Đồng Đồng cười xán lạn mà lại đầy bi thương, cầm con dao găm đi ra khỏi thành.
“Không được làm bừa!”
Tám vị lão binh lo lắng ngăn cô bé lại.
“Mọi người cút hết đi!”
Đồng Đồng gào lên, lớp vỏ bọc kiên cường ngụy trang. bỗng chốc tan biến, cô bé khóc như suối, quơ con dao găm làm các lão binh giật mình lùi lại, sợ Đồng Đồng làm bọn họ bị thương.
Phập phập!
Con dao găm lia qua lia lại đâm trúng vào một người, máu tươi chảy ra.
“Là ngươi!” Sau khi nhận ra người đó là ai, khuôn mặt nhỏ giàn giụa nước mắt của Đồng Đồng lập tức trở nên lạnh lùng, cô bé lại vung con dao găm lên đâm tiếp.
Người kia không hề đề phòng chút nào, để mặc cho cô bé đâm dao vào ngực mình.
“Ngươi làm gì vậy, ngươi thực sự không sợ ta giết ngươi ư?”, Đồng Đồng lùi lại, nhìn Sở Ninh đứng chẳn đường, hét to.
“Ta dẫn ngươi đi báo thù”.
Sở Ninh nhìn Đồng Đồng chăm chú, hẳn bình tĩnh một cách lạ lùng, nỗi hận trong lòng hắn không thể nào diễn tả được băng nét mặt.
Hai chữ báo thù.
Như tia sét bổ trúng Đồng Đồng.
Mặc dù cô bé chỉ mới tám tuổi nhưng cô bé vấn biết, chuyện báo thù cho Phó Vệ khó tới nhường nào.
“Đại ca, ngươi không sợ à?”
Đồng Đồng nhìn chăm chằm Bắc Vương mà gia gia cô bé hết sức khâm phục, hỏi rõ từng chữ một.
“Cho dù trước mặt có là Siêu Phàm đứng san sát thành rừng hay Động Cảnh ở trên cao, ta cũng vẫn thẳng tiến không lùi”, Sở Ninh trả lời.
Hắn nói xong.
Thân hình hắn lóe lên, tay tám vị lão binh nhẹ bãng.
Chiếc quan tài màu đen đã được Sở Ninh đỡ lấy bằng một tay.
“Bắc Vương..”, tám vị lão binh mấp máy môi.
Người mất đã mất rồi, hãy để người ta được xuống mồ yên nghỉ.
“Đa tạ chư vị lão nhân gia”.
Sở Ninh gật đầu: “Tiếp theo, phần việc mà mọi người chưa hoàn thành hãy để ta làm nốt”.
“Kẻ địch mà các ngươi muốn giết hãy để cho ta giết”.
“Cơn loạn lạc mà các ngươi muốn dẹp hãy để cho ta dẹp”.
“Ta muốn thi thể của Phó lão được hoàn chỉnh, ta muốn Phó lão được tận mắt nhìn thấy không còn ai dám gây chiến với Đại Hạ ta nữa, sau khi giải quyết xong hết mọi nỗi tiếc nuối, †a sẽ để lão nhân gia được xuống mồ yên nghỉ".
Tám vị lão binh run rẩy.
Đại Hạ Bắc Vương không cô phụ sự tín nhiệm của Phó Vệ, hắn muốn ra tay dẹp loạn rồi!
Thứ Bäc Vương đang khiêng không chỉ là thi thể của Phó Vệ mà còn là niềm tin của vô số binh sĩ!
“Bắc Vương đại nhân, mặc dù tu vi của bọn ta không cao. nhưng bọn ta sẵn lòng bảo vệ non sông!”, đám đông xôn xao, một nhóm tu giả Huyền Vũ bước tới chờ lệnh.
Vù!
Sở Ninh quét áo bào, một màn nước hiện ra ép những tu giả này lùi lại.
“Sở Ninh!” Tân Hoa Ngữ xuất hiện, đòi đi theo. “Lùi lại!”
Sở Ninh khẽ mấp máy môi khiến Tân Hoa Ngữ cứng người.
Sở Ninh là Bắc Vương nhưng chưa từng đối xử nghiêm khắc với tướng lĩnh dưới trướng.
Vậy nhưng lúc này đây.
Chỉ hai chữ ngắn gọn của Sở Ninh lại chứa đựng vô vàn sát ý. Đó là sát ý mà dù có bao nhiêu nước sông cũng không thể rửa trôi hết được.
Sở Ninh nâng cao quan tài, dừng bước nhìn về phía Bắc Vương phủ.
Mấy chục vị tộc nhân trong đó có cả Sở Nguyên, Sở Hồng, Lâm Lan Chi, Sở Dao đều đã tới.
Bọn họ đứng dưới màn mưa, im lặng nhìn Sở Ninh.
“Sinh được một người con như vậy thì còn mong cầu gì nữa”.
Sở Nguyên nhìn vào mắt Sở Ninh, cười sang sảng đầy tự hào.
“Ca, cố lên!”
Sở Dao cũng cười, hiếm khi mới thấy nàng ấy không tỏ vẻ bịn rịn.
Nàng ấy biết, ca ca của mình là Bắc Vương, nhất định phải chống đỡ lấy bầu trời sắp sụp này.
€ó một số việc bắt buộc phải làm!
Sở Ninh gật đầu, tay nâng chiếc quan tài đen, tay dắt Đồng Đồng, biến mất giữa màn mưa.
Ngày đó.
Đại Hạ Vũ Triều đổ mưa to, Bắc Vương xuất quan, đánh thẳng tới Đại La!