Chương 6: Đám Cướp Sa Mạc
Gặp lại Sóc Tâm, Ôn Lỗi yên tâm rất nhiều đặc biệt khi cậu nghe nói họ đã tìm được những quân nhân người Khâu Sa và cả Di Đà A Nan nữa.
“Mấy người họ quả thật may mắn hơn cậu rất nhiều khi chỉ bị văng ở rìa ngoài Ergon nhưng cú văng khá là mạnh đấy. Nhiều người b·ị t·hương kể cả Di Đà, cổ tay của họ cũng bị trật rồi.” Sóc Tâm kể cho cậu nghe tình hình của họ.
Ôn Lỗi im lặng nghe anh Sóc Tâm kể lại trạng thái của mọi người, tâm trạng của cậu có vẻ hơi sa sút.
“Đừng như vậy, cậu chủ nhỏ. Đó không phải là lỗi của cậu, cậu đã làm rất tốt.” Sóc Tâm an ủi cậu.
“Có khi là do em quá lỗ mãng rồi không?” Ôn Lỗi chà sát hai tay lại với nhau nói giọng hối lỗi.
“Thuỷ Tổ Hải Hoàng là một kẻ không dễ nói chuyện, cậu có thể đưa mọi người trở về đất liền đã là tốt lắm rồi. Trên thế gian này đầy là những kẻ “không thể nói chuyện tử tế” được. Nên khỏi nghĩ về những thứ khác đi, đây coi như là kết quả tốt nhất cho mấy người rồi.” Triệt Tư Dật vừa nói vừa sắp xếp đồ lên lạc đà, ông cũng không từ chối lấy thêm một đống lương khô, nước và cả thêm một con ngựa từ những yêu nhân. Ông không thích dề già, lấy đồ của họ còn hơn cứ để họ canh cánh trong lòng.
“Xin ngài, hãy suy nghĩ lại đi ạ. Gia chủ nhất định sẽ rất mong được gặp ngài đấy ạ.” Sóc Tâm khẩn cầu nói.
“Không là không, ta với gia chủ nhà các ngươi chỉ có duyên vài lần gặp mặt trên chiến trường mà thôi, cũng đừng quên khi Vũ Hoàng ra lệnh truy nã hai vị gia chủ nhà ngươi ta là người trực tiếp nhận lệnh đó. Cứu thằng nhóc này ta cũng đã nhận được nhiều đồ như thế này nữa rồi. Có đi có lại, hai chúng ta không nợ nhau gì nữa cả. Với cả việc nhà người ta, ta càng không muốn tham dự vào. Thế nhé.”
“Vậy thì ngài cũng đâu cần gấp như vậy đâu? Nhìn xem trời sắp tối rồi này hay ngài ở với chúng tôi nghỉ ngơi một tối cũng được mà.” Ôn Lỗi đề nghị.
“Những kẻ như ta là những chiến binh không thuộc ngày đêm càng không thuộc về nghỉ ngơi. Giờ ta đã có đủ lương thực rồi. Nếu ta không đi nhanh cánh cổng sẽ đóng lại mất. Như vậy chỉ khiến ta mất nhiều thời gian và năng lượng hơn mà thôi.”
“Cổng gì cơ?” Ôn Lỗi hỏi.
Triệt Tư Dật ngồi ở trên lưng ngựa nhìn Ôn Lỗi, ông nở nụ cười:
“Ta đã nói rồi ta sẽ không bắt ngươi tới đó.”
Dứt lời, ông ta thúc ngựa kéo lạc đà đi thẳng không quay đầu lại, Ôn Lỗi nhìn bóng ngựa Triệt Tư Dật cho tới tận khi bóng của ông tan biến vào trong bóng đêm.
“Em ước gì có một ngày em sẽ trở thành một người như ngài ấy.” Ôn Lỗi nói với Sóc Tâm với giọng đầy sùng bái.
Ôn Lỗi quay trở về túi ngủ của mình sau khi bị những Yêu Nhân hỏi thăm về quãng thời gian vừa qua. Nằm dài trong đó trong đầu cậu cứ mãi thắc mắc về cái cổng mà Triệt Tư Dật nói đến. Cậu thật sự tò mò không biết nó là cái gì nữa. Trong đầu cậu, tràn ngập những hình ảnh về những ngày qua đi cùng Triệt Tư Dật, rồi trong hòn đảo của thần Huyền Diễu Đại Nhân về viên ngọc có cả một đại dương trong đó, về bé gái mà cậu đã thấy trong mơ và về người đàn ông nằm ngủ trong tảng băng ngàn năm, chiếc nhẫn với viên kim cương màu đỏ đột nhiên xuất hiện trên tay cậu.
“Đúng rồi, chiếc nhẫn… mình còn quên trả lại chiếc…. nhẫn…” Ôn Lỗi mơ ngủ nói ra tiếng.
Ôn Lỗi giật mình tỉnh dậy, cậu giơ tay nhìn chiếc nhẫn kim cương đỏ vãn còn trên tay mình, giờ mới nhớ ra: “C·hết thật, quên rồi mình còn chưa trả lại chiếc nhẫn.”
Sóc Tâm thấy cậu ngồi đờ ra như vậy đập người lôi cậu đứng lên khiến cậu càng cảm thấy mơ màng và cuống cuồng hơn. Ôn Lỗi mơ màng nhìn đám lửa và sự náo loạn xung quanh mình, cậu ngỡ ngàng trong phút chốc.
“Đừng chậm chạp như thế lấy v·ũ k·hí của em ra.”
Ôn Lỗi luống cuồng lấy thanh kiếm ra, cậu nhìn xung quanh có tới chục người cưỡi ngựa trên tay họ là những thanh cầu đồng bên trong toàn là lửa đang quay từng vòng từng vòng hướng tới những người đang cố gắng ngăn họ lại.
“Họ là ai vậy?” Ôn Lỗi khẽ hỏi.
“Có lẽ là lũ c·ướp sa mạc.” Sóc Tâm trả lời.
Họ đã từng gặp vài t·ên c·ướp sa mạc khác nên khi sắp xếp đội hình họ đã sắp xếp một vài người cùng với Ôn Lỗi ngủ ở dưới những gò đất thấp đằng sau những lùm cây đề phòng có kẻ gây rối. Và quả nhiên có những kẻ gây rối đến thật.
Sóc Tâm nắm chặt một đầu dây, khi một con ngựa càng ngày càng đến gần, anh kéo mạnh một cái, cái dây thắt chặt vào chân con ngựa. Giây phút con ngựa ngã xuống tất cả bọn họ đều lập tức xông ra khỏi lùm cây t·ấn c·ông mà bỏ quên mất trong bóng tối những con sóc nhỏ đang lặng lẽ cắp những món đồ trang sức lóng lánh và cả viên ngọc mà Ôn Lỗi đã bỏ quên trong chăn.