấy một quyển sách, đó là thứ sẽ trị được bệnh cho con bé. Nó đã g·iết sạch một gia tộc để lấy được cuốn sách này.
Thằng bé, yên lặng nghe lời vị thầy thuốc già trước mặt. Nhìn những ghi chú đầy trên bàn nó nhíu mày, trên đó ghi rõ, con bé bị tổn thương trong bụng mẹ. Cơ thể của con bé không giống người bình thường, cơ thể của con bé được sinh ra để chứa độc dược, ai đó đã cố ý biến con bé thành một viên thuốc độc tự nhiên, để chữa được căn bệnh này, phải có một người làm vật chứa độc dược cho con bé, mà thân thể của người bình thường không làm được.
Thằng bé đã lớn, nó vẫn âm thầm cho con bé uống thuốc độc để duy trì cơ thể của con bé. Nhưng nó nhận ra, con bé sắp c·hết, nó liều lĩnh đi khắp nơi tìm cách giải quyết, ở một hang động âm u, nó phát hiện ra một phương thức biến cơ thể thành độc dược.
Thằng bé trở về, mang con bé đi. Ngày nào cũng ép buộc t·iêm t·huốc đ·ộc vào cơ thể nàng, nàng chửi rủa nó, căm hận nó. Nó vẫn nghe được, ánh mắt yêu thương chuyển thành thù hận nó vẫn thấy được, nhưng bảo nó buông tha con bé, nó không làm được. Con bé viết nhật ký, nó vẫn đọc, rồi khi nó nhận ra con bé không còn giận nó thì. Con bé không chịu nỗi, mà thân thể nó, cũng không chịu nổi.
Thằng bé thất thần, xác con bé đến cuối vẫn không còn toàn vẹn, nó không nỡ nhìn nên đã mang đi, trả về với nhà của nàng. Nhưng chả ai dám động vào xác của nàng, xác của nàng bị bỏ ngoài trời lạnh suốt mấy tháng, chả ai dám động vào. Mãi về sau, người ta mới đưa xác nàng vào để trong một ngôi nhà vắng, không dám chôn cất.
Thằng bé cắn răng, nó vẫn muốn hoàn thành lời hứa với con bé, nó muốn làm vật chứa thay con bé.
Mặt hồ trở lại bình thường.
Bạch Kỳ giật mình tỉnh dậy, cơ thể của hắn đã khá hơn rất nhiều rồi. Không hiểu lý do gì mà cơ thể của Bạch Kỳ trở nên rất thoải mái, v·ết t·hương đã khá hơn rất nhiều. Bạch Kỳ đi tới trước hồ nước, không biết từ lúc nào nước đã chuyển sang màu xanh dương và dưới đáy thì mọc lên vô số cây cỏ.
Đối với sự thay đổi của hồ nước Bạch Kỳ cũng không thắc mắc làm gì, dù sao bây giờ Bạch Kỳ đã phải rời khỏi đây, có thể lần tiếp theo quay về cũng phải mấy mươi năm sau rồi, thậm chí có thể không quay về nữa. Bạch Kỳ vươn vai, sau đó đi vài vòng để thu thập hành lý.
Vậy mà, Bạch Kỳ lại phát hiện ra U Minh Thảo đang mọc ở cạnh hồ nước. Ở bên hồ nước, có mấy cây cỏ mọc lên, trong đó có những loại hắn chưa thấy qua bao giờ. Trong đó có cả U Minh Thảo, có mấy chục gốc U Minh Thảo đang nằm nghiêng về phía hồ nước, Bạch Kỳ tuy chưa thấy tận mắt bao giờ, nhưng nó hoàn toàn giống với miêu tả trong sách.
“Vậy là chỉ còn Cỏ Bốn Lá thôi” Bạch Kỳ cẩn thận ngắt từng gốc gói vào trong túi vải, việc này lại tốn thêm một khoảng thời gian nữa. Sau khi làm xong Bạch Kỳ cũng không muốn dây dưa gì nữa mà muốn ra khỏi đây càng nhanh càng tốt. Ngủ một đêm mà không có biến cố gì thì hắn đã yên tâm rồi, cứ về nhà đã.
Bạch Kỳ khoác hành lý lên người mà đi, mà khoan, hắn vừa gọi thành Kim Ngư là nhà sao? Chắc nhầm rồi.
Bạch Kỳ đẩy một viên đá ra, sau đó lũi thủi đi mất.
Ngay khi bóng lưng của Bạch Kỳ vừa khuất. Hồ nước lúc này mới dị động thêm lần nữa. Lần này hồ nước đổi thành một màu đỏ rực, hình ảnh lại xuất hiện. Tuy nhiên, nó còn mang theo một loại khí thế bàng bạc, thứ mà hai lần trước không có.
Một kẻ mặc áo giáp hình rồng ôm sát người. Gã ngồi trên một chiếc ghế làm từ vàng ròng, ở dưới cả mấy vạn người đang quỳ xuống. Trên trời, những con rồng khổng lồ cùng chim hạc đang bay lên trời, trên lưng chúng có người đang cưỡi. Một bầu khí thế vang lên trận trời xanh, bầu trời bị xé rách ra bởi bão tố, một đám mây đen đang tụ lại, tạo ra sấm sét chấn động khắp nơi. Những vệt đỏ kéo dài hàng trăm dặm.
“Quỳ xuống, tất cả chuẩn bị nghe lệnh”
Một gã áo trắng không biết từ đâu xuất hiện nói. Giọng nói vang xa cả mấy ngàn dặm.
“Ngày hôm nay, Đăng Đế”
“Vô Thương Đại Đế, đăng cơ”
Ở dưới cùng gào lên thật to, âm thanh chấn đông cả thiên địa. Trên trời bão tố đánh xuống những tia sét bảy màu, gã mặc giáp rồng đứng dậy, áo khoác bay trong gió. Trên mặt của hắn nở một nụ cười bán nguyệt.
“Vô Thương Đại Đế, là ta”
Hắn bay thẳng lên trời, trường đao trong tay tiếp lấy sấm sét. Một v·ụ n·ổ vang ra, dư chấn bay đi khắp chân trời.
Hình ảnh kết thúc, âm thanh biến mất. Riêng thứ khí thế kia vẫn còn bàng bạc trong không khí.
Mặt hồ lại yên tĩnh như không có việc gì xảy ra.