Chương 29: Câu Chuyện Về Chu Tằm Y
Tơ chỉ có ưu điểm là vô hình, hơn nữa nếu sử dụng đúng cách thì rất sắc bén. Phương đã nghiên cứu nhiều loại v·ũ k·hí, trong đó hắn thấy tơ chỉ là thứ thích hợp với mình nhất. Nhìn như vô hại nhưng lại có lực sát thương vô cùng lớn, hơn nữa gần như là vô hình cho nên càng hợp với sát thủ như hắn.
Ban đầu, Phương cũng là n·ạn n·hân của những sợi tơ tưởng chừng vô hại này, chỉ một phút sơ sót khiến cho ngón tay út của hắn đứt rời. Tên kia, chỉ dùng mấy sợi chỉ đã khiến thân thể của Phương đầy rấy v·ết t·hương, phải rất khó khăn Phương mới g·iết được tên kia, tuy nhiên cái giá phải trả là kinh mạch hai bàn tay của hắn bị tổn thương, không thể cử động quá mạnh được. May mắn cho Phương, hắn phát hiện ra phương thức sử dụng mấy sợi tơ kia. Đó cũng là lần đầu tiên Phương biết tới cái tên Tiêu Tiến.
Vốn dĩ Bách Hoa Khai chỉ có một chiêu duy nhất. Nhưng sau khi được Phương cải tiến lại thì có thêm chiêu Bách Hoa Lạc. Chỉ có duy nhất hai chiêu thức, tung chỉ và kéo chỉ, chỉ có thế thôi mà Phương đã hạ sát được không biết bao nhiêu người, thậm chí có kẻ tới cuối cùng vẫn không biết vì sao mình c·hết.
Tuy nhiên, tơ chỉ lại có một điểm yếu là quá mỏng manh, nếu không cẩn thận kéo căng từng sợi chỉ thì chỉ cần đối phương vùng vẫy mạnh thì sẽ đứt. Tuy rằng Phương đã thử dùng thủ pháp múa rối nước để điều khiển mấy sợi chỉ khiến cho chúng liên kết với nhau và khó cắt đứt hơn, nhưng càng dày thì càng dễ lộ. Một khi đã lộ ra thì lại dễ bị khắc chế, lúc đó chỉ cần một con dao cùn là đủ.
Bạch Kỳ còn cố gắng vùng vẫy khiến cho máu ứa ra, làm cho tơ chỉ lõng ra phần nào. Lúc đó chỉ cần Bạch Kỳ lia một đường đao là có thể cắt đứt hoàn toàn tơ chỉ. Tuy rằng, thân thể phải chịu thương nhưng so với việc bị g·iết thì tốt hơn rất nhiều.
“Vợ của Tiêu Tiến là một người phụ nữ sống bằng nghề dệt vải, sản phẩm của cô ta làm ra rất đẹp, lại rất chắc chắn. Dù chỉ dùng tằm tơ bình thương nhưng cô ta lại có thể dệt ra được một tấm vải thượng hạng. Trước kia ta và hắn đã cùng tìm hiểu xem thứ gì có lực phòng ngự tốt nhất, hơn nữa dùng nguyên liệu nào mới có thể sản xuất số lượng lớn. Ta thì lập tức chạy đi kiếm những khối thiết tinh được tinh luyện kỹ, còn Tiêu Tiến chỉ mang tới tơ nhện và tơ tằm”
Bạch Kỳ không để ý tới v·ết t·hương trên người mình, Phương cũng không t·ấn c·ông hắn mà chăm chú lắng nghe Bạch Kỳ nói, nhìn hai người họ giống như là hai bằng hữu nói chuyện với nhau hơn là kẻ thù.
“Lúc đầu ta đã cười hắn, bảo hắn là gã ngốc. Nhưng không, giáp sắt làm từ tinh thiết của ta chỉ có thể chịu được mười ba mũi thương, còn Tiêu Tiến, ngươi có biết hắn chịu được bao nhiêu mũi không?” Bạch Kỳ nghe được hơi thở của Dã Ngọc đã yếu dần, có thể thấy hắn sẽ c·hết rất nhanh.
“Bao nhiêu, mười, hai mươi hay nhiều hơn nữa” Phương tò mò hỏi, hắn giũ tay một cái. Đống chỉ còn lại rơi hết ra đất, thậm chí một cuộc chỉ to trong người hắn cũng rơi ra ngoài, Phương rút từ ngón tay mình ra một thiết bị làm bằng vàng, đó chính là thứ Phương dùng để bắn tơ.
“Không, căn bản không thể xuyên thủng. Vợ của Tiêu Tiến đã dùng hai thứ nguyên liệu kia dệt ra một loại giáp trắng tinh, nhìn qua chả khác gì một đống tơ vướng trên người mình. Ta đã dùng thương đâm liên tục vào một điểm, dùng đao chém vào thậm chí còn dùng nõ công thành bắn thẳng vào cũng không thể xuyên. Hết thảy chỉ b·ị đ·âm sâu vào một tí, rồi lại rơi ra, căn bản không thể xuyên qua” Phương lắc đầu, lời nói của Bạch Kỳ quá mức đáng sợ, một bộ giáp không thể xuyên thủng, hơn nữa còn làm từ nguyên vật liệu dễ dùng như thế, chắc chắn sẽ không khó để sản xuất hàng loạt. Cứ tưởng tượng, một đội quân không thể b·ị đ·âm thì đáng sợ tới mức nào.
“Chắc chắn, không đơn giản như thế chứ. Nếu đơn giản chỉ dùng tơ nhện và tơ tằm là tạo ra được thì có lẽ mọi người ai cũng có thể làm, nhưng cho tới nay ta chưa từng nghe ai nói qua về một cái áo giáp giống vậy cả” Phương tất nhiên không tin, nhưng hắn vẫn muốn hỏi, nếu quả thật Tiêu Tiến có một bộ giáp như thế thì tại sao hắn c·hết, chẳng lẽ là bị tức c·hết thật?
“Tất nhiên là không, trên thiên hạ này. Người biết cách dệt ra bộ giáp đó chỉ có ba người, vợ Tiêu Tiến, Tiêu Tiến và,…ta” Phương nuốt nước bọt, lời nói của Bạch Kỳ quá hấp dẫn, hai người kia sớm đã không còn tung tích, rất có thể đ·ã c·hết rồi, vậy kẻ có bộ giáp đó và công thức làm ra nó, hẳn chính là Bạch Kỳ.
“Ta biết ngươi đang nghĩ gì. Bộ giáp đó, ở đây” Bạch Kỳ kéo áo của mình xuống, bên trong thân thể của hắn có một lớp tơ quấn quanh, nhìn giống như là Bạch Kỳ bị nhện tinh quấn tơ quanh người. Chiếc áo đó ôm sát phần vai tới phần thân trên của Bạch Kỳ, còn phần bụng dưới cơ bản đã bị rách nát.
Bạch Kỳ đã rất khéo léo giấu nó trong người, thường thì Bạch Kỳ không lộ nó ra, phần dưới cũng vì vài biến cố mà rách đi mất, cho nên Bạch Kỳ mới bị thanh liễu đao của Lộc đâm xuyên qua ổ bụng. Chiếc áo tơ tằm này không có khả năng hoá giải nội lực hay làm nhẹ đi ngoại lực như áo giáp thông thường, tuy nhiên nó lại là vật khắc chế của những thứ sắc nhọn. Như, lưỡi đao phóng lên vai Bạch Kỳ, chỉ có thể ghim một chút rồi rơi ra. Còn tơ chỉ của Phương chỉ có thể gây b·ị t·hương ở chỗ khác, còn phần ngực và vai thì hoàn toàn không.
“Trong thiên hạ, không hề thiếu kẻ thử làm ra giáp bằng tơ tằm. Nhưng so với bộ giáp này thì tất cả đều không đáng nhắc tới, nó có công thức và cách làm riêng của nó. Và cuối cùng, bây giờ ta chính là người duy nhất biết cách làm ra nó. Làm ra Chu Tằm Y”
Phương nhìn thấy Chu Tằm Y trên cơ thể Bạch Kỳ mà da đầu tê dại, kia chính là một trong những trợ lực lớn nhất của hắn, nếu có được nó Phương sẽ có thể có thêm cơ hội á·m s·át Vô Thương.
“Tiêu Tiến thật sự đ·ã c·hết, kể cả vợ của hắn nữa?” Phương hỏi, Bạch Kỳ chỉ gật đầu. Hắn không nói dối, lúc ấy cả ba người bọn hắn đều hiểu tầm quan trọng của Chu Tằm Y, cho dù là vào tay thế lực nào cũng có thể giúp thế lực đó tung hoành ngang dọc.
“Đúng, ta và hắn biết nhau chỉ hơn ba tháng. Nhưng đã coi nhau làm bằng hữu thân thiết, ta vốn không có ý định ra đi sớm, nhưng vào cái ngày Chu Tằm Y ra đời, ta đã rời đi. Sau đó cho thân phận giả của mình một c·ái c·hết, lúc đó Tiêu Tiến đã nghi ngờ ta bị g·iết do để lộ ra sự tồn tại Chu Tằm Y. Ta đã phải ẩn nhẫn một khoảng thời gian dài, chỉ để tạo ra bằng chứng giả khiến cho Tiêu Tiến nghĩ rằng vợ hắn đã g·iết ta để bảo toàn công thức Chu Tằm Y. Thậm chí ta đã g·iả m·ạo chữ viết của cô ta để viết một bức thư giả, đại ý rằng càng ít người biết về Chu Tằm Y càng tốt. Tiêu Tiến là kẻ đơn giản, có tài nhưng không có đủ tâm kế, cho nên hắn trúng kế ta” Bạch Kỳ thở dài nói, lúc ấy Bạch Kỳ là một kẻ mưu mô gian xảo, thật tình hắn đã bị Chu Tằm Y che mắt. Hắn đã vì lòng tham mà đẩy bạn bè vào bi kịch.
“Tiêu Tiến đã bị ta che mắt. Hắn cứ ôm cái mối phẫn uất đó trong lòng, vợ hắn là cô gái hắn yêu nhất, ta cũng là bằng hữu thân thiết nhất của hắn. Sau đó, ta lại g·iả m·ạo thêm một bức thư nữa, chỉ viết mấy chữ đơn giản, nhưng đã làm cho Tiêu Tiến trách vợ mình” Bạch Kỳ cứ bình thản kể ra, sắc mặt của Phương càng ngày càng khó chịu hơn, năm ấy Bạch Kỳ mười chín tuổi, lúc đó Bạch Kỳ không giống như bây giờ. Hắn vẫn như bao gã lưu lạc khác. Hắn có dã tâm và có cả lòng tham nữa.
“Ngươi viết gì?” Một lúc sau, Phương mới hỏi.
“Không nên hiếm nhất, nên là độc nhất” Mười năm, không biết Bạch Kỳ đã bị nhào nặn ra hình thù gì. Bảy chữ ngày đó, khiến cho người bạn chân chính duy nhất của hắn lúc đó điên cuồng, khiến cho cô gái ngày nào còn đợi hắn đáp trả tình cảm xanh mồ.
“Tiêu Tiến trách cứ, nặng lời thậm chí là đã tát cô ta một cái. Hắn trách nàng, dùng hết những lời cay nghiệt có thể nghĩ ra xỉ vả nàng, nói nàng là hồ ly tinh, nói là yêu quái, là con ác phụ, nói lòng dạ đàn bà còn ác hơn chó sói. Hết thảy tất cả những lời đó ta đứng ngoài gian đã nghe hết. Lúc đó ta mới biết, cô ta thật sự yêu ta. Lúc đó cô ấy không hề đáp trả, cô chỉ cúi đầu nhận hết, với trí thông minh của mình, không khó để cô ấy hiểu ra mọi chuyện. Sáng hôm sau, khi cô ta t·ự v·ẫn, ta lại lần nữa mạo danh cô ấy để lại một bức t·hư t·uyệt m·ệnh, nói rằng bang chủ của một bang phái giang hồ đã ép nàng. Khi Tiêu Tiến tỉnh rượu, hắn đã g·iết sạch bang phái kia. Sau đó ta xuất hiện, không hề giấu diếm sự thật. Cách nhau đúng ngàn bước, hai mũi tên rời dây. Nhưng hắn không muốn bắn ta, ta là bằng hữu của hắn, dù ta đã gạt hắn, khiến vợ hắn c·hết. Mũi tên của ta thì xuyên qua đầu của Tiêu Tiến, Chu Tằm Y sau cùng cũng chỉ mình ta biết"
Bạch Kỳ thở thật sâu, lý do ngày ấy Bạch Kỳ làm ra mọi chuyện là gì? Vì cái danh đệ nhất tiễn thủ phương Nam, một phần. Vì Chu Tằm Y, cũng chỉ là một phần. Hay vì ghen tỵ khi Tiêu Tiến được cùng ngươi hắn yêu ở bên nhau, mà cũng có thể là do ngày ấy Bạch Kỳ chỉ là một kẻ hám lợi nhiều ngày sau đó Bạch Kỳ đã rất hối hận, hắn không tìm ra được một lý do gì cho hành động của mình cả.
Nhưng rồi Bạch Kỳ cũng quên, những giấc mơ tới. Tẩy rửa sạch sẽ mọi cảm xúc cũ của Bạch Kỳ, bóng người mờ dần, ký ức phai nhạt, thậm chí nguyên do thật sự ngày ấy Bạch Kỳ ra tay cũng bị tẩy sạch. Hắn đơn giản là quên.
Nếu ngày đó Bạch Kỳ không làm cho gia đình của Tiêu Tiến tan nát thì đã không có Bạch Kỳ của sau này, không có Du Khách Hội và rất nhiều thứ nữa, rất nhiều người sẽ không vì hắn mà khổ. Ngày ấy cũng đã g·iết đi cái dã tâm của Bạch Kỳ, hắn lại quay về như ngày đầu tiên vừa rời khỏi Đồng Lâm, một kẻ đơn giản chỉ muốn bỏ đi thật xa. Không nhà cửa, không bạn bè. Tất cả chỉ đơn giản là hồi ức.
“Ta muốn đánh cược với ngươi. Chúng ta, một trăm bước cách nhau, một thanh phi đao. Ngươi thắng, ngươi sẽ có Chu Tằm Y và công thức chế tạo, ngược lại ta thắng, thì xem như không có chuyện gì xảy ra” Phương gật đầu, đây là cách giải quyết tốt nhất cho cả hai, nếu Phương cứ khăng khăng lao vào t·ấn c·ông Bạch Kỳ thì với những khuyết điểm đã lộ ra cùng với Chu Tằm Y kia thì chưa chắc Phương đã g·iết được Bạch Kỳ nữa.
“Được” Phương tự đi lùi ra trăm bước, trên tay cầm chặt một thanh phi đao.
“Quay đầu lại, đợi ta đếm từ một tới ba thì bắt đầu ném” Phương thở thật chậm, hắn lấy thanh phi đao vừa tay nhất cầm chặt, tuy rằng kinh mạch ở tay của Phương đã bị tổn thương nhưng ném một thanh phi đao thì không có vấn đề. Phương tập trung cao độ vào từng tiếng đếm.
“Một” Tâm trạng của hắn căng lên, tiếng đếm của Bạch Kỳ như tiếng chuông của thần c·hết.
“Hai” Phương tập trung tới mức có thể nghe thấy tiếng gió, tiếng gió mỗi lúc một nhanh. Cứ như là bị khuấy động, bị xé nát.
“C·hết, chơi ngu rồi”
Phương vội vàng xoay người sang ném đao, hai mắt hắn mở thật to nhìn thanh phi đao đang bay tới. Nó cắm vào trong đầu hắn, Phương ngã người ra đất, c·hết không nhắm mắt, thanh phi đao vẫn cầm chặt trên tay. Hắn đã lầm, hắn những tưởng Bạch Kỳ đang muốn hồi tưởng lại cảnh ngày xưa.
“Bị ngu à?” Bạch Kỳ nhún vai cười giễu, tính kế cho lắm vào chi cho mệt óc. Bạch Kỳ phì cười, quả như Tiếu Lãng nhận xét, Bạch Kỳ đổi mặt nhanh hơn gió. Trở mặt nhanh hơn tấm thớt.
Và rồi tự nhiên Bạch Kỳ nhớ tới một ngày hè năm mười chín tuổi. Đó là một ngày nóng, thanh niên tuổi mười chín đầy nhiệt huyết đang say trong giấc mộng giang hồ
“Ta với ngươi một trăm bước, ném đá, ai vỡ đầu làm tiểu đệ”
“Một, hai,…Ây da, sao ngươi ném ta”
“Bạch Kỳ, ngươi bị ngu à? Ta làm đại ca, mau gọi ta đại ca Tiêu”
“Tiêu Tiến, ngày nào đó ta sẽ g·iết ngươi, chờ đó”
Tiếng cười vang rộp lên đầy trời, bằng hữu ngày cũ gặp gỡ như thế đó. Người con gái ngại ngùng đằng xa chỉ dám len lén nhìn hai người bọn hắn, cũng đang phì cười, mười lăm ngày sau cô đợi Bạch Kỳ dưới mưa một đêm, hắn thì đang bận ôm ấp kỷ nữ và cũng cuối mùa hè đó cô gái ấy cưới Tiêu Tiến.
Rồi cuối mùa đông năm ấy, mồ hai người đã đắp cao.
Bạch Kỳ cười tự giễu, khung cảnh đó bỗng quay lại thật rõ ràng, thật rõ ràng.