Biên tập: Huyền Ca
“Meo!”
★•˚。* 。* 。* 。˚•★
Từ bên cửa sổ nơi họ đứng dõi mắt xuống dưới, vừa khéo trông thấy một khu nhà cửa thấp bé và con phố trước cửa chúng nó. Trong đó bao gồm cả hai căn nhà vừa mới bị thiêu rụi sạch nọ. Nếu cánh cửa quán mì Tiêu Kí có người ra vào, từ hướng này của hai người họ quan sát bên dưới có thể nhìn rõ mồn một.
“Có một giả thiết.”
“Nếu như gã Hồng Hiểu Quang này là một kẻ lừa đảo, vì tài sản của nhà họ Viên đi dụ dỗ Đỗ Uẩn Ninh, ngay sau khi Đỗ Uẩn Ninh phát hiện bộ mặt thật của gã, hai người trở mặt thành địch, Hồng Hiểu Quang thẹn quá hoá giận lỡ tay giết Đỗ Uẩn Ninh, nghe cũng thuyết phục đó chứ.”
“Điều này cũng giải thích được tại sao gã ngụ ở cái chỗ rách này, ra đường lại là lượt Âu phục cà vạt mắt kính, còn có thể đàm luận thơ ca cùng Đỗ Uẩn Ninh, cốt chỉ nhằm mê hoặc đối phương, đây là thủ đoạn bọn lừa đảo thường dùng.”
“Gã tiếp xúc với Đỗ Uẩn Ninh, biết đến sự tồn tại của cậu, thêm gã ngụ ở đây có thể trông thấy cậu ra vào quán mì Tiêu Kí, chính vì vậy sau khi trót ra tay giết người, gã cùng đường ôm lòng không làm thì thôi, đã làm thì làm cho trót, giết luôn ông chủ quán mì, diệt trừ nhân chứng cậu không ở hiện trường, mưu hại cậu thành hung thủ giết người.”
Đôi mày Lăng Xu ngày một nhíu chặt, rốt cuộc anh cất tiếng khi lời của Nhạc Định Đường vừa tạm dứt.
“Không đúng, trong suy đoán của anh có lỗ hổng. Tôi đã từng xử lí không ít vụ án lừa đảo, thường loại lừa đảo lừa tiền lừa tình thế này, sau khi sự việc bại lộ, chuyện đầu tiên làm chắc chắn là bỏ chạy chứ không phải giết thêm một người để đổ tội cho tôi. Bởi vì vốn dĩ thân phận của bọn chúng cũng là giả, mỗi lần lừa gạt một người là thay đổi một cái tên và lai lịch mới, đây mới là biện pháp an toàn nhất và tiện lợi nhất.”
“Gã không lấy đi bất cứ một món đồ đáng tiền nào trong căn phòng của Đỗ Uẩn Ninh mà lại vội vàng chạy đến quán mì Tiêu Kí giết ông chủ vu tội cho tôi, điều này chẳng thể nào giải thích nổi.”
“E rằng, chúng ta đã tính sai hướng ngay từ đầu rồi.”
Nhạc Định Đường gật đầu.
“Vậy giả thiết thứ hai.”
“Hồng Hiểu Quang không nhắm vào tiền của nhà họ Viên, cũng không nhắm vào sắc đẹp của Đỗ Uẩn Ninh, song gã mang lại ảo giác này cho chúng ta.”
“So sánh thời gian gã và Đỗ Uẩn Ninh quen biết cùng với thời gian cậu và Đỗ Uẩn Ninh liên hệ lại lần nữa, gã đến trước, cậu đến sau. Nói cách khác, sau khi Đỗ Uẩn Ninh quen biết gã mới nhớ tới cần liên lạc với cậu.”
Lăng Xu: “Ý của anh là, Đỗ Uẩn Ninh tìm tôi, có thể xuất phát từ ý kiến của gã?”
Nhạc Định Đường: “Đúng thế, gã Hồng Hiểu Quang này quả thật không đơn giản. Nơi Đỗ Uẩn Ninh nhất định có thứ mà gã cần, sắc đẹp đơn thuần có khi vẫn chưa đủ thoả mãn hứng thú của gã. Thậm chí, không chừng sau lưng gã còn có người khác, không cần tiền, cũng không cần người, vậy thì cần cái gì?”
Nhà mẹ đẻ Đỗ Uẩn Ninh đã sa sút từ lâu, cô cũng đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà mẹ đẻ, kẻ mang lòng mưu đồ nhà họ Đỗ tuyệt đối sẽ không hướng mũi dùi lên Đỗ Uẩn Ninh. Mặc dù trước kia Viên Bỉnh Đạo là một nhân vật tầm cỡ, nhưng hổ phụ khuyển tử, Viên Băng là hạng bùn nhão không trát nổi tường, trên người Viên Băng cũng không có thứ giá trị nào đáng để người khác lợi dụng hãm hại cả.
Trừ phi…
“Có phải năm xưa Viên Bỉnh Đạo để lại cái gì không? Hay là nhà họ Viên có đồ vật gì đó?”
Nhạc Định Đường trầm ngâm suy tư.
“Viên Băng hút thuốc phiện ngấm độc đã sâu, quanh năm ngu ngơ điên khùng, vào ngày Đỗ Uẩn Ninh xảy ra chuyện gã ta cũng không ở nhà họ Viên, cho nên chúng tôi vẫn không thẩm vấn gã quá mức đi sâu cặn kẽ, có thể thử đột phá một chút.”
Lăng Xu: “Bây giờ đã muộn lắm rồi, ngày mai được không? Tôi phải về nhà gấp kẻo chị tôi sốt ruột. Đêm giao thừa không về, khéo chị ấy nhìn thấy tin tức về Đỗ Uẩn Ninh trên báo chí chắc chắn sẽ nghĩ lung tung.”
Nhạc Định Đường nâng cổ tay xem thời gian.
“Cũng được, vậy tám giờ sáng mai, tôi cho tài xế đi đón cậu, vẫn ở chỗ cũ cậu quen – Sở Cảnh sát Louza, hiện giờ Viên Băng được xếp vào phòng riêng rồi, ăn nghỉ cũng an nhàn lắm, nghe nói…”
Hắn nói một hồi mà chẳng nghe Lăng Xu ừ hử gì, không khỏi ngẩng đầu nhìn sang đối phương, nhận thấy người nọ đương đăm đăm nhìn ra bên ngoài. Pháo hoa nơi xa chốc chốc vụt lên ánh sáng chói loá, trong chớp nhoáng khi tỏ khi mờ, chùm sáng ấy hắt vào mặt nghiêng của Lăng Xu một vầng sáng chập chờn thấp thoáng, càng toát lên vẻ quỷ quyệt khôn lường.
“Cậu đang nhìn gì đấy?”
Chưa kịp hỏi dứt lời, hắn bỗng bị Lăng Xu giật mạnh một cái, kéo tới bên vách tường cạnh cửa sổ.
“Suỵt.” Lăng Xu đè thấp giọng, “Tôi vừa nhìn thấy có người đi vào quán mì.”
Lông mày Nhạc Định Đường giần giật.
Từ sau khi ông chủ chết, quán mì Tiêu Kí đào đâu ra người nữa? Cho dù là ăn trộm cũng chẳng ai lại vào nơi này trộm được.
Có phải là ăn mày đến tránh rét không?
Vừa nảy ra ý nghĩ này, Nhạc Định Đường ngay lập tức bác bỏ. Ai lại đi chui rúc một đêm ở cái chốn ngập ngụa mùi cháy khét thế này? Chẳng thà tới viện phúc lợi thử vận may còn hơn.
Nếu như không phải ăn trộm ăn mày mà cố tình chạy tới nơi đó thì chỉ có thể là người có liên quan đến vụ án này.
Hai người tức tốc xuống lầu, thậm chí chẳng có hơi đâu cáo biệt chủ nhà đã vội vã rời khỏi nơi này.
Mặc dù không nói toẹt ra, nhưng cả hai đều có chung một nhận định rằng: chỉ cần Hồng Hiểu Quang có một chút cảnh giác thì chắc chắn gã sẽ không trở lại nơi này. Đồ dùng cá nhân trong phòng rất ít, thứ duy nhất bộc lộ thân phận chỉ có thẻ mượn sách, song thậm chí đến cả cái tên Hồng Hiểu Quang này họ vẫn chưa biết là thật hay giả.
Thỏ khôn có ba hang, tất nhiên kẻ này có không chỉ một cứ điểm.
Từ đây đến quán mì rất gần, rẽ qua một con phố, băng qua vài căn nhà, chẳng mấy chốc đã đến.
Bên cạnh quán mì là đống hoang tàn một nhà ba người chết thảm. Một bên khác tuy rằng không bị bể lửa lây lan đến nhưng trong nhà nọ chỉ có một già một trẻ sống nương tựa nhau, hai bà cháu tắt đèn đi ngủ sớm, chẳng hề có hơi thở rộn ràng ăn Tết như hàng xóm xung quanh. Bốn bề lẳng lặng quạnh quẽ, đối lập rõ rệt với không khí tưng bừng nơi đầu phố bên kia.
Hai người Lăng Nhạc chia thành hai ngả, Nhạc Định Đường đi từ ngõ trước, Lăng Xu vòng ra cửa sau. Nếu như người vừa vào trong thật sự là Hồng Hiểu Quang, bị lâm vào thế gọng kìm tiến thoái lưỡng nan thì chỉ có nước đưa tay chịu trói.
Cửa sau của quán mì khép hờ, vốn chuyên dùng để vận chuyển nguyên liệu và làm lối riêng cho chủ nhà ra vào tránh choán đường khách, vậy nên đa số quán cơm khách sạn bất kể quy mô lớn nhỏ đều có một lối đi ở cửa sau thế này.
Ắt hẳn đằng sau không phải nơi thế lửa lan đến đầu tiên, bởi vì cánh cửa gỗ ở đây chưa bị thiêu rụi hoàn toàn, hơn phân nửa còn sót lại trơ trọi treo lủng lẳng trên khung cửa. Gió lùa qua tấm cửa gỗ hư hại toang hoác cuốn theo thứ mùi khét thoang thoảng xộc vào xoang mũi.
Lăng Xu vươn tay đẩy cửa.
RẦM!
Tấm cửa tan nát sập thẳng xuống từ trên khung cửa! Nếu anh không lui ra nhanh thì giờ đây thứ bị đập không phải mặt đất mà là mu bàn chân của anh.
Không còn tấm cửa gỗ che chắn, bóng tối đập vào tầm mắt tựa một con dã thú chực nuốt chửng con người ta, nó há cái mồm như chậu máu đợi chờ anh tự chui đầu vào lưới.
Lăng Xu bật đèn pin mới chôm được của Nhạc Định Đường, cất bước đi vào. Anh dùng khăn quàng cổ bịt miệng mũi mình lại.
Ánh đèn pin lướt qua, nơi đây đã không còn hình dáng ban sơ của quán mì nữa.
Lăng Xu vẫn nhớ khi ấy mình cùng lão Tiêu ngồi bên trong, hơi ngấm men say, tán dóc trên trời dưới đất. Lão Tiêu khua tay nói rằng muốn trong vòng ba năm phát triển lớn quán mì, sau này mở thành quy mô tầm cỡ như khách sạn quốc tế, để người phương Tây cũng có thể mở mang về sự uyên thâm của nền ẩm thực Trung Quốc.
Mặc dù biết thừa lão Tiêu chỉ tổ khoác lác mà thôi, nhưng lão ấy không có con cái, nấu mì xem như đã trở thành niềm đam mê tiêu khiển bớt lẻ loi, chẳng lẽ mình còn không cho người ta bốc phét dăm ba câu hay sao.
Nhưng giờ đây, muốn nghe lão khoác lác cũng trở thành một thứ xa xỉ.
Lăng Xu không cầm lòng nổi khe khẽ thở dài.
Bốn bề lặng ngắt đến nỗi một hơi thở đó của anh quanh quẩn vang vọng mãi, hệt như có vô số âm hồn trong màn đêm đồng thời đáp lời.
Gai ốc cả người anh sởn hết cả lên!
Lúc trước anh cảm thấy quán mì chẳng có bao lớn, bây giờ đã không còn đống bàn ghế bày biện, quán trước bếp sau cơ hồ san thành bình địa, bỗng chốc cảm thấy trống trải hẳn ra. Dưới chùm sáng leo lét của đèn pin, phạm vi anh có thể nhìn thấy rất nhỏ, đại bộ phận còn lại đều bị bao trùm trong màn đêm mịt mùng đưa tay chẳng thấy năm ngón. Thậm chí Lăng Xu có cảm giác rằng, cái bóng nọ vừa đi vào quán mì đương náu mình nơi góc khuất nào đó âm thầm quan sát nhất cử nhất động của anh vào giây phút này.
Anh buông từng nhịp bước khẽ hết sức có thể, dường như hô hấp cũng hoà làm một với chốn đây.
Nhưng âm thanh nức nở vẫn vọng về khắp bốn phương tám hướng. Đấy là tiếng gió rít trong đêm đông, cơn rét buốt thấu xương như hoá thực thể len lỏi vào từng kẽ hở giữa khăn quàng cổ và cổ áo, và rồi tàn nhẫn đâm thấu da thịt con người ta.
Xưa kia ông bà ta kể rằng, người vô tội đột tử không thể đầu thai chuyển thế, vong hồn sẽ mãi luẩn quẩn không đi ở nơi trước khi chết, tìm kiếm thế thân, chực chờ cơ hội trút nỗi oán hận trong lòng.
Lăng Xu không quá chắc chắn thứ mình vừa nhìn thấy từ cửa sổ lầu hai là bóng người sống hay là ảo giác của mình. Hoặc giả đó quả thật là oan hồn lão Tiêu chết không nhắm mắt?
Không nghĩ thì còn ổn, nhưng chỉ vừa thử tưởng tượng thôi, gai ốc tức thì như cỏ dại mọc lan tràn khắp đáy lòng.
Nhạc Định Đường ở phía trước chẳng rõ đã vào hay chưa, Lăng Xu không thấy hắn, cũng không thấy bất kì ai.
Ngoại trừ tiếng gió đưa bên tai ra thì chỉ còn độc tiếng hít thở hơi nhuốm vẻ nặng nhọc của chính anh.
Lão Tiêu ơi lão Tiêu, tôi và ông bằng hữu một mối tình, tôi tới giúp ông tìm hung thủ, ông phải phân rõ địch ta, oan có đầu nợ có chủ, đừng trả thù sai người đó!
Lăng Xu lẩm bẩm lầm bầm khấn thầm trong lòng, bất thình lình giẫm phải một cục đá vụn làm trẹo chân. Sau lưng đánh vù một tiếng, dường như có thứ gì đó lao vụt qua!
Lăng Xu chẳng màng cơn đau dưới chân, ngoảnh phắt người, đèn pin theo đà rọi qua!
Chả có gì cả.
LOẢNG XOẢNG! – Cái nồi rơi xuống đất.
Phía trên bên trải!
Lăng Xu nhào tới.
“Méo!”
Một động vật đuôi dài đen trùi trũi nhảy tót ra từ trong bếp lò, nhanh đến độ Lăng Xu chẳng kịp phản ứng lại nó đã ba chân bốn cẳng lao vút ra ngoài.
Thế là vừa nãy là mèo à?
Lăng Xu chưa nguôi cơn ngờ, chẳng đợi cho anh thở phào được một hơi thì đằng trước lại vang tới tiếng động.
ĐOÀNG!
Là tiếng súng! Nhạc Định Đường ở bên đó!
Đáy lòng Lăng Xu trĩu xuống, thầm nhủ chủ quan, anh chẳng hề nghĩ suy vội lao về hướng cửa trước.
Nhạc Định Đường chỉ là một văn nhân dạy học, mặc dù được Smith vời về làm cố vấn lâm thời, song theo lẽ thường trên người hắn không thể nào mang súng. Vì vậy nên tiếng súng từ đâu mà ra… tất nhiên là có người nổ súng vào Nhạc Định Đường.
Nhưng ngay khoảng khắc anh rảo bước chạy về trước, sau lưng ập đến một luồng gió mạnh và nhằm ngay sau gáy anh hung tợn vung tới!Lời tác giả:
Lăng Xu mặt không cảm xúc xách diễn viên mèo đi ngang qua ra ngoài: Thời khắc quan trọng cấm làm hành động dễ thương.
Mèo đen: Meo?