Chương 7: Bé Gái Tới Từ Giấc Mơ
Những con sóc nhỏ lôi viên ngọc tới một hang chuột cách đó không xa, hang động dẫn lối tới xuống sâu trong lòng đất. Dẫn tới một cái hang lớn hơn với rất nhiều những cửa ra vào hình tròn trên tường, dưới đất nằm rất nhiều rương châu báu. Những con sóc đang nhảy đi nhảy lại, khắp nơi, lấp đầy các rương bằng những thứ quý giá mà chúng lấy được. Ở giữa phòng có một người lùn, ông ta vừa đi dạo quanh khắp vòng đi xem xét các rương châu báu vừa làm theo động tác như một vị nhạc trưởng theo nhịp nhảy của những con sóc mà hát vang lên một bài hát.
"Dưới rễ cây, sâu lòng đất
Chúng ta sống dưới lòng đất
Con người cao nhưng lại mù
Chúng ta là những trên trộm dưới mặt đất
Lũ người cao không thể tìm
Những vị vua dưới lòng đất
Tiếp tục đến, tiếp tục lấy."
Bọn họ mải mê hát và làm việc hoàn toàn không bị gián đoạn.
Một con sóc đắm chìm vào trong nhịp điệu âm nhạc mà nhảy, bất thình lình b·ị đ·âm đầu vào một cái gì đó. Nó tức giận kêu “ qua...qua... qua” giận dữ đối với thứ đã ngáng đường nó, phá tan cả nhịp điệu vừa nãy.
Người lùn nghe có kẻ dám phá hỏng tiết tấu mà lão đang dẫn. Lão ta không kìm được, lão ghét nhất là nhịp điệu bị r·ối l·oạn vậy là lão tức giận hét lên:
“A Vi, lại là ngươi rồi phải không? TA ĐÃ BẢO RỒI LÀ KHÔNG ĐƯỢC PHÉP LÀM chệch...nhịp...điệu…”
Người lùn đứng đờ người ra nhìn cô bé đang ngồi ở trong hang, con nhóc to lớn ngồi thôi đã cao gấp đôi thân hình đang đứng của lão ta rồi. Đôi tay to lớn mập mạp của nó, một tay nắm con sóc chuột của lão, miệng nó vẫn đang ngậm lấy viên ngọc mà nó ă·n c·ắp được, một tay kia con bé đang nắm một cái bọc gì đó nhớp nháp tanh tưởi nhưng con bé lại ăn vô cùng ngon lành. Cắn một miếng mặt con bé dính đầy những thứ kết dính nhớp nháp màu đỏ.
Con bé nghe không nghe thấy bọn chúng hát nữa mà đứng ngẩn ra nhìn mình thì nó không vui lắm.
“Hát tiếp đi.”
Con bé nhìn xung quanh một lượt, lại cắn thêm một miếng mật rắn nữa.
“Hát tiếp đi chứ.” Con nhóc giục.
Nhưng bọn chúng vẫn cứ đứng ngẩn ra nhìn chằm chặp vào cô bé con.
“Không hát là ta khóc cho mà xem đấy.” Con bé dẩu môi nhíu chặt đôi mày xinh đẹp lại nhìn xung quanh mình một lần nữa.
Thấy bọn chúng nhất quyết không hát nữa mà chỉ nhìn chăm chăm vào mình. Đôi mắt con bé bắt đầu ngập đầy nước sau đó nó khóc rống lên.
***
“Anh Sóc Tâm, có nghe thấy cái gì không?” Ôn Lỗi ngỏng tai nghe ngóng.
“Nghe thấy cái gì cơ?” Sóc Tâm hỏi lại, tay vẫn đang bận trói mấy k·ẻ c·ướp lại.
“Hình như em nghe tiếng trẻ con khóc ở đâu đây?”
“Trẻ con? Ở giữa sa mạc này? Làm sao có thể?” Sóc Tâm xem xét tứ phương nhưng hoàn toàn không thấy có tiếng gì khác lạ.
Ôn Lỗi vẫn tiếp tục lắng nghe, tiếng khóc vẫn vang vọng vào trong tai mình. Cậu theo bản năng chạy theo tiếng khóc mặc kệ tiếng kêu của Sóc Tâm ở đằng sau đang gọi cậu.
Ôn Lỗi chạy theo nơi tiếng khóc vọng đến. Chạy tới một vùng đất cứng chỉ có một cái cây to lớn duy nhất đứng ở xa. Giữa bốn bề hoang vu, nó như thể một cột mốc nào đó tại vùng đất này.
Tiếng khóc trở nên rõ ràng hơn trong tai cậu khi cậu bước chân tới đây. Cậu càng lo lắng hơn mà chạy đi không chú ý đất dưới chân mình. Ôn Lỗi bước thụt chân xuống một cái hố ngã sõng soài trên mặt đất. Cả người cậu tê dại đi vì đau đớn nhưng trong tai cậu vẫn nghe thấy tiếng đứa trẻ đó khóc vô cùng rõ ràng.
“Thiếu chủ, cậu có sao không?” Sóc Tâm chạy tới gần cậu.
“Anh có nghe thấy không? Có tiếng khóc rất rõ ràng mà.” Ôn Lỗi ôm chân trong đau đớn.
Sóc Tâm ngồi xuống, kéo chân Ôn Lỗi ra khỏi hố. Khi chân Ôn Lỗi được nhấc ra, bỗng dưng anh nghe thấy tiếng gì đó rất nhỏ vọng tới. Như tiếng khóc nhưng càng giống như ai đang rống lên ở bên trong hơn. Anh yên lặng ghé sát xuống hố rồi bỗng dưng đứng thẳng bật dậy.
“Người đâu, lấy dụng cụ để đào đất ra đây. Có cái gì đó ở dưới này.” Anh Sóc Tâm nói với những yêu nhân khác.
Thế là dưới bầu trời đêm người cầm đuốc, người cầm xẻng khiến cả khu đất trống lấp đầy ánh sáng và nhộn nhịp hẳn lên. Họ đào càng sâu càng nghe thấy tiếng khóc rõ ràng hơn khiến họ không khỏi khẩn trương mà đào nhanh hơn. Khi mảnh đất cuối cùng được lật ra một thứ ánh sáng khác vọng lại dưới đôi mắt của họ. Đó là ánh sáng của vàng bạc châu báu.
Đó là một ổ có tới ba mươi con sóc chuột bao quanh một người lùn đang há hốc mồm nhìn cô nhóc khoảng ba bốn tuổi khóc toáng lên trước mặt. Tất cả đều lấm đầy bụi đất, cô nhóc cũng vì bỗng dưng thấy người lạ mà không khóc nữa nhìn chằm chằm vào đám người bỗng dưng xuất hiện. Cô bé sợ hãi mà ôm chặt con sóc chuột trong tay hơn, nó không chịu nổi nữa mà phun viên ngọc ra khỏi miệng. Cô bé thấy vậy nhanh chóng bắt lấy sau đó đôi mắt to tròn xinh đẹp đầy nước mắt nhìn bọn họ.
Người định thần lại nhanh nhất là tên người lùn thấy lũ người đó vẫn đang hướng sự chú ý về “nhóc con mít ướt.” Ông ta lặng lẽ nhằm chui vào một đường hầm khác để chạy trốn thì ngay lập tức bị một yêu nhân bắt lấy.
“Tính chạy đi đâu hả?”
Mọi chuyện đến như một hồi chuông báo động những con sóc chạy loạn xung quanh hang cố gắng trốn chạy vào những đường hầm xung quanh. Sóc Tâm nhấc con bé vẫn đang ngồi ngơ ngác nhìn đống náo loạn xung quanh mình. Anh bế con bé lên, bế nó đi về phía Ôn Lỗi cũng đang vịn vào một người khác mới có thể lết tới chỗ bọn họ.
“Tại cậu sao bỗng dưng thính thật đấy. Nào, bé con của cậu đây.” Anh Sóc Tâm giơ con bé lên trước mặt Ôn Lỗi.
Ôn Lỗi thất thần nhìn cô nhóc trước mặt, có cảm giác vô cùng thân quen gì đó ập đến. Tuy rằng dưới ánh sáng ngọn đuốc và tình trạng hiện tại của cô bé trông thật là nhếch nhác nhưng hình như trong đôi mắt kia cậu từng nhìn thấy ở đâu đó. Nó giống như là đại dương mà cậu nhìn thấy trong viên ngọc nhưng đôi mắt sáng trong kia lại càng làm cậu liên tưởng đến dòng nước nhiệm màu mà cậu từng nhìn thấy trong đại sảnh của Thuỷ Tổ Hải Hoàng.
Con nhóc nhìn thấy cậu thì dường như cũng không có gì lấy làm lạ mà còn vui vẻ vươn người tới chỗ cậu. Ôn Lỗi giơ tay ra định bế đứa bé thì cậu lại nghiêng ngả suýt ngã cũng may người bên cạnh vẫn đang đỡ cậu nếu không thì lại ngã tiếp mất rồi.
“Ôi thôi nào, không cần phải xúc động như thế đâu. Tạm thời bé con này để anh bế vậy. Mà cậu biết nó là ai à?” Sóc Tâm hỏi.
Ôn Lỗi nhìn trân trân vào con bé nhưng cậu không biết rốt cuộc là nên gật đầu hay lắc đầu. Chỉ đành buông ra một câu không rõ đầu đuôi:
“Ừm...Em không rõ.”