“Phó Vệ gia gia chết rồi!” Sở Dao ôm Sở Ninh òa khóc. Sở Ninh từng mời Phó Vệ tới Bắc Vương phủ.
Đối với một lão binh như vậy, cả Sở phủ từ trên xuống dưới đều rất kính trọng.
Sở Dao vốn tính chất phác nên coi Phó Vệ như trưởng bối trong nhà.
Vậy mà giờ bọn họ đã âm dương chia lìa.
“Gì cơl”
Thân hình Sở Ninh loạng choạng.
Cảnh tượng ngày hắn được phong làm Bắc Vương, cởi áo giáp trở về, gặp Phó Vệ lần đầu ở Thái Nguyệt tửu lâu vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
Hắn bảo Tân Hoa Ngữ điều dưỡng thân thể cho Phó Vệ là muốn đối phương được an hưởng tuổi già.
Với tình hình sức khỏe của Phó Vệ, lão ta hoàn toàn có thể sống thêm chục năm nữa, hơn nữa Vũ Triều quốc chiến vẫn còn chưa nổ ra.
Tại sao hắn lại đột ngột nhận được tin dữ này?
“Ca, gần đây Đại Hạ Vũ Triều rất hỗn loạn, có rất nhiều người chỉ trích ca”.
“Phó Vệ gia gia và một nhóm chiến hữu cũ cố gắng bảo vệ danh dự của ca nên rủ nhau tới Bắc Cảnh”.
Thân thể Sở Dao run run: “Nhưng lại bị Đại Phong Võ Chủ đi tắt ngang qua đất Đại Hạ chặt mất thủ cấp”.
Đại Hạ sắp sụp đổ rồi.
Sở Dao vừa đau lòng vì sự ra đi của Phó Vệ, vừa lo lắng cho tình cảnh của huynh trưởng.
“Một đám lão binh rủ nhau tới Bắc Cảnh!”, Sở Ninh thở dồn dập, trái tim bỗng đau thắt.
Hăn bế quan tại Bắc Vương phủ, cố gắng đạt tới cảnh giới có thể chấm dứt toàn bộ chuyện này.
Hảẳn vốn tưởng rằng mọi chuyện vẫn còn kịp. Kết quả, người vô tội vẫn bị vạ lây! “Đại Phong Võ Chủ!”
Sau khi được Sở Dao kể cho nghe mọi chuyện, máu trong người Sở Ninh sôi lên. Lúc Hạ Tổ còn sống, làm gì có nước nào xung quanh Vũ
Triều dám có động tĩnh gì!
Chưa kể Hạ Tổ còn từng giúp Đại Phong Vũ Triều bình định nội loạn nên hai Vũ Triều vẫn luôn có mối bang giao tốt đẹp với nhau, coi nhau như láng giềng hữu nghị.
Còn giờ.
Vì chúc mừng Đại La Võ Chủ vấn đỉnh Động Cảnh mà bọn họ dám thẳng thừng trở mặt, ngông nghênh đi tắt qua đất của Đại Hạ Vũ Triều!
Hành động này.
Mục đích là tiêu diệt uy phong của Đại Hạ, để Đại La Võ Chủ coi trọng Đại Phong Vũ Triều hơn một chút.
Còn chuyện lấy thủ cấp của Phó Vệ thì chỉ là tiện tay mà thôi!
“Haha, một tên tu giả Động Cảnh mà đã đủ để thập đại Võ Chủ cúi đầu rồi sao?”, cảm xúc hối hận và phẫn nộ tuôn trào trong lòng Sở Ninh, hắn nở nụ cười cay đắng như thể đã nhập ma.
Cái chết của Phó Vệ chỉ là một hình ảnh thu nhỏ cho tình hình loạn lạc của Đại Hạ mấy ngày nay.
Nếu như ngày đó.
Hắn xông thẳng tới Đại La Vũ Triều thì có phải những chuyện này sẽ không xảy ra không!
“Cal" Sở Dao căng thẳng.
Nàng ấy chưa bao giờ thấy huynh trưởng mình như thế này.
“Ta không sao”. Sở Ninh phẩy tay, lấy lại bình tĩnh.
“Dù đẳng trước có là núi đao biển lửa, ta cũng sẽ đi với ngươi”, Tân Hoa Ngữ lặng lẽ xuất hiện.
Nàng ấy thấu hiểu nỗi đau của Sở Ninh chẳng thể an ủi được bằng lời nói.
Lúc này, dường như Sở Ninh nghe được động tĩnh gì đó, hẳn đi ra khỏi Bắc Vương phủ.
Hôm nay, chẳng mấy khi mới thấy Thanh Sơn Thành không còn quạnh quẽ.
Vài tốp người lẻ tẻ đổ dồn về gần cửa thành từ khäp bốn phương tám hướng.
Trên quan đạo ngoài cửa thành xuất hiện tám vị lão binh. Trên người bọn họ in đầy dấu vết thời gian, những vết đao, vết kiếm chính là những tấm huân chương vẻ vang đeo trên
người bọn họ.