Chương 11: Ngọc Sáng
Khi Ôn Lỗi tìm thấy con bé thì bé con đã hoàn thành xong một ván cờ. Cờ đen đã hoàn toàn thắng con bé còn đang bận nhảy cẫng lên vỗ tay hình như cũng quên luôn chân nó đang bị xước và phỏng. Thấy Ôn Lỗi tiến tới cô bé dậm những bước chân nhỏ chạy lại gần giơ tay lên đòi bế.
“Lại nghịch ngợm rồi.” Ôn Lỗi bế cô bé lên, tuy lời nói là câu trách cứ nhưng lại giọng điệu lại như dỗ dành chẳng có chút uy h·iếp nào cả.
“Về thôi nào, Di Đà sẽ rất lo lắng đó.”
Ôn Lỗi định quay ra chào hai ông lão rồi mới định rời đi thì thấy ông lão ngồi chơi cờ với con bé từ nãy tới giờ chậm chạp giơ lên một chiếc giỏ lạt với đầy mật ong que trong đó.
“Cho bọn cháu ạ! Cảm ơn ông.” Ôn Lỗi ngạc nhiên cùng ngại ngùng cảm ơn.
Chỉ có con bé là không ngại vươn tay giữ lấy.
“Nào, cảm ơn ông đi chứ.” Ôn Lỗi nhắc nhở nhưng cô bé chỉ quan tâm tới giỏ mật ong que nên chẳng thèm quan tâm anh nói gì. Còn ông lão chỉ chậm chạp lắc đầu rồi dịu dàng cười, con mắt đã sụp mí của ông tạo nên hình dạng như hai vầng trăng khuyết bị treo lơ lửng, có thể nhìn ra ông lão đã rất vui.
Con bé nghĩ một chút, sau đó vung vẩy chân đòi xuống đất khiến Ôn Lỗi cũng đành tạm thời thả cô xuống. Con bé khập khựng đi tới chỗ ông lão. Từ trong giỏ lấy ra một que mật ong đưa cho ông lão đã chơi với cô, đưa một thanh mật ong khác cho ông lão đang ngủ gật vì ông lão ngủ rồi nên con bé loay hoay một lúc sau đó quyết định kiễng chân đưa nó vào cái miệng đang hé mở của ông. Ông lão ngủ gật vì nếm được vị ngọt trong miệng nên cũng hơi tỉnh dậy. Làm xong, con bé vui vẻ mà quay lại chỗ Ôn Lỗi.
Ôn Lỗi nhìn vẻ ngây thơ cô bé trong lòng liền có cảm giác mềm mại vô cùng. Cô bé vừa lại gần anh đưa tay ra bế bổng cô bé vào lòng trong lòng, anh nhẹ nhàng chạm trán mình lên trán cô, nhẹ nhàng nói: “Về thôi.”
Cô bé gật đầu, sau đó lại lấy một que mật ong nữa đưa vào miệng cậu. Ôn Lỗi vốn không thích đồ ngọt nhưng em gái đưa lên đến tận miệng, cậu hoàn toàn không muốn cô bé thất vọng liền cắn lấy một miếng. Sau đó, cúi đầu chào từ biệt hai ông lão trở về điện thờ.
Hai người về tới đền thờ mấy bà v·ú đều chạy ra đón và còn hơi trách cứ con bé chạy đi lung tung. Con bé phụng phịu nhìn họ ngoảnh đầu đi chỗ khác. Ôn Lỗi nói vài câu an ủi và dặn mấy bà đi nói lại với Di Đà khác là em bé đã tìm được rồi để các ngài an tâm sau đó dứt khoát đưa con bé tới bờ hồ chơi.
Ôn Lỗi tìm một bóng râm dưới cây Bạch Qủa, thả con bé xuống thảm cỏ, từ trong cái giỏ con bé lại đút thêm cho Ôn Lỗi một que mật ong và tự mình lấy một que xong thì nằm dài ra trên thảm cỏ lộ ra lòng bàn chân bị xước ra máu và phỏng rộp.
“Đau không?”
Ôn Lỗi tìm kiếm trong người mình một lúc rồi lấy ra một lọ thuốc mỡ bắt đầu bôi thuốc cho cô bé con. Thuốc tuy có hiệu quả nhưng bôi vào có hơi nhột và nhức nên con bé không chịu nằm yên để anh bôi. Thành ra cũng phải mất một lúc anh mới bôi xong. Sau khi xong, con bé ngồi nhổm dậy thấy chân mình đã không còn đau và vết xước đã bớt nhức vậy là con bé vui vẻ lắm còn dùng chân vỗ vào nhau.
“Lần sau tuyệt đối không được phép chưa hỏi đã chạy ra ngoài đâu nhé.” Ôn Lỗi cất tiếng.
Con bé nghe thấy thế xụ mặt bĩu môi nhìn Ôn Lỗi sau đó quay lưng lại với cậu. Ôn Lỗi thấy em bé phụng phịu không vui như vậy cậu từ từ lân la tới gần hết làm mặt quỷ rồi sau đó chọc lét cô bé. Cô bé không chịu được lăn ra cười cũng quay lại đùa nghịch với Ôn Lỗi, được một lúc, Ôn Lỗi ôm chặt cô bé vào lòng.
“Anh biết em một thân một mình ở nơi lạ sẽ thấy thú vị nhưng tại nơi mình không quen thuộc nên đối với mọi thứ đều phải cẩn thận. Em tự ý chạy ra ngoài như vậy, không may đi lạc, anh phải tìm em thế nào đây? Nếu không may vào tay người xấu, bắt em đi, bán em đi, vậy thì chẳng phải còn nguy hiểm hơn sao?”
Ôn Lỗi dứt lời nhìn cô bé có vẻ không quan tâm chỉ tiếp tục nghịch ngợm mấy ngón chân của mình. Cô bé vẫn còn nhỏ như vậy còn không biết nói tiếng của bọn họ cho dù mình có dặn thì nó cũng đâu có hiểu lắm đâu. Các bà v·ú làm sao có thể nào chỉ có trông và chơi với một mình nó được. Mà chính mình cũng là người đưa nó về đây nữa còn chẳng thể nào lúc nào cũng có thể chăm lo cho cô bé. Di Đà Đại Nhân lại còn đang chịu phạt không biết với tới trăm đòn roi rơi xuống người như vậy ngài ấy có thể chịu được không.
“Nhưng… chán…”
Ôn Lỗi giật mình tưởng mình nghe nhầm, cậu ngạc nhiên nhìn nhóc trước mặt.
“Em … biết nói rồi này.”
“Ôn Lỗi" Cô bé lại cất tiếng.
“Đúng rồi đó là anh tên là Ôn Lỗi.” Ôn Lỗi vui vẻ chỉ vào mình. “Này, em tên là gì?”
Con bé suy nghĩ một chút sau đó chỉ vào viên ngọc kỳ lạ mà cậu lấy được ở hòn đảo của Thuỷ Tổ Đại Nhân.
“Ngọc trai...Ngọc… A Ngọc… Tên em là A Ngọc à?” Ôn Lỗi hỏi.
Con bé ngẩn ra nhìn anh một lúc sau đó cúi đầu xuống như là gật đầu.
“Được vậy sau này anh sẽ gọi em là A Ngọc nhé.”
Con bé chỉ có thể gật đầu. Sau đó, lại tiếp tục chỉ vào viên ngọc.
“Cái này à?” Ôn Lỗi giơ viên ngọc lên nhìn một cách trầm ngâm. ”Không cho em được đâu, nó, là bùa hộ mệnh của anh đấy. Tuy rằng từ khi tới đây nó chẳng còn có phép màu gì nữa rồi. Có lẽ phép màu của nó đã biến mất khi anh rời khỏi hòn đảo đó rồi nhưng nó vẫn rất quan trọng với anh.”
A Ngọc nghe Ôn Lỗi nói vậy đôi mắt to tròn ngơ ngác nhìn cậu ngắm nghía viên ngọc rồi lại nhìn lên đôi mắt của cậu, rất sáng rất đẹp, nhìn mọi thứ cũng rất đơn thuần khiến cô bé không nhịn được mà cũng trầm mê ngắm nghía ở trong đó dường như cô bé đã tìm ra viên ngọc sáng nhất thế gian này.
Bất thình lình, điện ngoài nổi lên nhiều tiếng xôn xao, Ôn Lỗi cũng theo tiếng xôn xao mà bế theo A Ngọc ra ngoài. Đúng lúc thấy các Di Đà già đang nhanh chóng yêu cầu những người khác đừng cản đường, một bóng người tóc xoăn cao lớn đang cõng một người thân thể đầy thương tích nhanh chóng vào trong điện.
Ôn Lỗi bế em bé theo họ tới tẩm thất người đàn ông đặt người b·ị t·hương xuống trên giường, một Ny Khâu chạy lại nhanh chóng nhưng nhẹ nhàng lấy kéo cắt tấm áo của người đó đi.
Ôn Lỗi theo các thầy thuốc vào bên trong chỉ ngửi thấy mùi máu tanh, cha Ly Nặc của cậu đang đứng ở bên giường, trên giường Di Đà A Nan với toàn thân là v·ết t·hương. Cha Ly Nặc thấy bóng cậu đang bế em bé mà dám vào phòng liền bước lại gần, căn dặn:
“Ra ngoài, nơi này không phải nơi trẻ con nên vào.”
Ôn Lỗi thấy cha nhìn vào cô bé liền gật đầu lập tức hiểu ra, quay người ra ngoài thì thấy ba Mộc Sinh đang đứng bên ngoài, Ôn Lỗi lập tức chạy lại gần:
“A Ba.”
Mộc Sinh thấy tay Ôn Lỗi bế cô bé con liền giơ tay ra vuốt má, hỏi thăm:
“Cô bé khoẻ không?”
“A Ba, Di Đà Đại Nhân đây là.” Ôn Lỗi ngập ngừng hỏi.
“Chẳng phải đã biết rồi sao?”
“Con không ngờ… bọn họ thật sự lại tức giận như vậy.” Ôn Lỗi buồn bã nói.
“Thế gian phụ mẫu, anh chị, người thân, người yêu không ai mất người quan trọng trong đời mình mà không cảm thấy đau buồn hay phẫn hận.” Mộc Sinh từ tốn giải thích.
“Nhưng…” Ôn Lỗi muốn nói lại thôi Mộc Sinh nhìn ra tâm tư của con trai mình, nói tiếp.
“Lỗi không thể đổ hết lên đầu một người là không sai nhưng n·gười c·hết không có chỗ dung thân, thân người ở nhà chỉ nghe mỗi tin con trai mình không thể quay về. Trong lúc đau gan đứt ruột đương nhiên sẽ làm ra nhiều chuyện không được tỉnh táo.”
Ôn Lỗi hạ mi, em bé thấy vậy trong lòng bỗng dưng cảm thấy lo lắng ôm mặt tỉ tê gọi tên cậu nhưng cậu không hề đáp lại.