Bọn họ bước đi chậm chạp, khiêng một chiếc quan tài màu đen, bước từng bước một vào trong Thanh Sơn Thành.
Hễ là chiến sĩ.
Thì đều cho rằng chiến trường là nơi an nghỉ cuối cùng của bản thân.
Nhưng bọn họ muốn đưa Phó Vệ về, để lá rụng được về cội, gia đình tội nghiệp của người đã khuất vẫn còn một cô cháu gái.
Trên trời, mây đen đặc, mưa phùn rả rích.
Những giọt mưa hắt lên mình tám vị lão binh, tí tách nhỏ xuống, không còn phân biệt được đâu là mưa, đâu là nước mắt.
“Vệ lão!"
“Ngài đi mạnh giỏi, bọn ta tới tiễn ngài đoạn đường cuối cùng!”
Những người tụ tập ở cửa thành đều đỏ hoe hai mắt, quỳ xuống.
Lão binh hy sinh tuổi xuân để bảo vệ nước nhà, ấy là anh hùng!
Khi Đại Hạ Vũ Triều gặp cảnh nguy nan, lão binh vẫn kiên quyết mặc áo giáp ra trận thì lão binh chính là rường cột của Đại Hại
Một rường cột như vậy đã ngã xuống rồi.
“Kỳ thực, chinh chiến cả đời, tới phút cuối đời còn được ra trận, lão Phó không còn gì phải tiếc nuối”.
Tám vị lão binh hi vọng rằng những người đứng ven đường có thể đưa tiễn Phó Vệ một cách nhẹ nhõm.
Thế nhưng, vừa nói được lời này ra, giọng bọn họ đã nghẹn ngào.
Rõ ràng bọn họ đã bàn với nhau rồi, nếu sau này có chiến tranh, hễ được triệu tập thì nhất định sẽ quay lại.
Một đám lão già cưỡi ngựa tung hoành trên chiến trường, trở lại thời thanh xuân nhiệt huyết.
Nhưng bọn họ còn chưa tới được Bắc Cảnh, sao người bạn già này đã vội đi trước rồi?
Mưa phùn rả rích hóa thành một cơn mưa to.
Một cô bé mặc áo vá, tết tóc hai bím loạng choạng chạy tới.
Còn chưa chạy được tới chỗ chiếc quan tài màu đen, chân cô bé đã nhũn ra, ngã sấp xuống đất.
Cô bé im lặng, cố gảng đứng dậy nhưng rồi lại ngã xuống.
Cô bé là Đồng Đồng, chỉ mới tám tuổi, cháu gái của Phó Vệ.
Khi cô bé còn nhỏ.
Phụ mẫu đều mất hết, cô bé trở thành ăn mày ở Thanh Sơn Thành, cuộc sống vất vả hình thành nên tính cách nhạy. cảm, yếu ớt của cô bé.
Cho tới khi Phó Vệ rời chiến trường, cô bé mới tìm lại được cảm giác có gia đình, quay về tính cách trẻ thơ của một cô bé con.
Còn chưa được bao lâu.
Thì gia đình đã biến mất rồi.
Ông cụ yêu thương cô bé, chỉ mong cho cô bé những điều tốt nhất trên đời này đã đi rồi.
Cô bé lại quay về cảnh thui thủi một mình. “Bé con à, đừng buồn”. “Sau này, bọn ta đều sẽ là người nhà của cháu”.
Tám vị lão binh thấy Đồng Đồng đến, nước mắt rơi như: mưa, chỉ còn biết giữ chặt lấy chiếc quan tài màu đen.
Bọn họ đưa Phó Vệ về quê chính là vì Đồng Đồng.
“Sau khi gia gia trở về, gia gia vẫn thường xuyên nhắc chuyện quay trở lại chiến trường, giờ thì gia gia đã được thỏa nguyện rồi”.
“Cho nên, tại sao cháu lại buồn được chứ”, giọng nói non nớt của Đồng Đồng khiến trái tim mọi người có mặt ở đây đau nhói.
Đồng Đồng hiểu tâm nguyện của Phó Vệ, cô bé hiểu chuyện đến mức làm người ta thấy đau lòng.
“Phụ thân đã chết rồi, mẫu thân cũng đã chết rồi, giờ gia. gia cũng chết luôn rồi”.
“Chắc là tại mệnh cháu khắc cả nhà rồi”.
Đồng Đồng lồm cồm bò dậy, không chạy lại nhìn chiếc quan tài nữa, cô bé túm lấy bím tóc, cầm dao găm cät ngắn nó chỉ còn lại ngang vai.
“Lúc sinh thời, gia gia từng nhiều lần say sưa nói về Đại Hạ Vũ Triều, mong sao dân chúng được an cư, trăm họ được lạc nghiệp, không còn chiến tranh”.
“Cho nên, ta muốn tới Bắc Cảnh”.