Bác Sĩ Lục Chú Đứng Lại Đó!

Chương 52: Phải Chăng Tôi Sinh Ra Đã Định Sẵn Là Không Được Yêu Thương?




- Bác tài, làm phiền bác đưa tôi đến chỗ nào đó có thể mua quần áo

Tôi nhìn ra ngoài cửa kính nói, đúng vậy... trước tiên tôi phải thay bộ lễ phục này ra trước

- Cháu gái, cháu có chuyện gì buồn sao?

Bác tài lên tiếng hỏi tôi, giọng của bác cũng trầm ấm giống giọng của ba tôi vậy

- Không có chuyện gì hết, chỉ là... cháu cảm thấy trong lòng rất khó chịu

Tôi vẫn nhìn ra cửa kính nói, không nhớ tôi đã đọc được câu này ở đâu nhưng nếu bạn cảm thấy buồn bực cần một ai đó lắng nghe bạn thì cách tốt nhất là tìm một người hoàn toàn xa lạ, bởi vì bạn có thể thỏa sức giãi bầy tâm sự mà không lo họ tiết lộ cho người khác biết... lý do rất đơn giản thôi, vì họ chẳng biết bạn là ai mà kể cả!
Loading...


- Cháu gái, có phải buồn về chuyện tình cảm không?

Bác tài nhẫn nại hỏi tôi

- Tình cảm ư? Con người cháu sinh ra đã định sẵn là không có được tình yêu

Tôi đăm chiêu nói, nghe vậy bác tài cười nói

- Cháu gái, không có ai trên đời này sinh ra là không được yêu thương hết. Chẳng qua chúng ta chưa gặp được một nửa của mình chưa gặp được người yêu thương mình thật lòng mà thôi

Không ai là không được yêu thương ư? Có lẽ đúng như lời bác tài nói... chẳng qua tôi chưa gặp được người yêu thương tôi thật lòng mà thôi... cũng có lẽ tôi đang có tình yêu thương của gia đình nhưng bản thân lại quá tham lam nên nghĩ đó là chưa đủ?

- Cũng mong những gì bác nói là thật

Tôi lí nhí nói, liệu có phải một lần nữa tôi ngộ nhận tình cảm của chú đối với tôi hay không? Hay chẳng qua việc chú ở cạnh tôi, cùng tôi vượt qua khoảng thời gian u ám nhất của cuộc đời, ở cạnh tôi lúc tôi cô đơn nhất nên tôi ngộ nhận đó là yêu?

Nhưng mà, cảm giác này chắc chắn không phải ngộ nhận... tôi thực sự thích chú

- Cháu gái, tới nơi rồi. Mua sắm xong thì nhất định phải vui vẻ lên, chuyện tình cảm đôi khi không thể miễn cưỡng được mà chúng ta phải thuận theo tự nhiên. Cháu gái nhất định phải vui vẻ lên, chuyện gì đến ắt sẽ đến thôi

Trước khi bước xuống xe bác tài nói lại một câu, tôi không nói gì chỉ gật đầu cười... đúng là chuyện tình cảm không thể ép buộc bản thân. Nếu đoạn tình cảm này tôi đã đi thì bản thân tôi phải tự chịu chỉ là... tôi đã đi nhầm đường, một khi đã đi nhầm đường thì rất khó để quay lại mà thôi

Mua xong quần áo phải sử lý bộ lễ phục này, tôi thuê một chiếc taxi đem bộ lễ phục tới giao tận nơi cho chú, còn dặn nếu không gặp chú thì cứ để bộ lễ phục ở ngoài cửa phòng của chú, còn tôi một mình lang thang bên lề đường... chân cứ đi cứ đi đi mãi mà chẳng biết mình đang đi đâu, lần đầu tiên có cảm giác mình chẳng khác nào người vô gia cư... ngày hôm nay được nếm trải hết tất cả các mùi vị cuộc sống trên đời rồi cũng nên. Trước tiên là sợ hãi lo lắng bị bắt quả tang, tiếp theo vừa nếm được vị ngọt của yên bình thì đùng một cái tim như trăm ngàn vết dao cứa khiến nó rỉ máu rồi cuối cùng là lang thang không biết nên đi đâu về đâu

Cứ nghĩ đến cảnh nhìn thấy chú ôm trong tay người phụ nữ khác... tim tôi lại đau như dao cứa. Nhưng tôi...lấy tư cách gì để mà ghen cơ chứ? Một chút xíu tư cách cũng không có

Rượu... chẳng phải người ta thường nói uống rượu giải sầu hay sao? Uống rượu vào là sẽ quên hết tất thảy những gì sầu muộn. Nghĩ đến đây tôi liền bắt taxi đến một quán bar... một mình một góc uống không biết bao nhiêu là rượu

- Kiều Kiều... cậu... sao lại ra nông nỗi này?

Tôi mặt mày ủ rũ ngước lên nhìn người đang đứng trước mặt, là Khê Khê... đúng rồi, ban nãy tôi đã gọi cho cậu ấy

Ngữ Khê thấy tôi không nói gì liền ngồi xuống

- Kiều Kiều, nói cho tớ biết đã có chuyện gì sảy ra với cậu?

Ngữ Khê vừa hỏi vừa cướp ly rượu trong tay tôi rồi uống một hơi hết

- Khê Khê, cậu nói xem.. có phải tớ rất ngốc hay không?