Chương 12: Điều Kiện
Màn đêm rất nhanh hạ xuống, A Ngọc nằm trên đệm của mình lật qua lật lại không thể nào ngủ được. Tâm trí của cô bé không hôm nào tỉnh táo hơn ngày hôm nay, cô nhớ được mình đi đánh cờ, cảm nhận được cái nóng của thế giới loài người. Tại Quy Giáp Động, Ôn Lỗi từ trên trần hang rơi xuống đất. A Ngọc nhăn mặt đau đớn khó chịu trong đầu luôn xuất hiện rất nhiều câu hỏi “tại sao”. Tại sao cô bé lại ở đây? Tại sao lại gặp họ? Tại sao mình đột nhiên có thể sử dụng nhiều pháp thuật như thế? Các ký ức nối tiếp nhau nối liền vào nhau trước mắt cô bé xuất hiện rất nhiều hình ảnh rồi còn nghe cả tiếng nói: “Hãy nhớ lấy lời hứa của mình”.
“Lời hứa?” Cô bé thì thầm.
Một đoạn ký ức xuất hiện trong đầu mình. Hôm đó, cũng là lúc trong mông lung cô bé lấy lại được tâm trí của mình. Khi cô tỉnh lại thì thấy bãi máu trước mắt mình hình dáng to lớn của các nữ thần vận mệnh nằm ở giữa đống máu, bàn tay khô cứng của họ vươn ra hướng tới con mắt của mình bị cố định trên nền cỏ xanh bị nhiễm phải màu đỏ.
Cô bé tính động đậy người nhưng vòng xích đen đã trói chặt lấy thân thể non nớt của mình, cô bé khó khăn ngước đầu nhìn xung quanh. Những cây trụ trắng giờ đây vây quanh cô và cái xác của các nữ thần vận mệnh. Xung quanh những cây trụ vang vọng rất nhiều giọng nói của ai đó:
“Tội nữ Lệ Huyền, kẻ sát thần nên tru.”
Bọn họ muốn g·iết cô nhưng lúc đó cô cũng không biết tại sao họ lại muốn g·iết mình. Anh trai không có ở đây, Nguyệt a tỷ cũng không có ở đây. Sát thần sao? Cô g·iết ai? Sao cô g·iết được, cô bé một chút cũng không nhớ lại được, không nhịn được mà bật khóc lên nhưng không ai nghe thấy tiếng khóc của cô, cũng không ai muốn nghe cô giải thích. Bọn họ đinh ninh cô sát thần nhưng cô thật sự không nhớ gì cả, cái đầu của cô bé muốn nổ tung đau đớn khiến cô không biết từ khi nào mình đã r·ơi x·uống b·iển. Cô bé ngất đi nằm im trong viên ngọc bao bọc lấy thân mình cứ như vậy trôi tại biển đen, rồi cứ như vậy theo làn nước dạt tới chỗ một con rùa đá khổng lồ. Nó há mồm ra nuốt lấy viên ngọc một đường theo cổ họng nó chạy vào trong hang rơi vào tay chủ nhân của nó.
Lúc cô tỉnh lại, cô thấy lão đứng trước mặt mình, thân hình to lớn, tóc trắng dài tới eo, gã không búi hay buộc tóc cứ để nó tuỳ tiện rơi xuống vai rộng. Mặt trắng, áo cũng trắng bước đi như thể lướt trên mặt đất như một du hồn. Cô bé không rõ lúc đó mình có sợ hay không chỉ nghe thấy người đó hỏi mình.
“Còn nhớ mình là ai không?”
Cô lúc đó chỉ im lặng không trả lời gì hết, gã cũng nhìn cô, họ nhìn nhau rất lâu, thời gian cũng trôi rất chậm thật sự rất chậm, rồi sau đó cô ngủ gật mất. Khoảng thời gian sau đó, cô lại trở về trạng thái đầu não mù mờ cô muốn tỉnh táo cũng không được. Cô nghĩ là do cấm chế tại nơi này tuy không bằng trên Thiên Uyên nhưng cũng đủ khiến cô không thể nào tỉnh táo được.
Ngày nào, gã đến tìm cô vài lần kể cho cô vài câu chuyện của Khâu Sa, rồi đất nước của ông ta. Lúc này, A Ngọc mới có đủ tỉnh táo để đoán được lúc đó gã xưng hô như anh trai Khải Nhiên hay nói chuyện với cô. Giọng điệu giống nhau tới mức cô cứ nghĩ gã là anh trai Khải Nhiên.
Cô chăm chỉ luyện pháp thuật hơn rất nhiều luyện nhiều đến mức cô đã có thể biến không khí thành một vật thể rắn, rồi bụi cũng thành vàng bạc châu báu. Khi gã nhìn thấy đống châu báu trong hang càng ngày càng nhiều càng lớn chất lượng càng ngày càng chân thực dần dần cũng không đưa tới sách trẻ con nữa mà đủ lại sách pháp thuật nào là ngự thuỷ thuật, nào là băng phách quyết, nào là hoá tuyết thuật đều là các chú thuật cao nhất tại Thuỷ Tộc còn do chính Thuỷ Tổ Huyền Diễu tạo ra. Lúc trước chỉ từng nghe Khải Nhiên nói tới nhưng Khải Nhiên không phải người thích tu luyện thuật pháp ngoại trừ Ngự Thuỷ Thuật những thứ khác gần như không biết chút gì nhưng giờ đây lại có thể thao thao bất tuyệt giảng giải nhưng thứ huyền diệu trong đó, cô bé mới nhận ra người này không phải là anh trai Khải Nhiên.
“Ngươi là ai?” Cô cất tiếng hỏi.
Gã dừng lại, mọi hứng trí dường như đã bị quét sách sẽ khỏi gương mặt gã, gã cúi đầu quay lưng lại với cô bé. Được một lúc, cô bé tính hỏi một lần nữa thì hắn đột nhiên sải bước rời đi.
Cô bé tò mò vì vậy mà đi theo gã, tới hang động của gã đáng nhẽ ra cô nên cảm thấy tò mò thích thú trước sự hào hoa của nơi này. Nhưng gã chỉ tới cái kệ của mình rút ra một chiếc hộp băng trong đó hình như đang cất giữ một cái vảy cá ánh lên linh lung bảy sắc. Gã ngã ngồi trên mặt đất, ôm cái hộp, cả thân thể đều sụp xuống, tóc trắng rủ xuống trước trán càng làm hắn suy sụp hơn. Cô bé nghe hắn rì rầm gọi tên “Mạc Mạc” hắn nhắc đi nhắc lại, một lần lại một lần gọi “Mạc Mạc”. Cô bé tuy không hiểu nhưng vẫn vô cùng hiểu chuyện mà rời đi.
Gã không tới tìm cô mấy ngày liền, sang tới ngày thứ bảy hắn mới lại bước vào động mà cô bé đang ở.
“Tên ngươi là Lệ Huyền.” Gã cất tiếng hỏi.
Cô bé ngắm nhìn gã một lúc lâu dường như muốn đọc lại chút nét đau buồn trên mặt gã, nhưng giờ hắn lại trở nên lãnh đạm vô cùng, cô không thể đọc được chút nét đau buồn cũ nào còn đọng lại trên mặt gã. Cô bé có hơi thất vọng, đầu cúi thấp xuống cái đầu tròn gật gật trả lời đồng ý với câu nói của gã.
“Ngươi muốn sống không?” Hắn đề ra câu hỏi thứ hai.
Câu hỏi thứ hai của hắn khiến cô không nhịn được ngước mặt lên, khó hiểu nhìn gã nhưng lần này cô không trả lời. Bởi vì cô không biết thế nào gọi là “muốn sống”. Không đợi đến khi cô có câu trả lời hắn lại hỏi tiếp câu thứ ba.
“Muốn tự do không?”
Lần này, cô bé không do dự gật đầu rất nhanh. “Tự do” là điều cô mong muốn là ước mơ từ ngày cô có ký ức. Khải Nhiên nói vì cô bị bệnh này nên không thể đi ra ngoài cũng không thể đi đến bất cứ đâu chỉ có thể lại Thiên Uyên tu luyện, tu luyện nhiều đến mức cô cũng không biết năm nay là năm nào cũng không thấy mình lớn lên được tí nào. Lúc đầu, cô cũng nghĩ là ai cũng thế nhưng khi cô thấy tuỳ tùng của anh trai ngày ngày càng già đi rồi cứ tốp này thay tốp nọ cô liền hiểu rằng mình lớn lên không được bình thường. Từ đó, cô điên cuồng luyện tập, tới mức lao lực quá độ khiến tu vi không được thuần khiết suýt nữa đứt mất kinh mạch. Nguyệt a tỷ và Thạch tiên sinh an ủi cô “Dục tốc tự nhiên bất đạt” nhưng cô thật sự không can tâm dường như làm bất kỳ chuyện gì cô cũng phải trải qua khó khăn hơn người khác. Nhưng đứa trẻ tại Thiên Tộc được phép tới Thiên Uyên hết tốp này tới tốp khác. Từ khi còn trẻ nhỏ tới khi đã lớn thành thiếu niên thiếu nữ, còn có những người nghe nói còn danh chấn thiên hạ. Còn cô sinh ra đã ở Thiên Uyên nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể tấn tiến lên được. Khải Nhiên thường nói núi cao còn có núi cao hơn, có thể bọn họ nhìn thấy núi cao, nhìn thấy biển lớn, thấy tự nhiên cuộn tròn thành một vòng nên kinh mạch của họ mới không dễ vỡ như cô.
Nên khi nghe Huyền Diễu hỏi mình cô hoàn toàn không do dự mà gật đầu. Huyền Diễu giơ ba ngón tay lên, sau đó nói:
“Làm cho ta ba việc, ta cho cô tự do mười năm.”
Tuy cô không rõ mười năm là ngắn hay dài nhưng nghe hai chữ tự do mà cô nhanh chóng gật đầu.
“Việc đầu tiên, g·iết Khâu Sa.”
A Ngọc mở mắt ra nhìn bức hình Khâu Sa vẽ trên trần nhà ngồi giữa mười đạo luân hồi. Đôi mắt to tròn buồn bã nhìn lên bức hình Khâu Sa trong lòng nhớ lại câu chuyện mà Huyền Diễu từng kể cho mình về Khâu Sa bảo vệ nơi này tới ngày Niết Bàn. A Ngọc lẩm bẩm:
“Ta không biết ông cũng không có thù với ông nhưng ta lại phải phá huỷ hết tất cả những gì ông đã tạo ra, đã bảo vệ.”
A Ngọc nhắm mắt lại nhưng trươc bức hình của Khâu Sa cô bé không thể ngủ được nữa, đành xuống giường tới hậu viện nhưng vừa tới thềm thì phát hiện đã có người chiếm mất chỗ của mình. Người này có dáng người thanh mảnh, tuy trọc đầu nhưng từ đăng sau gáy vẫn có thấy đường nét thanh tú, là một Ny Khâu. Nơi này gần phòng của Di Đà A Nan, A Ngọc liền hiểu ra đây là Ny Khâu xinh đẹp trong phòng A Nan lúc trước, bà ấy đã chăm sóc cho A Nan cả ngày mà không ngờ tới giờ này vẫn chưa ngủ mà còn ở đây cầu nguyện.
A Ngọc tuy thấy kỳ quái nhưng nhớ đến A Nan cô bé cũng không biết giờ cậu thế nào rồi vì vậy liền tới phòng của A Nan.
Đẩy cửa lớn bước vào A Nan nằm yên trên giường, ngủ rất êm đềm, tướng ngủ cũng vẫn là nghiêm chỉnh dù đang b·ị t·hương. A Ngọc trèo lên giường, nhẹ nhàng tới gần A Nan. Cô bé nhìn thấy rõ A Nan bị bọc bơi băng gạc quanh người như thể một xác ướp cô bé nhớ lại lúc sáng người lớn có nói trên người A Nan không có một chỗ da nào còn nguyên vẹn.
Cô bé trong lòng thầm nghĩ mấy kẻ này thật đáng giận A Nan cũng chỉ mong có thể cứu họ mà lại chịu cảnh này. Càng nghĩ càng thay A Nan bất bình con ngươi dần dần biến sắc, một màu lục càng ngày càng rõ hơn đồng tử càng ngày càng hẹp lại như thể mắt rắn, đem theo làn gió càng ngày càng mạnh như muốn thổi tung mọi thứ lên.