Chương 5: Quái Vật Sa Mạc
Hai người tiếp tục lên đường, tới giữa trưa họ vẫn không thể tìm ra bất cứ nơi nào có nước.
Buổi trưa là lúc ánh nắng chói chang nhất. Ôn Lỗi dắt con lạc đà mà cậu có cảm giác mình đang ghì nó xuống cát vậy. Ánh mặt trời nóng bức kinh khủng, đôi chân cậu trở nên loạng choạng. Người đàn ông đưa nước cho cậu, nhưng cậu lắc đầu từ chối, thế là ông cho lạc đà dừng lại.
“Đừng cứng đầu, nhóc con. Cậu sẽ c·hết khô ở đây trước khi chúng ta có thể tìm thấy nước. Và thật là vất vả đối với ta khi tìm cách chôn cậu ở đây, ta sẽ không đưa xác của cậu về đâu, chỉ vứt xác cậu ở đây làm thức ăn cho lũ quái vật. Vậy nên đừng có nghĩ đến chuyện c·hết vội.” Ông ta đưa nước cho Ôn Lỗi sau đó đỡ cậu lên lạc đà rồi tiếp tục cuộc hành trình của họ.
“Tôi nghĩ ông không phải Ngáo Ộp.” Ôn Lỗi nhìn người đàn ông trung niên.
Người đàn ông không nói già chỉ cầm dây dẫn lạc đà đi nhưng bất chợt con lạc đà bỗng dừng lại, nó không động đậy nữa dù ông ta có cố gắng kéo nó như thế nào. Người đàn ông liền phát hiện ngay điều bất thường khi nhìn vào mắt con lạc đà, ông không kéo dây nữa mà bắt đầu nghe ngóng xung quanh.
“Có chuyện gì vậy?” Ôn Lỗi hỏi khi nhìn ông có vẻ lạ cậu cũng lôi con dao nhỏ ra theo ông.
Ôn Lỗi học ông nhìn gió thổi qua những hạt cát vàng, nổi lên những làn sóng nhẹ nhưng không phải làn sóng nào cũng bình thường. Có cái gì đó đang động đậy dưới cát. Nhiều năm trên chiến trường giúp ông có thể cảm nhận điều bất thường và nguy hiểm tồn tại. Có gì đó đang giấu mình trong bóng tối, nó động đậy rất nhẹ nhàng như làn gió thổi nhẹ lên cát vậy. Ông chăm chú nhìn vào đám cát động đậy, không phải do gió, ông có thể khẳng định làm vậy. Ánh nắng chói chang trên đầu, soi xuống từng giọt mồ hôi của ông. Một đôi mắt màu vàng to lớn chôn lẫn với cát dần dần hiện ra, ông hít sâu một hơi nhắm mắt lại.
“Nhắm mắt lại.” Ông thì thầm qua khẽ răng, động tác của ông chậm dần.
Ôn Lỗi nhắm chặt mắt theo lời ông dặn.
“Tôi chẳng nhìn thấy gì cả. Đó là thứ gì vậy.” Cậu nhỏ giọng hỏi với giọng run rẩy.
“Rắn sa mạc những kẻ thôi miên tài năng. Chúng thôi miên được cả những vị thần ta nghe nói vậy.”
“Làm sao bây giờ?”
“Thật là khó nhưng ta nghĩ ta có thể thử g·iết nó với ngọn giáo của ta nhưng khoảng cách gần quá nó có thể t·ấn c·ông con lạc đà của ta.”
Ôn Lỗi nghe nói vậy thì cảm giác rất kỳ lạ.
“Ông ta lo lắng cho một con lạc đà sao?’’ Ôn Lỗi thầm nghĩ.
“Nhưng ta nghĩ ta đành phải hi sinh nó thôi. Nghe theo tín hiệu của ta sau đó nhảy xuống khỏi nó, nhớ đấy. Giữ lấy nước và thực phẩm.” Ôn Lỗi từ cổ họng phát ra một tiếng đáp lời nhỏ.
Ông ta đưa tay ra đằng sau chạm vào cái hộp phía sau lưng ông, ông mò mẫm tìm cơ quan ẩn dưới đáy hộp. Sau một nút ấn một ngọn giáo xuất hiện bắn lên trên không trung.
“Nào, ngay bây giờ.” Ông hét lên.
Con rắn vươn người hướng tới họ, nó chộp lấy cái cổ của con lạc đà. Trong khi người hiệp sĩ nhảy lên không trung bắt lấy ngọn giáo.
Ôn Lỗi lăn xuống cát nóng rồi dừng lại. Cậu trai trẻ bị cái gì đó chặn lại, nằm ẩn dưới đống cát. Ôn Lỗi mở mắt ra, cậu ta chạm vào một làn da trơn trượt đang nâng dần lên khỏi cát vàng. Nó có một làn da vàng như màu cát với những chấm đen, to lớn gấp ba lần đùi của cậu, Ôn Lỗi nhìn theo thân hình nó, dài làm sao. Sững sờ hướng mắt nhìn lên theo hướng thân hình con rắn. Hiện giờ con lạc đà đã ngã xuống với máu chảy từ v·ết t·hương xuống cát và trở thành những chấm đen trên nền cát vàng như màu da của nó.
Ông ta hạ cánh ngay đằng sau cái thân của con rắn, động tác của ông nhanh nhẹn mở cái hộp của mình ra ông rất nhanh lắp mũi giáo vào trở thành một cái giáo dài khoảng hơn hai mét. Ông xé một mảnh vải trên tấm áo choàng của mình, che lại đôi mắt của mình. Sau đó, ông nắm chặt ngọn giáo trong tay xoay một vòng cổ tay đấy là động tác quen thuộc, đó là dấu hiệu sẵn sàng cho cuộc chiến.
Con rắn đã hút no nê máu từ con lạc đà nhưng nó không thèm thịt lạc đà. Nó đã ngửi thấy mùi thịt người ở quanh đây, đã hơn 20 năm rồi nó chưa từng được nếm mùi thịt người. Giờ đây, nó thèm khát thịt người hơn bao giờ hết.
Nó nhả cổ con lạc đà ra, nó cảm nhận được nguy hiểm từ đằng sau, nó quay đầu lại hướng tên cầm thương thả nọc độc. Ông tránh nọc độc rất nhanh, ngọn thương sắt của ông đâm vào làn da của con thú nhưng chẳng dễ dàng gì cả. Làn da nó không chỉ dày mà còn trơn trượt, nó khiến ông suýt nữa thì té nhào xuống đất. Con rắn tiếp tục bổ đến chỗ ông, từ trên lưng ông tung ra một chiếc cánh màu vàng nhạt mượn lực gió giúp ông nhanh nhẹn tránh đi.
Cả thân người nó động đậy điên cuồng, Ôn Lỗi cảm thấy chân tay mình như níu chặt vào với nhau. Cậu bổ nhào ngã mấy lần vì tránh những chuyển động của con rắn khổng lồ. Người đàn ông thu hết cả sự chú ý của con rắn giúp cậu có thể tìm ra chút sơ hở để trốn thoát ra khỏi trung tâm cuộc chiến. Cậu trượt theo cát ra một đoạn khá xa. Mặt, miệng và cả toàn thân đều dính đầy cát. Ôn Lỗi nặng nề ngước đầu dậy. Cậu thấy người đàn ông này giờ đây không biết từ khi nào mọc thêm một chiếc cánh, tuy cánh của ông chỉ có một chiếc ông ta không thể bay hẳn lên trời nhưng vẫn có thể nhờ nó mà chạy rất nhanh trên mặt đất. Ông ta giờ đây như một chú đại bàng, đôi cánh tuy chẳng còn nguyên vẹn nhưng nó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tốc độ của ông cả. Ngọn giáo nhọn chốc chốc lại trượt qua làn da dày của con rắn nhưng nó chỉ như một vết cào chẳng xi nhê gì đối với con rắn khổng lồ như nó.
Nhìn người đàn ông Vũ Nhân quấn lấy con rắn, Ôn Lỗi thật sự muốn giúp nhưng cậu chẳng biết phải giúp thế nào. Những v·ũ k·hí mà cậu đang có chỉ là một con dao ngắn, thanh kiếm quý giá mà ngài thân vương quá cố Tái Nặc Đề đã tặng cậu đã bị lấy mất khi những người trên Quy Đảo lục soát người cậu. Những gì cậu có bây giờ là con dao nhỏ mà cậu bí mật giấu đi trong lớp áo bên trong. Nhưng con dao nhỏ này đâu thể đánh bại được con quái vật khổng lồ như vậy nó còn chẳng thể nào tạo ra nổi một vết xước trên lớp vảy của nó nữa chứ. Ôn Lỗi chỉ còn cách lo lắng nắm chặt lấy con dao nhỏ của mình hơn.
Một trận mát lạnh xuất hiện khiến cậu hơi ngạc nhiên. Ôn Lỗi giơ con dao lên nhìn kỹ thì thấy có một lớp băng đang di chuyển bao bọc lấy lưỡi dao của mình. Cậu ngỡ ngàng nhìn.
Một tiếng hét kêu lên kéo cậu về lại trận chiến. Vũ Nhân bị con rắn văng ra xa. Khi con rắn nắm lấy cơ hội muốn bổ nhào vào ông. Ôn Lỗi không chần chừ lấy một giây, lưỡi dao cắm phập vào thân con rắn. Kỳ lạ thay, dưới lưỡi dao băng con rắn b·ị đ·âm một cách dễ dàng chẳng còn cứng hay trơn gì nữa. Cắm vào dễ dàng như thể nó là một miếng đậu phụ vậy. Con rắn đau đớn mà ngẩng cổ lên trời kêu khè khè nọc độc bắn ra tứ tung.
Từ v·ết t·hương mà con dao tạo ra dần dần tạo thành những lớp băng lan ra khắp mọi thân thể của con rắn, bao bọc lấy nó cho đến khi nó cứng đờ như một pho tượng. Con rắn cứ như vậy dưới sự ngạc nhiên của Triệt Tư Dật và Ôn Lỗi, nó cứng đờ tại đó không còn động đậy.
Ôn Lỗi lo lắng chạy tới chỗ Vũ Nhân, đỡ ông dậy.
“Vụ gì đây? Vậy là cậu nhóc có phép thuật à? Sao không dùng ra ngay từ đầu.” Vũ Nhân nói.
“Không phải cháu đâu là con dao của cháu. Dao bỗng dưng kết băng, sau đó,…” - Ôn Lỗi cuống cuồng giải thích, nhưng dù giải thích thế nào hình như cũng không ổn.
“Thôi được rồi, hạ nó là được rồi không cần giải thích thêm gì nữa đâu. Xem ra ta đã bắt đầu già rồi đây.” Vũ Nhân nói.
Vũ Nhân nắm lấy ngọn giáo bay lên trên không hướng đầu con rắn mà chém xuống với lớp đá vỡ tan, giờ thì nó c·hết thật rồi.
Ôn Lỗi chạy xuống nhặt lại dao giờ thì nó đã trở lại bình thường một lớp băng cũng không có. Lúc quay lại thì thấy Vũ Nhân đang xẻ con rắn ra ông có vẻ như đang tìm gì đó.
“Ông là Vũ Nhân?” Ôn Lỗi hỏi.
Ông ta không trả lời giơ lên một cái gì đó đen đen tròn tròn lớn bằng hai nắm tay chụm lại. Ông cắt nó ra làm đôi đưa cho Ôn Lỗi một nửa.
“Mật rắn đó, rất bổ. Với cái lũ này thì nó còn bổ hơn cả loài rắn thông thường.”
Ôn Lỗi cắn một miếng vị của nó vừa tanh vừa đắng, khiến cậu co rúm cả ngươi lại, cậu muốn nhổ nó ra ngay lập tức nhưng Triệt Tư Dật đã cảnh cáo cậu ngay. Cậu mà nhổ ra thì ông ta sẽ nhặt nó lên rồi đút lại vào mồm cậu. Khiến cậu chỉ có thể nhắm mắt nuốt hết nó xuống bụng. Còn Vũ Nhân thì cười xòa khi thấy vẻ mặt nhăn nhó của cậu lúc này. Ông cắn một miếng lớn trái ngược với vẻ nhăn nhó của cậu, ông nhai nuốt mật rắn một cách ngon lành.
Mặt đất lại chấn động khi họ đang ngồi tận hưởng hương vị của mật rắn. Vũ Nhân nhét miếng mật rắn còn lại vào miệng ngay lập tức khi nhìn thấy một đám bụi đang di chuyển với tốc độ chóng mặt về phía bọn họ. Ôn Lỗi vẫn còn nửa miếng mật rắn to, cậu thật sự không quen ăn cái thứ này. Nhìn Vũ Nhân căng thẳng như vậy thì cậu quyết định không ăn nữa. Cậu rút cái giấy vốn dùng để gói cái bánh mà Vũ Nhân đưa cho cậu vào ngày hôm qua ra, bánh không hiểu sao biến mất nhưng giấy thì vẫn còn cũng may là cậu quên vứt đi nên nó vẫn nằm yên trong túi. Cậu cẩn thận gói nó vào trong giấy rồi đút lại vào trong túi quần. Lo lắng nhìn theo Triệt Tư Dật về làn khói đang hướng về chỗ bọn họ.
Làn khói xuất hiện dần dần với hình ảnh rõ ràng hơn. Ngựa, Vũ Nhân nghiêm túc nhìn về hướng đám khói xuất hiện ông siết chặt cây giáo của mình. Ngược lại Ôn Lỗi từ lo lắng cậu chuyển thành vui mừng, cậu biết đó là ai.
“Anh Tâm.” Cậu nhảy cẫng lên và vẫy tay với họ.
Sóc Tâm dừng lại trước mặt bọn họ. Anh xuống ngựa, thân thể cao lớn hơn Ôn Lỗi hẳn một cái đầu của anh ôm chầm lấy Ôn Lỗi nhấc cậu lên một cách dễ dàng.
“Thiếu chủ của tôi ơi! Cậu đi đâu đó hả khiến tôi lo lắng c·hết mất.” Sóc Tâm vỗ bôm bốp lên tay và vai cậu khiến cậu nghiêng ngả một trận. “Mà mặt cậu bị sao đấy? Máu à? Bị thương à? Ở đâu vậy?”
Sóc Tâm tiếp tục lắc cậu hết xoay người cậu qua bên này rồi lại qua bên kia khiến cậu không nói rõ ràng được.
“Thôi anh đủ rồi đó. Em không sao cả. Mật rắn là mật rắn đó.” Ôn Lỗi kêu lên oai oái khiến mọi người xung quanh kể cả vũ nhân cũng bị chọc cười một trận.
Sóc Tâm giờ đây mới nhận ra có một người lạ quen thuộc đi cùng với thiếu chủ nhà mình. Sóc Tâm đánh giá người đàn ông này một hồi tuy giờ ông đã có nhiều thay đổi suốt gần hai mươi năm qua nhưng Sóc Tâm vẫn có thể đoán ra ông là ai. Anh cúi đầu sử dụng lễ nghi của Vũ Tộc chào hỏi ông ta: “Bái kiến Triệt Vũ Đại Nhân.”