Bác Sĩ Lục Chú Đứng Lại Đó!

Chương 50: Đỉnh Cao Của Nghệ Thuật Lừa Dối, Ảnh Hậu Tương Lai




Đột nhiên nhìn thấy trên bàn trưng bày có mặt nạ, được lắmmm dạ tiệc tất nhiên phải có mặt nạ. Như này ít ra sẽ không bị phát hiện

Đeo mặt nạ che hơn nửa khuôn mặt, cuối cùng chỉ để lộ ra đôi môi đỏ xinh xắn, sau khi nhìn thật kĩ xem có chỗ nào dễ nhận dạng hay không tôi mới thở phào nhẹ nhõm bước ra khỏi nhà vệ sinh sau đó theo tôi cảm thấy thì mình đang kiêu sa lộng lẫy bước tới chỗ ông chú và hai con sói nhà mình

- Xin lỗi đã để anh chờ lâu

Tôi kiêu hãnh tiến tới chỗ chú và hai ông anh yêu dấu của mình, nói là kiêu hãnh thôi chứ tôi đang run lắm đây, chỉ sợ trò hề của mình sẽ bị lật tẩy

- Ồ... vị tiểu thư này là ai vậy?

Anh họ nhìn chú bằng ánh mắt thích thú hỏi, được lắm Trương Cao Lãng, anh dám nhìn em bằng ánh mắt này à? Nếu biết được người mà anh đang trêu chọc là em không biết phản ứng của anh là gì đây?

- Đây là Dương...
Loading...


- Xin chào, tôi Dương Ngữ Khê, rất vui được gặp hai người

Tôi nhanh chóng ngắt lời chú nói, chú ngạc nhiên nhìn tôi, chắc chắn chú muốn hỏi tôi vì sao lại đeo mặt nạ, tôi vì sao lại ngắt lời chú và tôi vì sao lại nói dối tên của mình. Lo sợ nhìn anh họ và anh cả... hình như họ đã ngờ ngợ ra giọng nói của tôi rồi, nơi này chắc chắn không thể ở lại lâu

- Đình Kiêu, tôi thấy hơi mệt. Chúng ta có thể cáo lui trước được hay không?

Tôi nhìn chú nói, hơn nữa còn dùng ánh mắt cầu cứu chú

- Em hơi mệt sao? Vậy chúng ta về trước

Chú nói rồi cầm lấy tay tôi, cầu mong hai anh không nhận ra tôi

- Nếu người đẹp cảm thấy mệt thì cậu mau đưa người ta về đi, hai chúng tôi còn phải tới nơi khác tiếp một vài người. Ngữ Khê tiểu thư đi cẩn thận

Nói rồi anh họ kéo anh cả tôi đi, nhưng anh cả lại ngoái đầu lại nhìn theo tôi... cảm giác sợ lộ tẩy lại rấy lên không ngừng

Nhưng mà anh cả thật khác biệt với những lúc ở nhà, xem ra hôm nay lại biết thêm một bộ mặt khác của anh cả rất có khí phách của tổng tài bá đạo, rất lạnh lùng nha. Vậy mà ai biết ở cạnh tôi có khác gì... chậc chậc

- A

Mải nhìn theo anh cả tôi va phải một người đàn ông cao lớn trung tuổi

- Vị tiểu thư này không sao chứ?

Người đàn ông ân cần hỏi. Và... chớ trêu thay người đó không ai khác là bác cả tôi

- Bác... a.. xin lỗi, xin lỗi tôi không cố ý va phải ngài

Tôi cúi đầu rối rắm xin lỗi, tình huống mẹ nó cẩu huyết gì thế không biết, suýt chút nữa là nói luôn câu bác cả ra rồi... gặp hết người này đến người khác đã vậy lại gặp toàn phải người nhà. Cái đầu ngu ngốc của tôi đáng nhẽ ra phải nghĩ đến tiệc của đám người trong giới kinh doanh chắc chắn sẽ có mấy người họ chứ. Cái đầu heo ngu ngốc không chịu vận động này

- Không sao, không sao? Ấy.. Đình Kiêu? Cháu định đi đâu vậy?

Bác cả vui mừng quay sang hỏi chú, trời ạ? Đến cả bác cả cũng biết chú thì sau này tôi sống thế nào mới ổn đây chứ?

- Bác Trương, cháu có việc phải về trước. Hôm khác gặp bác sau

Chú lễ phép nói

- Được được, có việc thì về trước đi

Bác cả vui vẻ nói rồi đi trước, đợi bác cả đi xong chú liền quay sang hỏi tôi

- Nhóc con, em không sao chứ?

- Không, không sao. Tôi hơi mệt chúng ta về trước thôi

Tôi cười gượng nhìn chú nói, thực sự thực sự nếu nơi này ở lâu chắc chắn tôi sẽ bị mọi người phanh thây xé xác tôi ra mất thôi, cũng may ông bố già nhà tôi hôm nay không tham gia tiệc nếu không chắc chắn tôi sẽ bị phát hiện ngay từ ánh mắt đầu tiên. Đúng là muốn rớt hết tim gan phèo phổi ra ngoài luôn, lần đầu tiên tôi có cảm giác mình làm việc gì đó sai trái mà gần bị bắt tại trận như thế này....