Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắc Vũ Hệ Liệt - Khâu Sa

Chương 3: Chạy Trốn




Chương 3: Chạy Trốn

Sau khi lấy lại sức lực, cậu thầm nghĩ phải tìm cách đi cứu những người đồng hành của mình. Ôn Lỗi nhìn quanh một lượt, cái hang lớn này có vẻ là một hang động ngầm ở dưới nước, ánh sáng có được từ trên những viên dạ minh châu to đặt trên giá. Những chiếc giá đá được đeo khắc tỉ mỉ thành những con cá heo gắn chắc trên tường đỡ lấy những viên dạ minh châu. Nhưng vị trí của chúng rất kỳ quái chúng cách nhau quá đồng đều, độ rộng giữa chúng có thể vừa đủ cho một cánh cửa. Nhưng chỉ có một cửa hang duy nhất xuất hiện ở đó còn lại thì chỉ là tường.

Ôn Lỗi nghĩ ngợi một lúc nhưng cậu vẫn quyết định đi vào cánh cửa đó. Men theo con đường trơn trượt trong hang, Ôn Lỗi đi vòng vèo khá là lâu. Nơi này cứ như một mê cung vậy, chỗ nào cũng giống nhau không hiểu là lối ra tận chỗ nào.

Đánh dấu thêm lần nữa cậu bực tức vứt hòn đá đi. Lại là chỗ cũ vậy là cậu đã đi qua đây ba lần rồi. Ôn Lỗi ngồi sụp xuống đất chán nản thở dài, nghĩ rằng có lẽ mình sẽ bị nhốt ở đây tới mục xương. Cậu sờ vào túi lấy viên ngọc ra ngắm nghía.

“Ngọc à ngọc ngươi mà là cây gậy thì tốt, có khi ngươi đã có thể chỉ chỗ ra cho ta rồi.” Ôn Lỗi buồn chán vứt nó sang một bên, viên ngọc lăn mấy vòng về phía con đường đằng sau cậu. Lúc này nó mới chậm rãi phát sáng.

Ôn Lỗi ngó ra đằng sau thấy viên ngọc phát sáng cậu lập tức chạy lại nhặt lên. Nó thật sự đang phát sáng trước đôi mắt ngạc nhiên của Ôn Lỗi. Chần chừ một lúc, sau đó bước lùi về sau mấy bước ra khỏi con đường viên ngọc liền dần dần dập tắt ánh sáng, cậu đi vào lại con đường thì viên ngọc lại bật sáng. Cả người tươi tắn cả lên, xốc lại tinh thần cậu theo sự dẫn đường của viên ngọc đi thẳng một mạch sau đó rẽ trái rồi lại rẽ phải. Một đợt vòng vèo qua đi, cuối cùng Ôn Lỗi rẽ trái một lần nữa nhưng lần này không phải bóng tối dài bất tận nữa mà cuối cùng cũng có ánh sáng. Ôn Lỗi mỉm cười thật tươi chạy một mạch về phía ánh sáng nhưng sau đó lại chậm lại, cậu cẩn thận bước tới gần cánh cửa trước mặt.

Vừa mới bước ra khỏi cánh cửa thì một cảm giác lạnh lẽo xông thẳng vào người cậu, cái hang này rất sáng trên những cột đuộc đá là những ngọn lửa màu xanh bập bùng. Xung quanh trên tường hay mặt đất đều là những khối băng dài.

“Nghe nói, phía dưới mặt đất hàng vạn dặm có các lớp băng đóng khối hàng vạn năm, màu sắc như thuỷ tinh thạch gặp mặt trời cũng không chảy nước, xem ra đây chính là băng tảng ngàn năm ở vùng Bắc Cực mà mọi người vẫn thường hay nói đến rồi. Nơi này nhiều đá băng như vậy thảm nào lại lạnh như vậy.”

Ôn Lỗi ôm lấy mình, cái lạnh của băng ngàn năm so với đá băng bình thường trên Tuyết Sơn hoàn toàn khác nhau, cậu lại vừa dính nước biển khiến cả người lạnh run. Cậu vô thức theo ánh sáng đi tới chính giữa. Tại đó, có một tảng băng to cậu ngước lên nhìn thì thấy một khuôn mặt đằng sau lớp băng. Ngay lập tức, cậu chạy lại phía cánh cửa vừa nãy nhưng mặt cậu lại bị đập ngay vào tường ngã ngồi dưới đất cả viên ngọc đã b·ị b·ắn đi nó lăn vài vòng trên mặt đất rồi mới dừng lại. Cánh cửa mà cậu dùng để tới được hang động giờ đây đã hoàn toàn biến mất.

Ôn Lỗi ôm lấy mặt, cậu sờ vào cái thứ ươn ướt đang chảy xuống miệng mình có vị mặn tanh chát, cậu giơ tay ra nhìn đống máu bám đầy trên tay nội tâm bắt đầu có chút sợ hãi chưa bao giờ cậu nhớ đầm Hắc Trạch như bây giờ. Nhưng Ôn Lỗi biết giờ đây không phải là lúc cậu sợ hãi cho dù muốn quay lại đầm Hắc Trạch thì phải thoát ra khỏi đây, nhất định phải đưa hết mọi người ra khỏi đây.

Nghĩ vậy, cậu quét sạch máu mũi, không có khăn cậu chỉ đành dùng tay lau qua loa máu mũi. Trong lòng cậu vẫn có chút sợ hãi vậy là cậu lại nghĩ đến viên ngọc nhưng cậu sờ hết trên người đều không có, cậu bắt đầu hơi rối quét mặt khắp nơi. Ôn Lỗi theo ánh sáng nhìn cẩn thận từng tấc đất mất một lúc mới thấy viên ngọc đang nằm yên dưới chân của hòn đá to vừa nãy. Ôn Lỗi nhanh chóng nhặt nó lên, lo lắng lau viên ngọc mà quên mất tay mình đang dính đầy máu nhưng khi máu của cậu lau vào viên ngọc thì lớp máu đó ngay lập tức thấm vào viên ngọc cái đuôi cá màu trắng bạc lại hiện ra một lần nữa lại quay vòng tròn trong con ngươi của cậu. Ôn Lỗi thấy chóng mặt, cả người mất cân bằng, máu mũi vừa mới lau hết lại không hiểu sao lại bắt đầu bị chảy lại, giọt máu đỏ đậm nhỏ vào viên ngọc, cậu giơ tay lên mũi quệt bỏ máu dần dần cả người cậu mất cân bằng, bàn tay dính máu của cậu bám vào cột đá máu từ tay cậu thấm lên thạch đá. Ôn Lỗi nghỉ một lát sau đó dần dần cậu thấy khoẻ hơn mới có thể đứng thẳng lên được, khi tay cậu vừa rời khỏi cột đá một cái gì đó cũng từ cột đá rơi ra, cái thứ đó rơi xuống đất tiếng v·a c·hạm rõ ràng thu hút sự chú ý của Ôn Lỗi. Cậu cúi xuống nhặt lên một chiếc nhẫn vàng. Chiếc nhẫn bản to được khảm một viên kim cương trắng hình chữ nhật xếp tầng.

Đến hiện tại, Ôn Lỗi cũng không hiểu sao cậu lại làm như vậy nhưng lúc đó cậu rất tự nhiên mà đeo nó lên tay, tưởng chừng chiếc nhẫn sẽ to hơn tay cậu rất nhiều nhưng khi cái nhẫn từng chút từng chút nhích vào ngón trỏ của cậu thì lại thấy nó vừa vặn tới bất ngờ, nhưng khi nó vào trong hẳn thì có gì đó như kim châm châm vào tay cậu viên kim cương dần dần biến thành màu đỏ. Khi đã tỉnh táo lại cậu liền phát hiện ngón tay cậu đeo chiếc nhẫn từ bao giờ dù sau đấy cậu có cố gắng thế nào cũng không thể nào bỏ nó ra được. Ôn Lỗi bực tức thở dài một hơi, cậu ngước nhìn khuôn mặt hiện lên dưới lớp băng, dứt khoát quỳ xuống dập đầu.

“Vật của ngài, lấy đi vốn không do ý của ta, tuy rằng là ta tự mình đeo lên. Nhưng hiện tại ta có việc gấp cần làm, khi ta đã cứu được những người bạn đồng hành của ta ra khỏi nơi này ta nhất định quay lại trả cái nhẫn này cho người.” Nói xong Ôn Lỗi dập ba cái mạnh lên sàn đất sau đó đứng lên tiếp tục tìm chỗ ra.

Ôn Lỗi bước ra đằng sau tảng băng lớn liền thấy ngay một cánh cửa đã hiện ra trên tường. Cậu bước lại gần từ mép cửa cậu nhìn ra bên ngoài, chiếu ngay vào tầm mắt là A Nan đang ngồi thiền, chăm chú niệm kinh như mọi khi, xung quanh lại chẳng có một bóng người nào. Ôn Lỗi có vẻ ngạc nhiên khi là vị thần minh đó không gửi lính canh bên cạnh ngài ấy. Ôn Lỗi chạy đến chỗ A Nan.

A Nan nhìn thấy Ôn Lỗi, nở một nụ cười vui vẻ. Cậu đã luôn lo lắng khi Ôn Lỗi b·ị b·ắt đi.

“Công tử sao tới được đây?” A Nan hỏi.

“Nói ra thì dài lắm, ta đưa ngài rời khỏi đây cái đã.” Ôn Lỗi kéo A Nan đi vào trong đường hầm.

Theo con đường cũ mà Ôn Lỗi đã nhớ cậu dắt A Nan một mạch vào bên trong mê cung nhưng tới một ngã rẽ cậu liền nhớ ra còn mấy người đồng đội vẫn chưa được cứu vậy là cậu dừng bước chân.

“Sao vậy?” - A Nan hỏi.



“Còn những người khác họ còn vẫn chưa ra nữa. Ta phải đi cứu họ.”

Vậy là hai người họ lại vội vàng quay lại theo con đường cũ nhưng lần này thì không có cái cửa ra nào nữa nó trở thành một ngõ cụt. Ôn Lỗi nhìn ngõ cụt cậu lo lắng lôi viên ngọc ra giờ thì nó tắt lịm. Cậu theo đường cũ chạy ra thì nó lại phát sáng lại, Ôn Lỗi một mạch đưa A Nan ra ngoài theo đường cũ quả nhiên nó vẫn đưa họ đến cái hang mà cậu đã bơi vào.

Từ đằng sau cánh cửa để vào mê cung đã từ từ biến mất, lúc Ôn Lỗi quay đầu lại thì cánh cửa đã biến mất không còn nữa. Ôn Lỗi thở dài ngó xung quanh hang động thì một cửa vào khác lại xuất hiện tại một hướng khác của hang động. Ôn Lỗi chạy tới, suy nghĩ một lúc cậu quay nhìn A Nan.

“Ngài tạm thời ở đây tôi đi vào xem sao?”

“Công tử biết nơi này đi như thế nào sao?” A Nan hỏi.

“Không biết nhưng nó biết.” Ôn Lỗi lắc đầu giơ viên ngọc lên.

***

Ôn Lỗi lại một lần nữa đi vào trong hang tối, con đường lần này vòng vèo như vỏ của một con ốc có vài lần anh nghĩ rằng mình đã lạc mất rồi, có quá nhiều đoạn rẽ giống nhau. Cậu lòng vòng trong đó mất khoảng nửa giờ đồng hồ. Cuối cùng cũng nhìn thấy lối ra, Ôn Lỗi đi vào một thư viện với những giá sách cao mấy trăm mét với hàng trăm nghìn cuốn sách dày cộp và còn có rất nhiều người trong đó nhưng lại không có một tên lính canh nào cả. Họ đều là những thầy tu, nhà hiền triết có cả những học giả tuy cậu không biết nhiều lắm về những người này nhưng cậu có thể nhận ra họ qua những tấm áo choàng nâu cho các tu sĩ, áo choàng đỏ cho nhà hiền triết và những áo choàng trắng cho các học giả.

Hoá ra đây là nơi họ làm việc, nhưng họ có vẻ vô cùng tự do không có gì là b·ị b·ắt ép ở lại đây như A Nan hết.

“Này, ông tên là gì?” Ôn Lỗi chặn một người học giả áo trắng lại hỏi.

“Ta là Phi Liêm học giả tại vương quốc Tiền Vu.” Ông ta nói bằng chất giọng đậm chất của người Tây Lục, Ôn Lỗi nghe được từ có từ không chỉ nghe rõ được một từ Tiền Vu nhưng cậu hoàn toàn không biết thế gian có vương quốc nào có tên như thế không.

“Vậy đây là đâu?” Ôn Lỗi hỏi tiếp.

“Thư viện của Huyền Diễu Đại Nhân.” Ông ta trả lời, giờ thì Ôn Lỗi đã nghe hiểu được rõ ràng hơn.

“Ông làm việc gì ở đây?” Ôn Lỗi tiếp tục hỏi.

“Sắp xếp thư viện cho Huyền Diễu Đại Nhân.” Ông ta tiếp tục vui vẻ trả lời.

“Bao lâu rồi?”

Lão học giả suy nghĩ một lúc sau đó nở nụ cười tươi trả lời:

“Quên rồi.”



Lão học giả đẩy xe tài liệu của mình đi tiếp bỏ lại Ôn Lỗi đứng gãi đầu không hiểu.

“Ngọc à, ngươi chỉ sai chỗ rồi đây không phải nơi ta muốn đến.” Ôn Lỗi nói với viên ngọc trong tay mình.

Lúc này cậu nhận ra dường như quả cầu đang nóng lên từ từ, một ánh sáng mạnh phụt lên trên nóc thư viện sau đó tách ra hàng ngàn tia sáng khác nhau. Tia sáng này rất nghịch ngợm, nó nhảy từ đầu của người này sang người kia cho tới người cuối cùng. Bọn họ từng người từng người một như thể bị một cái gì đó mở khoá, từng xấp giấy loạt xoạt rơi xuống đất.

“Tôi đang ở đâu thế này? Thả tôi ra ngoài tôi phải trở về.” Bọn họ hỗn loạn kêu lên.

Ôn Lỗi cũng hoảng hốt há hốc miệng nhìn xung quanh cậu dần dần lùi lại đằng sau. Bọn họ sau khi lấy lại thần trí bắt đầu chạy loạn ra ngoài. Ôn Lỗi cảm giác được những bước chân đều đặn của những người lính cậu vội vã quay trở lại cái hang. Cửa hang đóng chặt ngay lập tức, cậu chạy vào sâu hơn tới một đoạn dài mới dừng lại.

“Ngươi làm gì thế hả? Thế này sao chúng ta trốn ra ngoài được.”

Hình như viên ngọc nghe hiểu được câu trách móc của Ôn Lỗi, nó biến thành màu đỏ và bắt đầu tiếp tục nóng lên. Ôn Lỗi giật nảy mình lên tay cậu như chạm vào nước nóng vậy, vội thả viên ngọc ra khiến nó rơi xuống đất. Ôn Lỗi thổi hơi vào tay một lúc khi cơn bỏng rát ở trên tay đỡ dần cậu rụt rè bước tới chỗ viên ngọc vẫn đang có màu đỏ và làn khói tỏa ra xung quanh nó. Ôn Lỗi rụt rè lại gần nó, cậu nằm rạp xuống đất.

“Vậy là ngươi nghe hiểu ta nói nhỉ. Ta biết rồi ngươi làm thế là có lý do của ngươi nhưng ta thật sự rất cần đi tìm đồng đội của mình, ngươi có thể đừng tức giận và giúp ta được không? Rồi ngươi thích làm gì cũng được ta sẽ không nói gì ngươi nữa đâu. Ta thề đấy.” Đợi một lúc cơn nóng đã dịu dần nhưng màu đỏ của viên ngọc hoàn toàn không chịu biến mất và nó vẫn cứ không để chạm vào, mỗi lần Ôn Lỗi cố thử chạm vào nó thì nó lại nóng lên làm bỏng tay cậu.

“Ta thề đấy ta sẽ không nói gì ngươi nữa ngươi thích làm gì cũng được nhưng ta thật sự cần đi tìm họ. Giúp ta đi, được không?” Ôn Lỗi nói với giọng nài nỉ.

Đợi một lúc, viên ngọc cuối cùng không nóng khi cậu chạm vào nó nữa, nó phát sáng trở lại nhưng màu đỏ vẫn chẳng biến mất chút nào.

Viên ngọc cuối cùng cũng dẫn Ôn Lỗi quay trở lại phòng giam, nơi này không có một ai canh gác. Anh bước dọc theo cầu thang đi lên phía trên tới phòng giam giữ bọn họ. Khắc Lặc xông ra đầu tiên, bọn họ đều vô cùng vui mừng vì anh vẫn tốt, đặc biệt là Khắc Lặc.

“Tôi quá vui mừng thưa ngài Ôn Lỗi, cảm tạ thánh thượng, cảm tạ thần, cảm tạ thánh Khâu Sa. Tôi đã rất lo sợ có chuyện gì khủng kh·iếp đến với ngài, ngài đột nhiên biến mất khi chúng tôi tỉnh dậy, họ ồn ào kinh khủng. Tôi quá lo sợ là họ sẽ bắt ngài sau đó nướng ngài lên rồi nữa chứ.” Khắc Lặc nói giọng xúc động.

“Rồi rồi nào đứng ra xa và yên lặng một chút đi Khắc Lặc, cậu muốn gọi bọn họ tới đây đó hả. Giờ tôi cần cạy chiếc cửa này ra, tôi nghe nói loại đá biển này …rất… cứng… đó.”

Ôn Lỗi thọc con dao nhỏ vào và xoay một vòng đánh cạch, ổ khoá liền thành công mở ra khiến Ôn Lỗi cũng phải bất ngờ, cậu rút con dao ra không một vết sứt nhỏ xuất hiện trên lưỡi dao mà chỉ có vài giọt nước vẫn đọng lại nhưng cậu cũng chẳng còn mấy thời giờ suy nghĩ về việc này.

“Hoá ra nó cũng không cứng như chúng ta nghĩ đâu. Thôi đi nào!”

Họ thoát ra ngoài theo Ôn Lỗi theo đường hầm sau đó theo con đường cũ tới cái động mà A Nan đang đứng chờ ở đó, họ hô lên vui vẻ.

“Đừng vui vẻ vội. Chúng ta chưa thoát đâu. Ở đây vẫn là lãnh thổ của Huyền Diễu Đại Nhân, sớm thì muộn ông ta sẽ tìm ra đây. Giờ thì ra ngoài đã, ai không biết bơi thì cố gắng nín thở lại những người khác giúp họ ra ngoài.” Ôn Lỗi phân phó.

Cũng may trong số họ chỉ có Khắc Lặc và A Nan là không biết bơi, cho nên việc theo đường nước bơi ra ngoài không có lấy gì làm khó khăn cả. Sau khi lên được đến bờ, bọn họ cũng không dám nghỉ chân một chút nào chỉ có thể tiếp tục đi. Họ rón rén tới gần bờ biển những tiếng hét dội khắp vào tai họ.



Đám người tới bờ Đông của hòn đảo, núp mình vào trong lùm cây khi thấy đám binh lính chạy vụt qua từ đằng xa. Họ không ngờ rằng hiện giờ tại bờ Đông này lại có nhiều người như vậy.

Binh sĩ đang đuổi bắt một đám người có khi lên tới hàng trăm người. Ôn Lỗi nhận ra mấy kẻ trong thư viện mà cậu từng nhìn thấy. Cậu khẽ chạm vào túi. Ôn Lỗi bất chợt nhìn thấy một thân ảnh thuộc về lão học giả Phi Liêm, ông ta đang chạy hướng ra biển. Nhưng khi ông mới chạm tới nước biển thôi, cả người ông như bị hút hết sinh lực biến thành một ông lão già nua rồi dần dần hoá thành bộ xương khô. Ông cuối cùng chẳng đi được thêm mấy bước nữa, từng chiếc xương rụng rời ngã xuống. Những làn sóng nhẹ nhàng đập vào bộ xương của ông rồi cuốn ra xa.

“Chúng ta thế này là không về được nữa rồi sao?” Khắc Lặc ôm mặt khóc khi thấy những bộ xương khô ngã xuống.

“Không, chúng ta sẽ về được. Nào giờ chúng ta đi đến bờ ngược lại.” Ôn Lỗi nói dứt khoát.

Họ lại đi ngược trở lại đi vòng vèo trong rừng một lúc cuối cùng cũng tới được bờ biển phía Tây. Họ hoan hô vì nơi đó có một con thuyền nhỏ đủ rộng để chở tất cả bọn họ. Ôn Lỗi sờ vào thuyền đây là một loại thuyền rất tốt nhưng cậu không hiểu sao nó lại ở đây.

Và vấn đề bây giờ của họ ở đây chính là ai đẩy thuyền khi mà thân thể của bọn họ rất có thể sẽ bị biến thành những bộ xương khô khi chạm vào nước biển. Ôn Lỗi để tránh bọn họ tranh cãi bởi ai lên ai ở dưới làm mất thời gian. Cậu dùng quân lệnh sai bọn họ lên hết thuyền còn chính anh thì đứng ở bên dưới nhìn nước biển.

“Công tử Ôn Lỗi, ngài lên trước đi, tôi sẽ đẩy thuyền ra, nếu như chạm vào nước mà bị biến thành một bộ xương khô tôi tuyệt đối sẽ không sợ đâu.” Một người lính Khâu Sa tới bên cạnh cậu nghiêm trang nói.

“Cảm ơn cậu,nhưng một mình cậu làm sao đẩy được ra với một đống người như thế này. Nào nhanh lên chúng ta cùng đẩy, trước khi có kẻ tới phía này rà soát.”

Hai người khó khăn đẩy thuyền ra, khi chạm vào nước hai người họ lo lắng mà hít sâu, cảm giác như có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập. Nuốt một ngụm nước bọt lấy lại tinh thần hai người lại cùng đẩy mạnh chiếc thuyền một lần nữa . Nước tới cổ chân họ vẫn chẳng có hiện tượng bất thường gì xảy ra cả. Họ an tâm dùng lực nhiều hơn đẩy mạnh hơn một lần nữa cho tới khi chân của họ không chạm được vào mặt đất nữa. Giờ họ mới có thể thở phào vì không bị biến thành những bộ xương khô.

Khi hai người họ bắt đầu treo lên thuyền thì một mũi tên bắn tới chỗ bọn họ. Ôn Lỗi giật mình thấy một mũi tên bắn gần ngay mũi mình. Cậu không dám chậm chạp một giây này dùng sức lên thuyền, lo lắng nhìn về phía những người lính. Có một người đàn ông trẻ tuổi, vạm vỡ, Ôn Lỗi nhìn không rõ mặt y chỉ nhìn thấy y có bộ tóc đen dài, mặc áo giáp hét lên sai những người lính đuổi theo bọn họ.

“Dùng sức, chèo. Nhanh lên.” Ôn Lỗi hét lên.

“Nhưng họ là người cá thưa ngài.” Một người nói.

“Cứ chèo đi, nghe theo lệnh của ngài Ôn Lỗi là phải rồi.” Khắc Lặc hét lên.

Bên bờ, người đàn ông giận giữ nhìn con thuyền của nhóm Ôn Lỗi lướt ra càng xa.

“Chúng ta tới quá muộn, thưa điện hạ.” Những người lính của người đàn ông nói.

“Im miệng lại.” Người đàn ông giận giữ hét lên.

Y chạy thật nhanh tới nước sau đó trầm mình xuống nước tốc độ y còn nhanh gấp mấy lần những người khác hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi phép thuật của Huyền Diễu Đại Nhân nhưng mọi thứ đã quá muộn khi y sắp tới được đầu thuyền thì nó đã ra bên ngoài tấm màn ngăn cách mà Huyền Diễu Đại Nhân tạo nên. Anh bị chặn ngay ở đó chỉ có thể nhìn bọn họ lẩn vào trong màn sương mù.

Những người lính đến sau sợ hãi chậm rãi lại gần y.

“Thưa vương tử.” Một người lình rụt rè tới gần.

“Thổi ốc, báo cho những người bên ngoài có bất kỳ cái thuyền nào từ đây đi ra đều chặn lại hết cho ta.” Người đàn ông giận giữ hét lên.