Chương 10: Phê Phán
A Nan cả đêm ngồi tụng kinh trước điện thánh Khâu Sa, khi cậu dừng lại ngẩng đầu lên thì trời đã sắp sáng.
“Không ngờ đã đến giờ này rồi.”
Cậu tính đứng dậy thì một vật nặng trên chân khiến cậu sực nhớ ra cô bé con ngày hôm qua, cô bé nũng nịu dỗ thế nào cũng không về. Kể cả khi Ôn thiếu gia có cố gắng lôi cô bé ra thế nào. Cô bé ôm chặt chân A Nan không chịu buông tay còn dùng răng cắn vào vạt áo butan của cậu, Ôn thiếu gia sợ cô bé b·ị đ·au cũng không dám dùng sức, A Nan chỉ đành khuyên Ôn thiếu gia trở về sớm còn mình vốn muốn dỗ cô bé ngồi tụng kinh. Tụng kinh đối với những đứa trẻ còn nhỏ như bé con này đây vốn là chuyện không dễ. Nhưng không ngờ vừa ngồi xuống A Nan lại nhập thần như vậy quên mất cả thời gian khi vừa mở mắt ra thì trời đã gần sáng.
A Nan lo lắng, tay nhẹ nhàng chạm vào đầu cô bé, trong long không nhịn được hối lỗi:
“Tội lỗi…tội lỗi…cô bé con thật xin lỗi.”
A Nan cẩn thận ôm lấy cô bé đưa cô bé trở về phòng ngủ của mình. Chính mình thì đi tắm rửa thay áo chuẩn bị vào cung.
Cánh cửa vừa mới đóng lại, cô bé liền từ trên giường tỉnh dậy:
“Nhân loại này, đến cả đưa ta đi chơi cũng không được.”
Cô bé đẩy cửa ra ngoài, tránh tất cả mọi người đi tới mặt hồ Sinh Tử, măy mắn thay nơi này vốn nằm ở phần điện riêng để các Di Đà thờ phụng thánh Khâu Sa chỉ có các Di Đà lên đến cấp bậc Di Trưởng hay Đại Đệ Tử trở lên mới có thể hàng ngày tới cung phụng. Mà hôm nay các Di Đà đều đã tụ tập tới Đại Đế Điện, nên mới không thất từ giữa hồ một vòng nước hình tròn hiện lên trên không trung, bên trong đó xuất hiện thân ảnh của A Nan đang quỳ xuống trước mặt Sa Đế.
“Phúc sinh vô lượng, Sa Đế vạn tuế.”
Sa Đế năm nay mới mười sáu tuổi nhưng thân thể lại gầy yếu và già cỗi tới hơn ba chục tuổi. Cô bé nhìn cặp mặt xếch như hồ ly, tròng mắt đỏ ngầu và ẩn ẩn dưới mắt là quầng thâm càng ngày càng đen.
“Tuổi còn nhỏ mà tham sắc dục, xem ra là muốn lấy âm bổ dương, tiếc là tu luyện vô đức. Tâm thần bất định…vô tín, nghi thần nghi quỷ không có thành tín. Mắt còn đỏ hơn thỏ như vậy xem ra lạm sát, ăn thịt người những việc này làm cũng không ít. Người như vậy cũng có thể làm hoàng đế qủa nhiên là Thiên Đạo mắt mù rồi.” Cô bé than thở xong thì một đạo sét xẹt giữa trời quang.
Cô bé giật mình ôm lấy miệng bỗng dưng thấy Sa Đế vẻ mặt âm u hiển nhiên là đang tức giận.
“Người của ta vì thứ kinh thư đó của các người đi ba mươi về còn chưa nổi đến mười, các ngươi nói một câu dễ dàng là không thể lấy được là có thể coi như là xong sao?”
A Nan một câu không nói, im lặng cả người cậu oằn xuống dưới đất nghe lời trách mắng của Sa Đế. Sau đó, nói ra một câu:
“Thần nguyện cúi đầu nhận tội với người dân Khâu Sa. Mỗi bước một lời hối lỗi, mỗi bước một roi đối với những gia quyến đã hi sinh vì ta, họ đánh bao nhiêu roi ta đều nhận.”
Sa Đế âm thầm nhếch mép cười, nói một câu: “Được.”
Quả nhiên, tiếng xấu thì đồn xa, chẳng bao lâu khi mệnh lệnh của Sa Đế ban xuống mọi người trong thành đều đã biết về sự thất bại của A Nan. Thất vọng, mất lòng tin, hoài nghi mọi thanh âm đều vọng lên khắp nơi. A Nan chưa ra điện đã phải chịu tới chục đòn doi, cái áo butan vốn mới mà chưa ra được khỏi hoàng cung liền bị rách tơi tả, máu thấm ướt cả lưng áo.
Dưới bầu trời nắng nóng, cái nắng nóng vốn đã trút đi mọi năng lượng dồi dào A Nan vừa đi vừa bị ăn đánh, từng bước từng bước, mồ hôi và máu từng giọt từng giọt rơi xuống cát nóng. Cô bé con chạy ra khỏi thần điện được một quãng thì phải giảm dần tốc độ vì không thể đi giày nên cô bé cảm nhận rõ ràng hơn bao giờ hết cái nóng của Khâu Sa là như thế nào. Cát nóng làm bàn chân non mềm của cô phỏng rột, những viên đá trong lúc cô không chú ý thì đã đâm vào chân cô một cách không thương tiếc, khiến cô gần như là đang đi trên không. Mặt trời càng lên cao đất càng nóng nhưng khi cô bé xuống dưới làng dưới từ trên gò đất cao thấy dáng người A Nan đi qua. Dáng người thẳng đứng, toàn thân dính máu nhưng trên mặt chỉ có một vẻ hối lỗi vô cùng. Trong lòng cô bé tuy chưa thể phân biệt hết mọi cảm xúc của nhân loại nhưng cô bé có thể nhận ra A Nan là thật sự muốn chuộc tội.
Một tiếng “chát” dòn rã vang lên, một người đàn bà mặc bộ quần áo cũ kỹ bẩn thỉu giơ tay lên tát lên mặt A Nan còn lớn tiếng mắng chửi. Bà ta như phát điên giằng lấy cái roi của tên lính, dùng hết sức bình sinh đánh xuống trên người A Nan. Cô bé nhíu mày nhưng khi tính làm phép ngăn người đàn bà điên này lại thì một lời nói theo gió rì rầm bên tai:
“Ngăn cản, chỉ khiến hắn càng đau khổ hơn thôi.”
Cô bé giật mình nhìn xung quanh nhưng không hề thấy ai, trong không khí phải phất mùi rượu trắng từ một người mặc áo vải đi qua. Ông ta dừng lại bên quán rượu hét to lão bán rượu đang hóng chuyện mà quên mất cả quán rượu của mình. Cũng không để ý người đàn ông đã đưa thiếu tiền rượu rồi sau đó đã nhanh chóng lẩn vào đám đông chạy mất.
“Phúc sinh vô lượng, sinh tử khó liệu, nếu đã là kiếp số chỉ có thể chịu đựng thôi.”
Cô bé quay đầu rời đi, đi được một lúc cô bé cảm nhận rõ ràng thân thể mình thật sự không ổn rồi. Cô nhìn mặt trời cao rõi thẳn xuống đầu mình quyết định cần tìm chỗ trú đã.
Cô bé nhìn xung quanh không có cây cối gì cả nhưng may thay trước mặt có một cái hiên nhà rộng phía trên được che chắn kỹ càng giúp có bóng râm. Cô bé vui mừng khập khiễng chạy qua đó.
Ngồi xuống một góc râm, cô bé lật lòng bàn chân lên xem. Nhìn thấy lòng bàn chân mình vì bị đá đâm ra máu vừa bị cát làm bỏng. Cô bé miệng mếu xệch nhưng ở đây chẳng có ai quen để khóc cả nên cô bé chỉ dùng đuôi váy thấm lên một chút cho đỡ đau. Váy này tuy không còn là váy cũ nữa nhưng vẫn là vải của người Thuỷ Tộc. Là Mộc Sinh đại nhân tặng cô sau khi nhìn thấy bộ váy cũ của cô đã bắt đầu cấu bẩn và bốc mùi tanh tưởi.
Cô bé ngồi xem bàn chân mình một lúc thì những tiếng “ cạch… soạt…” nhỏ, khiến cô không khỏi chú ý. Nhấc bàn chân b·ị t·hương khập khiễng lại gần. Có hai ông lão vô cùng già đang ngồi đối diện nhau chơi cờ. Hai ông lão đều có một bộ da nhăn nheo tới mức mí mắt cũng sụp xuống chẳng nhìn thấy mắt của hai lão đâu. Không biết là hai lão có thật sự nhìn thấy cái gì không nữa.
Bàn cờ cao tới trán cô bé, để có thể nhìn rõ họ làm gì, cô bé chỉ có thể nắm vào rìa bàn bằng đá kiễng chân lên nhìn. Hiện tại tới lượt ông lão bên ở bên trái cô đi. Ông lão già nua đưa tay lên rất chậm nắm lấy xúc sắc sau đó gieo đi một cách vô cùng chậm chạp. Xúc xắc quay lộn nhào được vài vòng xung quanh khay tròn rồi mới dừng lại. Ông lão chậm chạp vươn đầu lên động tác như con rùa đang cố vươn cổ. Sau đó, bàn tay nhăn nheo của ông run rẩy hướng tới con cờ màu trắng, chậm chạp dịch chuyển nó xong ông lão lại chậm chạp rút tay về, ngồi im như một bức tượng. Cô bé ngước đôi mắt tròn xoe nhìn ông lão bên trái rồi nghi hoặc nhìn ông lão ngồi ở phía bên phải mình. Ông lão ngồi bên phải cũng ngồi im như bức tượng như ông lão bên trái, cô bé ghé sát tai gần một chút thì phát hiện ông ta đang phát ra những tiếng gáy nhỏ đều. Cô bé hơi thất vọng cằm ghé vào rìa bàn nhìn ông lão, mắt lướt tới viên xúc sắc trước mặt. Lông mày khẽ nhướn lên, cô bé nở nụ cười bắt đầu cuộc chơi của mình.