Chương 4: Cổ Hoang Mạc
Ôn Lỗi tỉnh dậy với bụi cát bám đầy vào trong miệng cậu. Cậu lắc đầu thật mạnh để biết chắc rằng mình không phải hoa mắt. Đúng vậy, thật kỳ diệu làm sao đây là sa mạc. Ôn Lỗi quả thật đang ở giữa sa mạc, điều này có nghĩa là cậu đang ở đất liền.
Vậy rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Ôn Lỗi ôm lấy đầu cố gắng nhớ lại mọi việc. Cậu nhớ rằng khi bọn họ đi vào lớp sương mù những vòng nước xoáy khổng lồ xuất hiện ngay lập tức hút lấy thuyền của bọn họ. Vậy thì tại sao hiện giờ cậu lại ở đây. Ôn Lỗi nhìn xung quanh, sa mạc vàng mênh mông nhưng chỉ có một mình cậu lẻ loi ngồi ở đó với ánh mặt trời nóng bỏng trên đầu. Cái nóng hầm hập khiến cậu cảm thấy quay cuồng hơn. Cơn khát khiến cậu chẳng thể tiếp tục suy nghĩ chuyện gì khác, chỉ ước gì mình có thể có một ngụm nước ngay tức.
Ôn Lỗi biết cậu không thể cứ ở đây mà chờ c·hết được, cậu cần rời khỏi đây. Vậy là cậu đi, đi mãi đi mãi, một mình cậu lạc lõng trên sa mạc, cậu thậm chí còn không biết mình phải đi đâu. Cậu chỉ đi theo bản năng và cố gắng để mình tỉnh táo, nhưng lại cảm thấy dường như càng ngày càng mờ mịt, thân thể càng ngày càng nặng nề, đôi mắt của cậu cũng vậy. Cho đến khi cậu ngã xuống dường như cậu nghe thấy tiếng chuông của lạc đà vang bên tai.
Tỉnh dậy một lần nữa, cậu cảm thấy hình như người mình đang lắc lư. Trời ạ lẽ nào cậu vẫn đang mơ. Ôn Lỗi mờ mịt nhìn xung quanh, trời đã xế chiều ánh nắng đã không còn quá chói chang nữa.
Cậu hình như cao hơn rồi.
“Ồ dậy rồi đó à.” Tiếng một người đàn ông nói.
Cậu mơ màng nhìn xung quanh, tìm kiếm giọng nói của ai đó.
“Nhìn đi đâu vậy, chàng trai. Ta ở đây cơ.” Người đàn ông vẫy tay. “Xem ra say nắng cũng không nhẹ.”
Ôn Lỗi nhìn xuống đó là một người đàn ông tầm tuổi trung niên mặc trên mình một chiếc áo choàng màu đen lưng ông cắp một cái hộp gỗ lớn. Ông đang dắt con lạc đà mà cậu thì đang ngồi trên lưng nó.
“Ông là ai vậy? À là ông cứu tôi sao? Cảm ơn ông rất nhiều.”
“Không có gì. Tôi đi ngang qua mà thôi, thuận tiện cứu cậu. Mà cậu trẻ, cậu gan thật đấy dám ngủ giữa hoang mạc không sợ mấy con Sa Trùng ngửi thấy mùi thịt nướng trên người cậu à?”
“Thịt nướng? Tôi không cố ý nằm ngủ ở đó. Trời nóng quá tôi không chịu nổi ngất ra đó mà thôi.”
“Ồ nhìn cậu mà xem. Thành thật thật đó! Ta ít khi thấy người trẻ tuổi nào mà thành thật như vậy. Lũ trẻ bây giờ thường thích tìm lý do để che dấu sự vô năng của chúng. Ta thích cậu rồi đó.” Ông cười to.
“Mà ông có thể nói cho tôi biết đây là đâu không? Sao ông lại ở đây?”
“Hoang Mạc, cậu không biết à? Sa mạc nguy hiểm nhất thế giới nơi cầm tù lũ quái vật nguy hiểm nhất thế giới. Ta cũng là bị ném vào đây thôi. Chờ ta đi ra ngoài ta nhất định sẽ đ·âm c·hết kẻ ném ta vào đây.”
“Ngài đang nói đến Cổ Sa Mạc sao?” Ôn Lỗi nhìn xung quanh bốn hướng chỉ có cát vàng. “Đây là Cổ Sa Mạc. Sao tôi bị lạc vào đây nổi nhỉ?”
“Cổ Sa Mạc? Cậu là người đầm Hắc Trạch?” Ôn Lỗi gật đầu. “Yêu Tộc ở Tây Bắc làm thế nào mà cậu lạc được vào đây vậy?”
“Từ biển. Tôi nghĩ vậy.” Ôn Lỗi kể cho người đàn ông nghe việc mình bị cuốn vào vùng nước xoáy.
“Vùng nước xoáy sao? Ồ vùng nguy hiểm đó chắc cậu phải may mắn lắm mới thoát c·hết.”
“Tôi cũng không rõ lắm rốt cuộc so với hiện tại may mắn hay là đen đủi nữa. Những người đồng hành của tôi, ông có thấy họ ở đâu không?”
“Không cậu trai trẻ à. Ta rất tiếc, ta chỉ thấy cậu mà thôi. Ta không thể nói chắc được có chuyện gì xảy ra với những người bạn của cậu. Nhưng cậu trai trẻ à! Cậu đã sống vậy là may lắm rồi. Còn những người khác cầu mong họ may mắn như cậu. Nhưng cậu biết đấy. Nước có thể đưa người ta tới bất cứ đâu mà. Vùng nước nối liền với nhau, không giống như đất liền, nước thì nó cứ đi mãi thôi. Chảy đến đâu thì cũng chẳng rõ được. Mà nói ít thôi cậu vẫn còn yếu lắm đấy. Ở đây không có đâu ra y sư để mà khám cho cậu đâu, giữ sức một chút đi.”
Ôn Lỗi im lặng khi nghe ông nói vậy. Họ đi mãi cho tới tận khi đêm xuống họ mới tìm ra một hốc đá thì mới dừng chân tại đó.
“Có thể sẽ có bão cát đó nên chúng ta sẽ ở lại đây đêm nay.”
Ôn Lỗi giúp ông nhóm lửa, ông lão đưa cho cậu một chiếc bánh và một túi nước.
“Uống tiết kiệm thôi chúng ta còn một đoạn dài nữa mới ra nổi sa mạc.” Ông căn dặn.
Ôn Lỗi gật đầu cẩn thận uống một ngụm nước không để nó rơi vãi ra ngoài, sau đó cắn một miếng bánh. Bánh thật khô nhưng ăn một miếng cậu lại thấy khoẻ hơn nhiều.
“Lương thực này tới từ Bắc Thương Dương, nói thật chẳng ngon lành gì đâu nhưng bọn lính ăn sẽ không cảm thấy mệt nữa ăn một miếng là no cả một ngày.” Ông nói.
“Thần kỳ như vậy sao?” Ôn Lỗi nhìn vào chiếc bánh ngạc nhiên nói. Sau đó cậu gói nó lại cẩn thận cất vào trong túi quần. “Tên ngài là gì vậy? À, không đúng tôi vẫn chưa giới thiệu tên tôi nhỉ. Đầm Hắc Trạch Ôn Gia Ôn Lỗi, cảm tạ ơn cứu mạng của ngài.”
“Lẽ nào cậu là con trai hai vị ôn thần đó sao? Có biết ai tên là Phượng Tốn và Tháp Na Ly Nặc không?” Ông nói.
“Ngài sao biết tên thật của hai gia chủ nhà tôi? Ôn Thần? Cha tôi không phải ôn thần? Ngài là ai?.”
“Ta tuy không thích nhiều chuyện nhưng mà nhân vật nổi tiếng thường được nhắc tên thì tôi có nghe nói đến. Cặp đôi phản quốc phải không?”
“Cha mẹ tôi không phản quốc, họ chỉ không quen nhìn những kẻ yếu b·ị b·ắt nạt mà thôi. Là Thượng Thiên Nhân nghĩ họ như vậy.” Ôn Lỗi nhíu mày.
“Ồ đừng quá xúc động, chàng trai. Ta không có thù địch gì với họ đâu mà còn ngược lại đó chứ. Nhưng các người không phải là quay về đầm Hắc Trạch rồi sao? Còn tưởng Mộc Linh Đại Nhân nhà các ngươi đã thề không rời đầm Hắc Trạch chứ? À mà nơi đó là vùng thung lũng gần Bắc Thương Dương nhỉ? Ta nghe nói Bắc Thành Chủ đã sai người thông báo với họ về tình hình nguy hiểm tại Bắc Thương Dương rồi cơ đấy. Ta cứ nghĩ các cậu sẽ rời lên phương Bắc rồi đó chứ?”
“Ông là ai? Sao ông biết nhiều như vậy?” Ôn Lỗi cẩn thận cất lời hỏi.
“Ồ, đừng quá lo lắng như vậy. Ta không phải kẻ xấu gì đâu.” Ông ta nhìn Ôn Lỗi vẫn đang dùng ánh mắt phòng bị nhìn mình, ông ta thở dài một tiếng. “Đừng nhìn ta như vậy chứ. Ta với cha mẹ ngươi hay với cả yêu tộc đã sớm không có liên quan gì đến nhau nữa rồi. Hiện tại ta chỉ là một Đạp Thanh Giả tại vùng Tăm Tối mà thôi.”
Ôn Lỗi không biết Đạp Thanh Giả là gì nhưng Vùng Tăm Tối thì từ nhỏ cậu đã từng nghe tới, người lớn thường hay doạ những đứa trẻ nhỏ nếu ra ngoài vào ban đêm sẽ có con Ngáo Ộp tới bắt các cậu vào vùng tăm tối vĩnh viễn không thể quay trở lại Đầm Hắc Trạch được nữa. Ôn Lỗi nuốt nước bọt, sợ hãi nhìn ông ta. “Ông là Ngáo Ộp sao? Ông có phải là muốn bắt tôi tới vùng Tăm Tối phải không?”
Ông ta nghe Ôn Lỗi nói xong thì không nhịn được bật cười lớn, nói: “Yên tâm đi, mấy ngày gần đây không phải ngày ta làm việc sẽ không bắt cậu tới vùng Tăm tối với ta đâu?”
Nói xong, ông ta kéo chăn lên cuốn quanh mình rồi từ từ đi vào giấc ngủ. Ôn Lỗi hơi lo lắng ôm chặt lấy viên ngọc. Đêm xuống khí hậu trở nên lạnh hơn mấy phần. Ôn Lỗi nằm ngủ một cách khó khăn. Cậu kéo cái chăn lên cho ấm áp nhưng người cậu vẫn có vẻ lạnh. Mùi khô nóng và thể trạng lạnh lẽo khiến cậu cảm giác khó chịu. Đầu óc cậu dần nặng nề, cậu không rõ mình mê man bao lâu. Tới nửa đêm, cậu nửa tỉnh nửa mê thức dậy. Đôi mắt cậu nhìn về phía ngoài hang có vật bé nhỏ gì đó đang ngồi trên hòn đá trước cửa hang. Đôi chân ngắn tũn mập mạp vung vẩy trong khi gặm chiếc bánh mà ông Ngáo Ộp đã cho cậu một cách ngon lành, bên cạnh còn có cả túi nước của mà ông ấy đã đưa cho.
“Cô bé là ai vậy?” Ôn Lỗi nghi hoặc lại gần hỏi nhưng khi cậu vừa chạm vào cô bé thì nhận ra cô bé đã không còn nữa chỉ cảm thấy tay của mình ẩm ướt như thể anh đã chạm vào một vũng nước vậy.
Sáng hôm sau, tỉnh dậy, Ôn Lỗi nghi hoặc nhớ lại giấc mơ đêm qua. Cậu lập tức kiểm tra túi nước thì phát hiện ra nước đã hết sạch, cậu sờ vào túi cái bánh hôm qua ăn dở đã biến mất chỉ còn lại cái giấy gói bánh vẫn còn ít vụn bánh bên trong nằm cùng với viên ngọc trai.
“Chàng trai trẻ không phải là bị mộng du đó chứ.” Người đàn ông nghi ngờ hỏi. “Ta chẳng có thêm cho cậu đâu. Giữ lấy túi nước chúng ta đi tìm xem có chỗ nào có nước không vậy.”
Ôn Lỗi gật gật đầu trong đầu lại luôn hiện ra giấc mơ ngày hôm qua. Trong đầu cứ bất chợt xuất hiện bóng dáng của cô bé đó mà tự hỏi “Không hiểu cô bé đó là ai nhỉ? Là người nào đó hay chỉ là một giấc mơ.”