Bác Sĩ Lục Chú Đứng Lại Đó!

Chương 51: Chuyện Không Lường Trước Được




Dọc trên đường về nhà bầu không khí trong xe vô cùng vô cùng yên ắng, cảm giác khó chịu nên tôi quay sang bắt chuyện với chú

- Này chú, chú giấu nghề cũng giỏi lắm đấy. Chẳng ngờ hậu thuẫn của chú lại hùng hậu như vậy đó

Tôi nhìn chú khâm phục nói, nhưng mà... sao giấu nghề giỏi bằng tôi cơ chứ

- Không phải chú giấu nghề giỏi mà là nhóc không biết. Cả nhà trọ đều biết chỉ duy nhất mình nhóc không biết.

Chú liếc nhìn tôi nói, đúng là.... chú đang muốn ám chỉ tôi ngốc có phải hay không?

- Hahha vậy à? Tôi còn tưởng chú đang muốn che dấu thân phận sống thử cuộc sống của thường dân cơ chứ? Sau đó là tìm thấy một nửa còn lại của đời mình
Loading...


Tôi nhìn chú hứng thú nói, nghe vậy chú bất cười một tay bỏ vô lăng xoa xoa đầu tôi

- Chú nói thật, nhóc bớt đọc tiểu thuyết ngôn tình lại đi. Trong đó không có gì là thật hết

- Tất nhiên là tiểu thuyết cũng vẫn chỉ là tiểu thuyết, ngoài đời đâu thể giống trong trong ấy được chứ? Hơn nữa ai cho chú xoa đầu tôi cơ chứ?

Tôi bực mình nhìn chú nói, thú thật tôi thực sự không thích đặc biệt không thích ai khác xoa đầu mình, cảm giác giống như mình là con cún được chủ nhân cưng chiều vậy, tất nhiên đó là cảm nghĩ của riêng mình tôi mà thôi

- Được được được, nhóc thấy mệt thì mạ nghỉ ngơi một chút đi, lúc tới nơi chú sẽ gọi nhóc dậy

Chú nhìn tôi trìu mến nói, chẳng hiểu sao khi nhìn vào đôi mắt chú lòng tôi cảm thấy yên bình đến lạ thường, cảm giác sợ hãi ban nãy cũng từ từ biến mất. Tôi yên lòng chợp mắt được một lúc

KÍTTT...... tiếng thắng xe đột ngột làm tôi giật mình tỉnh giấc

- Có chuyện gì vậy?

Tôi ngơ ngác nhìn chú, mặt chú từ bất ngờ chuyển sang vui mừng rồi lại chuyển sang tức giận, thấy chú như vậy tôi đột nhiên thấy lo lắng hỏi

- Này, chú không sao chứ?

Tôi nhìn chú hỏi

- Nhiên Nhiên?

Chú cứ lặp đi lặp lại câu nói mà không để ý đến câu hỏi của tôi, theo tầm mắt chú đang nhìn đăm đăm tôi thấy một cô gái mặc váy dài qua đầu gối, thân hình dịu dàng thướt tha đang băng qua đường đi ngang qua xe của chúng tôi.

Linh tính mách bảo người phụ nữ đó chính là Yên Nhiên, người mà chú vẫn đang thầm thương chộm nhớ

Hahaha chẳng hiểu sao thấy biểu cản nàu của chú tôi lại thấy đau lòng, trái tim như bị dao cứa thành trăm mảnh cứ rỉ máu rỉ máu. Không đợi tôi kịp phản ứng chú đã mở cửa xông ra ngoài từ bao giờ, chạy theo người phụ nữ kia của chú... cứ chạy theo chạy theo cứ đuổi theo đuổi theo

Nước mắt cứ vậy mà rơi xuống, thật tình từ bao giờ Dương Kiều Linh tôi lại yếu đuối như vậy kia chứ? Gạt nước mắt tôi cũng bước ra khỏi xe nhìn theo bóng chú... chú đang ôm lấy người con gái ấy vào trong lòng, dùng sức ghì thật mạnh người cô... tôi có thể hiểu được đây là cảm giác nhớ nhung của chú đối với người phụ nữ kia, nói cách khác chú đang muốn tìm lại cảm giác được ôm người mình thương vào lòng... nơi này chắc không cần tôi nữa rồi

Tôi cúi đầu lau nước mắt rồi vẫy taxi

- Cô muốn đi đâu?

Bác tài xế hỏi tôi, đi đâu à? Tôi không muốn về căn phòng ấy... nếu quay lại đó mà vẫn chưa thấy chú về hoặc nếu tôi thấy chú dắt theo người phụ nữ ấy... tôi sẽ đau lòng chết mất. Chẳng hiểu từ bao giờ từ thích chú bây giờ lại biến thành yêu!

Tôi... chẳng còn nơi nào để đi hết... cũng không thể quay về nhà ông ngoại, thấy tôi trong bộ dạng này chắc chắn ông và mọi người sẽ rất lo lắng