Bắc Đẩu

Chương 13




Biên tập: Huyền Ca

“Quả nhiên gã ta đã có dự tính!”

★•˚。* 。* 。* 。˚•★

Vấn đề này, Nhạc Định Đường chẳng tài nào trả lời, bởi vì hắn cũng có điều thắc mắc y hệt. Nhưng khi ấy pháp y đã nghiệm thi, một nhà ba người gom cả ông chủ Tiêu của quán mì Tiêu Kí sát bên đều bị chết cháy cả. Về phần phải chăng họ đã gặp phải biến cố nào đó trước khi chết thì chẳng thể biết được nữa. Trừ phi ông chủ Tiêu chết không nhắm mắt báo mộng về cho bọn họ, bằng không tạm thời đây chỉ còn là một câu đố bỏ ngỏ.

Đương khi trò chuyện, họ đã đến số 36 đường Hằng Thông.

Đây là một căn nhà dân điển hình ở Thượng Hải. Trong căn nhà như thế này thường không chỉ có một hộ gia đình mà là mấy hộ cùng ở chung, thường thì chủ nhà sẽ ở một phòng trong đó, những phòng còn lại cho thuê, đa số khách trọ là người ở vùng khác đến.

Thượng Hải bấy giờ cơ hồ là chốn hưởng lạc xa hoa nhất toàn Trung Quốc, kinh tế phát triển hơn hẳn những thành phố ở phương Nam, người dân lại phóng khoáng hơn phương Bắc. Mười, hai mươi năm trước phương Bắc hãy đang phản đối gay gắt về việc nữ giới có thể mặc xường xám ngắn tay hay không thì các cô các bà ở Thượng Hải sớm đã thướt tha yêu kiều tung tăng khắp các phố lớn ngõ nhỏ.

Vậy nên người ở những nơi khác đến Thượng Hải nhiều không kể xiết, cầu học, cầu tài, cầu quyền, dẫu cho không nhắm làm nổi lớp người trên người cũng muốn đến thử sức một phen. Thành thử mấy căn phòng này chẳng lo không có ai thuê và hiển nhiên, tiền thuê cũng chẳng rẻ.

Đêm Tất Niên, nhà nào nhà nấy đang ăn cơm đoàn viên, song cũng có trẻ con tinh nghịch chạy ra đốt pháo. Tiếng pháo nổ đùng đoàng hoà chung tiếng vui cười giòn giã của bọn trẻ, ánh pháo hoa bất chợt vụt sáng, hết thảy xung quanh càng tôn rõ thứ cảm giác lạc lõng ở hai người Lăng Nhạc.

Vốn Nhạc Định Đường đang lo phải làm sao tìm cơ hội lẻn vào xem xét, song đi đến trước nhà dân rồi mới phát hiện trẻ con nhà họ cũng ăn no chạy ra ngoài chơi, cánh cổng nửa hé, chỉ cần một xoải chân đã bước qua ngưỡng cửa.

“Các anh tìm ai vậy?”

Một người phụ nữ trung niên ra chào hỏi.

“Chào chị, trước xin gửi đến chị lời chào năm mới, xin hỏi nơi này có một vị họ Hồng không ạ?” Nhạc Định Đường lễ phép ngỏ lời.

“Các anh tìm họ Hồng làm gì?” Nét mặt người phụ nữ trông có vẻ bực bội, nhưng cô ta e ngại cách ăn vận sang trọng của họ nên không phát cáu.

Câu hỏi này chứa hai ý nghĩa:

– Một, họ đến đúng rồi, gã đàn ông họ Hồng qua lại với Đỗ Uẩn Ninh quả nhiên ở đây.

– Hai, hành vi của họ Hồng ở đây khiến người phụ nữ này không thích gã.

“Bọn em là bạn của anh ấy, sắp Tết nên ghé một chuyến sang thăm hỏi, mấy món bánh ngọt này biếu chị cho mấy đứa nhỏ ăn.” Nhạc Định Đường lấy hộp bánh ngọt trong tay Lăng Xu đưa vào tay đối phương, một chuỗi hành động trôi chảy chẳng có lấy một tí vấp váp.

Lăng Xu: …

Đây là hộp bánh anh nhờ gói lại ở quán cà phê chuẩn bị mang về ăn khuya mà!

Người phụ nữ nhìn hộp bánh ngọt xinh xắn, cô ta chẳng thể lại bày vẻ mặt khó ở với người ta đành gượng một nụ cười giả lả.

“Ai mà ngờ được, họ Hồng… ngài Hồng ấy thế mà còn có bằng hữu, gã ta đã hai ba ngày rồi chưa về, e là hai anh tìm nhầm nơi rồi.”

Nhạc Định Đường: “Vậy chị biết anh ấy đi đâu không?”

Nét mặt người phụ nữ toát lên vẻ giễu cợt: “Không phải ở sòng bạc thì cũng ở vũ trường thôi, còn đi đâu được nữa?”

Nhạc Định Đường nhã nhặn lễ phép hỏi: “Vậy chị biết có thể tìm anh ấy ở đâu không ạ?”

Người phụ nữ thở dài: “Chị cũng không biết, tiền thuê tháng này gã ta vẫn chưa trả, chị cũng muốn tìm gã đây. Thế này đi, các em cứ lên đó ngồi trước, không chừng xíu nữa gã về.”

Chủ nhà về phòng lấy chìa khoá rồi dẫn Nhạc Định Đường và Lăng Xu lên lầu. Cầu thang gỗ đã nhiều năm tuổi đánh tiếng kẽo kẹt, ánh sáng hắt vào từ bên ngoài soi rọi mép song cửa sổ cao thấp không đồng đều.

“Mà này, sao các em lại quen loại người như gã vậy?” Chủ nhà tò mò hỏi, “Họ Hồng nhìn thế nào cũng chả giống người có thể kết thân với kiểu người như hai em lắm.”

Lăng Xu: “Chúng em quen nhau trên chuyến tàu đi đến Thượng Hải, ngài Hồng rất nhiệt tình giúp bọn em xách hành lí, chúng em bèn trò chuyện vài câu. Sau đó anh ấy gửi một bức thư nói cho bọn em biết anh ấy ở đây.”

Người phụ nữ cười rằng: “Gã giúp bọn em xách hành lí, chỉ e là cáo chúc tết gà, chả có lòng tốt, ắt có mưu đồ!”

Lăng Xu cười đáp: “Dầu sao mọi người đều là dân tha hương, ngày thường chúng em không liên lạc nhau, chẳng qua thấy sắp đến Tết nên đến thăm đồng hương thôi ạ. Nếu sớm biết anh ấy ở nơi nhộn nhịp như vầy, lại có chủ nhà nhiệt tình và trách nhiệm như chị, có cả cậu nhóc đáng yêu như vậy nữa, em đã sớm chuyển đến đây rồi!”

Người phụ nữ được anh khen đến độ cười toe toét.

“Gã sắp hết hạn thuê rồi, nếu em muốn chuyển tới thì chị sẽ giữ phòng lại cho em.”

Lăng Xu: “Vâng, để em về bàn bạc với vợ em, cô ấy cứ phàn nàn chỗ ở hiện tại không tốt mãi, bảo rằng em là kẻ dạy học phải ở chốn có thư hương, em thấy nơi này của chị rất tốt. Chao ôi, ả đàn bà cằn nhằn suốt ngày, chẳng ai chịu nổi, nếu cô ấy mà thấu tình đạt lí bằng một nửa như chị thôi, em nào phải đau đầu như vậy.”

Nhạc Định Đường: …

Hắn cho rằng kĩ năng tuỳ cơ ứng biến của mình đã tốt lắm rồi, ai dè núi cao còn có núi cao hơn, nơi đây còn có một tên cao thủ trợn mắt xạo chuyện, anh chẳng những vẽ ra một cô vợ hư cấu còn thoắt cái hoá thân thành thầy giáo.

Vừa qua lại được mấy câu, ngay cả người ta họ gì, nhà chồng làm nghề gì Lăng Xu cũng biết hết ráo. Người phụ nữ được anh khen lấy khen để sắp lần chẳng rõ lối về, nghe nói họ là thầy giáo càng thêm phần niềm nở.

“Ôi chao, xem em nói kìa, em về nói với vợ em rồi dẫn em ấy sang đây xem thử, chị dám chắc em ấy xem là thích ngay, cơ mà em còn trẻ thế đã cưới vợ rồi à?”

“Vâng, đều bởi lệnh của phụ mẫu trong nhà, ở chỗ chúng em thành thân sớm, mà nói tới em không nghe ai nói anh Hồng đã kết hôn cả, anh ấy ở một mình ạ?” Lăng Xu lại mượt mà vòng về chủ đề cũ.

“Quả thật chưa từng thấy gã ta đưa phụ nữ về nhà, ôi, đừng nhắc nữa, lúc trước gã nói với chị rằng gã làm biên tập ở toà soạn. Chị những tưởng thu nhập mỗi tháng ắt hẳn đủ trả tiền thuê nhà, thế mà gã ở đây non nửa năm, ngoại trừ ba tháng đầu trả tiền nhà đúng hạn thì về sau bắt đầu nợ, đến tận khi trừ sạch tiền cọc rồi vẫn còn thiếu một tháng, cũng chả thấy gã móc ra nổi một xu nào!”

Tiếng lải nhải phàn nàn trách móc của người phụ nữ vang vọng trong cầu thang.

“Tiền thuê ở đây cũng không đắt, hai hôm trước gã về nhà trông có vẻ vui lắm, tự dưng cho chị một con gà nướng, đổi một bộ trang phục mới nữa cơ. Chị tưởng gã ta sắp phát tài, ngờ đâu gã ta thà cầm tiền đi mua quần áo cũng không chịu trả tiền thuê nhà, nào có cái lí này chứ, trần đời này chị chưa từng thấy kẻ nào bịp bợm như gã cả! Với cái đức hạnh này của gã mà làm người trí thức cái cóc gì, chị thấy mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ cũng chả khác gã mấy!”

“Đây, chính là nơi này!”

Người phụ nữ dẫn bọn họ đi đến trước cửa căn phòng trong cùng của lầu hai, lấy chìa khoá ra mở cửa.

“Các em đã quen biết gã rồi thì vào ngồi một lát đi, đợi chốc nữa nếu gã về chị sẽ báo cho các em.”

“Không ổn lắm ạ, chung quy chúng em chưa được sự đồng ý của chủ nhà.” Lăng Xu vờ khách sáo đáp.

Chị chủ thuê không quá để bụng: “Không sao đâu, đằng nào cái phòng này của gã chẳng có thứ gì đáng tiền, hai em ngồi nghỉ xíu, chị đi pha hai chén trà cho.”

Cô ta đã nói vậy, hai người đương nhiên không khách sáo từ chối nữa, đợi chị chủ thuê đi rồi liền bắt đầu quan sát khắp căn phòng.

Lăng Xu là cảnh sát, anh am hiểu nhất là làm sao lật giở đồ vật xong rồi khôi phục về nguyên dạng mà không để chủ nhà phát hiện. Nhạc Định Đường thì đi quanh căn phòng, trên dưới trái phải, xó xỉnh ngóc ngách, cặp mắt hắn không bỏ qua một chi tiết nào.

Bài trí trong phòng đơn giản, hoặc có thể gọi là đơn sơ. Trên bàn sách có giấy có bút và một tấm thẻ mượn sách của Đại học Ngô Tùng bị đè bên dưới. Thẻ mượn sách rất mới, mặt sau ghi chép số lần sử dụng, một chữ “chính” chỉ kẻ ba vạch.

Cùng lúc đó, Lăng Xu nhìn thấy họ tên được viết trên thẻ mượn sách – Hồng Hiểu Quang.

Bên cạnh đặt ba quyển sách.

Một quyển là Tuyển tập thơ châu Âu sau văn hoá Phục hưng.

Một quyển là Mùa hái quả của Tagore.

Một quyển còn lại là tác phẩm trứ danh của William Shakespeare – Romeo và Juliet.

Cuốn sổ áng chừng đã được dùng khoảng nửa quyển, cốt chỉ chép lại thơ, đại đa số là thơ của William Shakespeare.

“Có phát hiện gì không?” Nhạc Định Đường đi tới.

“Nét chữ mấy trang đầu khá nắn nót, những trang sau khá ẩu, còn vẽ lung tung.”

Lăng Xu lật sang vài trang cuối, Nhạc Định Đường nhận ra mấy nét chữ nguệch ngoạc đó chỉ đang chép đi chép lại vài chữ trong câu thơ mà thôi.

“Người thông minh hoá kẻ khù khờ, là con cá dễ mắc câu nhất; bởi vì kẻ đó ỷ vào tài cao học rộng, lại chẳng nhìn thấy cái ngạo mạn của chính mình.” Nhạc Định Đường nhìn chữ đọc một lượt, “Danh ngôn của William Shakespeare.”

Lăng Xu: “Đúng vậy. Hẳn anh vẫn còn nhớ, thời đi học Đỗ Uẩn Ninh vô cùng thích đọc tác phẩm của ông, thuộc nằm lòng những lời kịch này.”

Nhạc Định Đường: “Cho nên, vị họ Hồng này lấy lòng dựa trên sở thích của cô ấy?”

Lăng Xu: “Điều thú vị là, cả ba quyển sách này đều là tác phẩm văn học nước ngoài nổi tiếng, chẳng có lấy một quyển nào của nước nhà. Mà sinh tiền Đỗ Uẩn Ninh yêu thích thơ ca cũng theo khuynh hướng này. Có lẽ cô ấy không thuộc ba bài thơ nổi tiếng nhất của Bạch Lạc Thiên*, song lại có thể chép ra nửa cuốn lời kịch của William Shakespeare.”

*Bạch Cư Dị

“Tôi cũng phát hiện ra một điều thú vị bên này, cậu đến đây xem.”

Nhạc Định Đường đi đến bên giường, nhẹ nhàng nhấc chiếc gối lên. Có một quyển sách bị vùi bên dưới.

Kim Bình Mai.

Lăng Xu cầm sách đoạn mở ra.

Nhạc Định Đường nhìn thấy trên tay anh còn bọc một đôi găng tay trắng: “Cậu móc găng tay ở đâu ra thế?”

Lăng Xu cúi đầu nhìn sách, đáp cho có: “Xin của Thẩm Nhân Kiệt đấy, mượn tên của anh là gã thoải mái cho ngay. Thứ này chẳng đáng mấy đồng, nhưng vào thời khắc then chốt có thể phát huy tác dụng, tránh để lại dấu vân tay trên bìa sách ngộ nhỡ có người cẩn thận phát hiện chỗ này từng có người động vào. Anh xem…”

Vợ chồng tan tác* – đây là một trong số những hồi nổi tiếng nhất của Kim Bình Mai.

*Hồi 27 Kim Bình Mai, tên hồi ở đây dựa trên bản dịch tiếng Việt Kim Bình Mai của dịch giả Nguyễn Quốc Hùng.

Nó không chỉ lột tả rõ nét về nhân tính, phong tục, thế tình mà cũng thoả mãn cái thú thầm kín của người bình thường. Mấy trang của chương này bị lật giở nhiều lần, vết nhăn hằn rõ hơn hẳn những trang khác, chứng minh chủ nhân của nó đọc rất thường xuyên.

Lăng Xu nở nụ cười đầy hàm ý: “E là đối với Hồng Hiểu Quang, sức hấp dẫn của quyển Kim Bình Mai này bỏ xa những tập thơ trên bàn.”

Nhạc Định Đường: “Tập thơ cốt dùng để lấy lòng Đỗ Uẩn Ninh, mà Kim Bình Mai là tự bản thân thích đọc, đương nhiên khác nhau. Gã Hồng Hiểu Quang này không phải lừa đảo đấy chứ?”

Quân lừa đảo cũng chả khác gì bọn tiên nhảy*, đều là từ địa phương trong dân gian chỉ những phường dùng thủ đoạn lừa tiền lừa tình, gài bẫy người bị hại. Thế đạo loạn lạc, vàng thau lẫn lộn, đủ mọi hạng người, phường lừa đảo thế này đâu đâu cũng có, người nhỏ lừa chút miếng ăn miếng uống, người lớn làm người ta táng gia bại sản. Đặc biệt là đám con em bần hàn xuất thân chốn đầu đường xó chợ dựa mặt mũi dễ nhìn tròng thêm bộ quần áo là lượt, dỗ lời ngon tiếng ngọt mê hoặc các cô gái giàu có vào tròng, khiến các cô si mê vào sắc đẹp của bọn chúng, muốn gì được nấy. Báo chí đăng lên biết bao lần, mọi người đã thấy nhiều thành quen.

*tiên nhảy (仙人跳): chỉ hành vi lợi dụng tâm lí ham sắc đẹp gài bẫy người khác lừa tiền của.

“Nhưng lừa đảo thường chỉ mưu tài không hại mệnh mà?”

Giờ đây chẳng những Đỗ Uẩn Ninh chết mà anh còn bị ụp một cái nồi to bự trên đầu. Vụ án đến hiện tại chẳng biết đường nào mà lần, hung thủ chưa trồi lên mặt nước. Nếu là do bọn lừa đảo gây nên thì những kẻ này phải thần thông đến độ phi thường luôn rồi.

Lăng Xu lật quyển tiểu thuyết một chút rồi trả về chỗ cũ.

Căn phòng không lớn, chẳng tốn mấy hơi đã đi hết một vòng, vật dụng bày biện trong phòng đa phần là của chủ thuê, trong tủ quần áo chỉ có mỗi một bộ đồ ngủ, đủ để thấy gã Hồng Hiểu Quang này cũng chả khá khẩm gì cho cam.

Mặc dù Đỗ Uẩn Ninh ngây thơ không trải sự đời, nhưng trình độ về văn học của cô đã bỏ xa những thiên kim nhà giàu bình thường. Nếu như chỉ dựa vào trình bốc phét dăm ba câu thơ nước ngoài mà Hồng Hiểu Quang đã chiếm được trái tim và dụ dỗ cô ấy chuẩn bị bỏ trốn với gã, thì quá đỗi nực cười.

Lăng Xu nhận thấy, nhất định trong đó vẫn còn khúc mắc khác và bí mật mà họ chưa được biết.

“Ở đây.”

Nhạc Định Đường bỗng chợt cất lời.

“Cậu nhìn từ đây, sẽ thấy gì?”

Lăng Xu đi qua đứng bên cửa sổ, đoạn lần theo ánh nhìn của hắn dõi ra ngoài. Nương ánh pháo hoa và ánh đèn của đêm giao thừa, bên ngoài vẫn nhìn được hình ảnh lờ mờ.

Quả nhiên Lăng Xu hiện lên vẻ ngạc nhiên, anh không khỏi hít sâu một hơi lạnh toát.

“Quả nhiên gã ta đã có dự tính!”– Mẩu chuyện nhỏ không liên quan đến chính truyện –

Lăng Xu: Bánh của tôi…

Nhạc Định Đường: Cần dùng phá án, kết giao quần chúng.

Lăng Xu: Thuốc của tôi…

Nhạc Định Đường đưa thuốc lá ngậm trên miệng: Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe.

Lăng Xu chẳng nói chẳng rằng, ba ngày sau anh gửi một phần quà sinh nhật cho Nhạc Định Đường.

Nhạc Định Đường mở ra xem, bên trong là một quyển Kim Bình Mai.

Nhạc Xuân Hiểu khẩn thiết bảo ban: Em à, chị đã nói với em rồi, mau chóng cưới vợ, mấy thứ tiểu thuyết này đọc nhiều có hại cho sức khoẻ!

Nhạc Định Đường: …