Chương 13: Bàn Bạc
Cơn bão sa mạc đến lúc bất chợt, không ai kịp trở tay, không mất một ngày cát vàng gần như lấp đầy các bức tường xung quanh thành Sa Thành, đến cả những vựa lúa trong thành đều đã bị cát vàng ăn mất, bốn bể xơ xác. May mắn thay tại gần bìa rừng phía Tây nơi những người đầm Hắc Trạch đóng quân không bị mấy ảnh hưởng. Gò đất của họ cao hơn những nơi bình thường tuy cũng gần hướng Hoang Mạc nhưng lần này lại vừa hay là bão cát nổi từ phía Đông nên cũng chưa thể đến được phía chỗ bọn họ. Nhưng nguồn nước chính lại nằm ở nhánh phía Đông, bão cát khiến cho rất nhiều nguồn nước ở phía Đông khô cạn cũng lấy đi nguồn nước duy nhất chảy về phía Tây.
Mộc Sinh nhìn bầu trời treo trên cao, bốn bể đã thoát khỏi mịt mù bởi bão cát nhưng ánh cát vàng hoà với ánh nắng càng khiến bốn bể gay gắt hơn, bốn bể như thể một lò nung. Tuy tai hại này tới từ tự nhiên nhưng khi hắn nhìn lên bầu trời cũng không khỏi cảm thấy có chút khác thường.
Mộc Sinh xoay người hướng tới lều của con trai Ôn Lỗi. Từ ngày bão cát rút đi người Hắc Trạch cũng đưa người đi cứu giúp những người dân bị vùi trong cát vàng. Con trai Ôn Lỗi của hắn cũng vì thế mà ba ngày liên tiếp không ngủ nghỉ cho tới khi vì bị say nắng mà ngất đi mới có thể đưa cậu bé về. Khi Mộc Sinh bước vào lều thấy con trai đã tỉnh, cậu bé nằm dài ở trên giường ngắm nghía một viên ngọc vừa to vừa đẹp trên tay. Tuy viên ngọc này không còn sáng như lần đầu tiên cậu chạm tay vào nó nữa nhưng độ tròn trĩnh và vẻ ngoài đẹp đẽ của nó vẫn thật là hút mắt. Ôn Lỗi vẫn có thể nhìn thấy đại dương mênh mông đẹp đẽ nhưng hiện tại cậu cảm thấy thiếu gì đó khiến nó trở nên trống trơn và lạc lõng.
“Xem gì mà ngẩn ngơ thế này." Mộc Sinh làm mặt quỷ ra trêu ghẹo cậu.
“A Ba thật là…” Ôn Lỗi giật mình kêu lên.
“Không ngờ con cũng bắt đầu thích mấy thứ như thế này rồi.” Mộc Sinh lấy viên ngọc từ trên tay Ôn Lỗi xem xét. “Quả trứng này không tồi mà.”
“Đây là quả trứng ấy ạ. Con còn cứ nghĩ là ngọc trai cơ.” Ôn Lỗi ngạc nhiên.
“Nhặt ở bãi biển nào đấy à.”
“Không.” Ôn Lỗi nuốt nước miếng. “Con tìm được ở …Quy Đảo.”
Mộc Sinh ngưng trọng nhìn con trai một lúc, sau đó xem xét kỹ lại viên ngọc, yên tâm thở một hơi.
“Không sao chỉ là cái vỏ không, hiện tại nó cũng chỉ là một viên ngọc bình thường mà thôi. Ta nghĩ lão già đó cũng không nhỏ nhen tới mức ghi thù vì con lấy một viên ngọc của lão ta đâu.”
“Nhưng lấy trộm chẳng phải không tốt hay sao ạ.”
“Thế con còn định làm gì.”
“Con...có khi sẽ đi tìm ông ấy để xin lỗi và trả lại viên ngọc.” Ôn Lỗi mắt không nỡ rời đi viên ngọc.
“Xem ra làm anh hùng cứu người đến ngất vẫn chưa đủ mà còn tính làm đứa trẻ ngoan nữa. Làm người tốt quả thật là điều đáng khen. Nhưng con trai à, tự mình chui đầu vào nguy hiểm là việc rất ngu ngốc đó.” Mộc Sinh xoa đầu con trai.
“Cha mà biết A Ba dạy con như vậy thì sẽ chẳng phải càng nguy hiểm hơn sao?”
Mộc Sinh cứng ngắc dừng việc xoa đầu Ôn Lỗi lại, ngại ngùng ho khan vài tiếng giả vờ nhớ tới chuyện gì đó, nói tiếp. “Vậy còn em bé…”
“A Ngọc ấy ạ.”
“A Ngọc? Ừm… A Ngọc.”
“Con chỉ biết cô bé không phải người ở đây, nói cũng không phải tiếng Tây Ngữ.” Ôn Lỗi rụt re dò hỏi. “A Ba, nếu A Ngọc không tìm được nhà thế con nuôi em được không. Em sẽ làm con gái con.”
“Con gái ấy à?” Mộc Sinh ngẩn ra nói. “Sao không phải em gái mà là con gái?”
“Con đã có em gái rồi mà.” Ôn Lỗi nói.
“Nhưng Ôn Lỗi này, chẳng phải là phải cưới vợ rồi mới có thể có con sao?” Mộc Sinh nói.
“Ai quy định là bắt buộc phải như vậy chứ?”
Mộc Sinh ngồi nhìn con trai trong đầu đầy dấu hỏi, thực sự muốn bổ đầu đứa bé này ra xem trong đầu chứa cài gì.
“Hay là hỏi cha trước nhé.” Mộc Sinh nói bâng quơ một câu.
“Được ạ. Bây giờ con sẽ đi hỏi cha luôn.”
Mộc Sinh nhìn bóng hình con trai vui vẻ chạy ra khỏi trướng mà cảm thấy vừa buồn cười vừa khó hiểu.
“Sao lại có đứa thích làm cha vào cái tuổi này nhỉ?” Đột nhiên nhớ tới câu nói lần trước của Ly Nặc âm thầm phì cười. “Quả nhiên vẫn là cha hiểu con trai.”
Ôn Lỗi chạy thẳng tới trướng của cha Ly Nặc, thì thấy trước trướng của cha có binh lính canh giữ ở bên ngoài, cậu giảm tốc độ xuống, nhìn một lúc sau đó vòng ra đằng sau trướng. Cậu lẩm nhẩm niệm câu thần chú sau đó thử giơ bàn tay ra đúng như cậu mong muốn bàn tay cậu thật sự đã xuyên được qua lều trướng. Đang chìm trong vui sướng vì pháp thuật của mình đã có hiệu quả thì đột nhiên chân cậu bất thình lình bị một cái gì đó bám lấy.
“Ôn Lỗi.” Một thanh âm non nớt, ngọt ngào vang lên.
Ôn Lỗi giật mình nhìn xuống vật nhỏ đã phát ra âm thanh đáng yêu đang bám lấy chân mình.
“A Ngọc" Cậu ngạc nhiên thốt lên một tiếng, không ngờ bởi vì quá ngạc nhiên mà mất đi trọng tâm thân cậu lắc lư cuối cùng lôi cả A Ngọc ngã nhào vào bên trong tạo thành một âm thanh không hề nhỏ.
“Tiếng gì vậy?” Qua tấm màn ngăn cách với phần trước trướng có người đột nhiên thốt lên nghi vấn.
“Không có gì. Có lẽ là chuột nhắt mà thôi. Chúng ta tiếp tục thôi nào.” Một giọng đàn ông trầm ổn vang lên.
Ôn Lỗi lổm ngổm ôm A Ngọc bò dậy từ dưới đất. Lo lắng hỏi han con bé nhưng con bé không những không cảm thấy đau mà còn cảm thấy chơi vui c·hết đi được. Con bé thích thú nhìn xung quanh một lượt phòng ngủ. Phòng ngủ này cũng chỉ đơn giản có một chiếc giường và vài chiếc rương đồ cùng một cái lò bếp, phía trên là lỗ thông gió nhưng kiểu sắp xếp như thế con bé cũng chỉ mới nhìn qua trong sách. Bên ngoài còn có tiếng người nữa, tiếng nói của bọn họ thu hút A Ngọc. Thế là cô bé định chạy ra ngoài cũng may Ôn Lỗi nắm lấy váy của con bé kịp thời mà ngăn nhóc lại. Ôn Lỗi giơ tay lên miệng tạo ra một dấu hiệu im lặng, sau đó bế con bé tới gần với tấm màn ngăn cách trướng. Họ sát tai gần vào trướng giọng nói trầm ổn lúc nãy thuộc về cha của Ôn Lỗi - ngài Ly Nặc tiếp tục cất lên.
“Bắc Thành Vương Chủ đang cố gắng tương trợ tại Ma Vực nên ngài ấy sẽ không thể có thêm chút binh nào xuống dưới đây. Với số binh hiện tại của chúng ta chỉ có thể đảm bảo nếu Ma Vực không thất thủ.”
“Chẳng phải bọn chúng đã rút đi rồi sao? Bọn chúng lẽ nào vẫn còn tiếp tục quay lại hay sao? Thưa ngài Ly Nặc.”
Ly Nặc trầm ngâm một lúc nhìn những báo cáo mới từ xác lũ quái vật mà bọn họ thu thập được.
“Ta nghĩ có gì đó rất khác thường.” Ly Nặc lo âu cất tiếng ánh mắt hướng về phía một trưởng già đang ngồi bên cạnh. “Thổ Đa đại nhân xin hãy thưa với hoàng đế rằng chúng tôi sẽ đi vào Cổ Hoang Mạc kiểm tra. An Vương Gia bão cát tuy tai hại, quái vật tuy đáng sợ nhưng vẫn không bằng nội thành không được an ninh, khổ quá họ cũng sẽ làm liều, phòng bị là cách tốt nhất. Số quân mà chúng tôi để lại đây đủ có thể thay ca trực ngày đêm với các cậu. Mong cậu hãy căn dặn họ cẩn thận từng ngóc ngách xung quanh thị trấn.”
“Cháu đã hiểu, thưa ngài Ly Nặc.” An Đề Vương ngay tức khắc đáp lời.
“Ngài Ly Nặc như vậy có thật sự ổn không.” Thổ Đa trưởng lão nói giọng bất mãn. “Chúng ta chẳng phải nên để cấm vệ quân và q·uân đ·ội chú trọng bảo vệ hoàng thành nhiều hơn sao. Nhà vua nên là ưu tiên hàng đầu mới phải.”
“Thổ Đa trưởng lão chưa ra chiến trường nên có khi không hiểu. Ngoại trị ngoại giặc nhưng không bằng nội trị, người dân sống tốt, hoàng đế tự sẽ tốt.” Ly Nặc nói. “Giờ thì xin phép, tôi và thầy còn cần phải bàn bạc cách vào Cổ Hoang Mạc. Mong các vị thông cảm, không tiễn.”
Thổ Đa trưởng lão hơi tức mình nhanh chóng rời khỏi trướng còn An Đề Vương thì cùng những người khác cúi chào Ly Nặc xong mới rời đi. Chờ tới lúc bọn họ đã đi xa, lúc này, Ly Nặc mới ho khan mấy tiếng, ông cất tiếng nói :
“Còn không chịu ra. Muốn nghe trộm tới bao giờ nữa.”
Ôn Lỗi và A Ngọc lo lắng nhìn nhau, nhưng cũng đành biết là không trốn nổi nữa. Ôn Lỗi bế cô bé ra ngoài đi tới trước mặt cha.
“Cha … Hằng Gia…” Ôn Lỗi nhỏ giọng chào hỏi.
“Này...đã nghe trộm rồi thì thôi đi. Còn dắt em bé nhỏ như thế tới nghe cùng.” Ly Nặc ngẩng đầu thấy Ôn Lỗi bế đứa trẻ ra nói giọng trách cứ, tay giơ lấy ôm lấy cô bé con.
“Bây giờ mới chính thức gặp mặt nhỉ. Đáng yêu thật đó.” Ly Nặc ôm lấy cô bé bằng một tay, tay khác với tay lấy bát kẹo đưa tới cho bé con. “Tên gì?”
“A Ngọc.” Cô nhóc đáp lại bằng một giọng vui vẻ, đôi mắt sáng lên không ngần ngại vơ lấy toàn bộ kẹo bên trong bát.
“Giọng nói đáng yêu như vậy không biết cô bé xinh đẹp nhường nào. Bế qua đây ta xem nào.” Đạo Hằng nói hai tay giơ lên không trung hướng tới A Ngọc.
Ly Nặc bế cô bé qua đặt lên đùi của Đạo Hằng, A Ngọc nghiêng trái nghiêng phải nhìn lão, hình như phát hiện cái gì đó, cô bé chỉ vào Đạo Hằng.
“Mù này." A Ngọc thốt lên.
“Không được nói thế, A Ngọc.” Ôn Lỗi quát hơi lớn khiến cô bé hơi giật mình co rúm người lại.
Chỉ có Đạo Hằng là phá lên cười lớn.
“Ta đúng là mù đó nhóc ạ. Nhưng mà nhìn xem này tai ta rất thính đó nhé. Thính đến nỗi nghe Ôn Lỗi hét to như vậy ta sắp đau cả lỗ tai rồi đây này.”
“Ôn Lỗi...xin lỗi…” A Ngọc ôm tay vào bụng sau đó cúi người xuống.
Đạo Hằng và Ly Nặc đều không nhịn được cười, còn Ôn Lỗi thì hơi xấu hổ mà gãi đầu.
“Tới đây làm gì?” Ly Nặc cười xong quay ra hỏi con trai.
Ôn Lỗi ngước mắt nhìn A Ngọc đang nghịch râu của Đạo Hằng thì hơi cúi đầu xuống nghĩ một lúc sau đó trả lời Ly Nặc :
“Con cũng muốn tới Hoang Mạc"
“Không được.”
“Tại sao? Con đã từng đi vào đấy rồi con có kinh nghiệm mà.” Ôn Lỗi không phục nói.
“Đây không phải chuyện con có kinh nghiệm hay không? Ta và Hằng Gia của con sẽ đi vào đó. Đội quân ở đây cần có người giá·m s·át. Với cả con đi rồi ai trông bé con này. Đừng quên con là người đưa nó về đây là trách nhiệm của con.” Ly Nặc nghiêm giọng nói.
“Nhưng…”
“Ôn Lỗi... con biết đấy A Ba con ở lại đây là không thể nào đâu. Lúc con ở đây một mình, con đã làm rất tốt, kể cả khi họ đưa ra yêu cầu vô lý như vậy. Kể cả lúc về con cũng không tranh cãi gì với họ. Con đã rất nghe lời. Ta không thể nào tự hào hơn. Thế nên mà, Ôn Lỗi ngoại trừ con ra thì cha không thể nào yên tâm giao việc ở đây cho bất kỳ ai đâu. Con là con cả của ta, là anh cả và sau này sẽ nắm giữ được một thân phận quan trọng hơn nữa. Nhưng con cần phải học từ từ, trước khi con muốn bảo vệ bất kỳ ai thì con phải học cách bảo vệ chính con và người thân bên cạnh đi đã. Được không nào?”
“Cha luôn nói con đã lớn rồi mà. Con có thể bảo vệ được chính mình cũng bảo vệ được mọi người xung quanh.”
“Nếu muốn lớn hơn nữa thì hãy bảo vệ những người xung quanh con trước đi nào. Nào giờ hãy rời khỏi đây đi ta có chuyện riêng cần bàn với Hằng Gia.” Ly Nặc bế A Ngọc rời khỏi Đạo Hằng hoàn trả lại Ôn Lỗi.
Ôn Lỗi tuy muốn ở lại nghe nhưng cuối cùng vẫn cùng A Ngọc chào họ sau đó lững thững rời khỏi.
“Ta thật không ngờ được. Ôn Lỗi lại lớn lên giống cậu như vậy.” Đạo Hằng cất tiếng nói. “Nói nó là con của một kẻ như vậy ta thật sự không thể tin nổi.”
“Trẻ con lớn lên đâu có liên quan tới cha nó là ai đâu. Ôn Lỗi sẽ không bao giờ giống hắn ta đâu.”
“Ta đã rất ngạc nhiên khi cậu quyết định nói cho nó biết tất cả.”
“Con chưa nói gì với nó cả. Con chỉ nói đúng một điều là con với chúng không phải ruột thịt nhưng Ôn Lỗi và Ôn Kha sẽ vĩnh viễn là con của con. Nó đã không thể biến đổi từ ngày con và Mộc Sinh nhận nuôi chúng rồi.”
Ly Nặc quay ra nhìn thẳng vào Đạo Hằng.
“Và giờ, thầy có thể kể cho con câu chuyện ở đây, được chưa nào? Thiên Sư Phủ rốt cuộc đang có tính toán gì đây?”
“Trước khi kể ta muốn cậu phải hứa với ta một chuyện.”
“Chuyện gì?” Ly Nặc quay đầu lại nhìn khuôn mặt dần bị nhuỗm bởi máu của Đạo Hằng không khỏi lo lắng. Y quỳ xuống năm lấy vai ông. “ Chuyện gì xảy ra? Sao bỗng dưng?”
“Phượng Tốn đại nhân không thể đi cùng chúng ta và hãy hỏi Mộ Bá xem họ có để lạc con cá nào không?” Đôi mắt Đạo Hằng khó khăn mở ra, lộ ra con ngươi màu trắng dã.