Bắc Đẩu

Chương 15




Chuyển ngữ: Huyền Ca

Trái tim Nhạc Định Đường cũng chùng xuống theo.

★•˚。* 。* 。* 。˚•★

Lăng Xu khom mình cúi đầu tránh đi, quay người vung chân, đối phương bị gạt trúng ngã sấp xuống, theo thế lăn sang bên cạnh, đoạn nhảy bật dậy, cây gậy gỗ trong tay vung tới lần nữa, nhanh mạnh chuẩn đánh bay đèn pin trong tay Lăng Xu. Đèn pin bị hất văng trong góc khuất, nguồn ánh sáng mong manh duy nhất cũng hoàn toàn mất tiệt.

Trông một chớp nhoáng ngoảnh đầu lại, Lăng Xu loáng thoáng trông thấy kẻ nọ mang một chiếc mặt nạ quỷ, mặc áo đoản quái, hình dáng quái đản lố bịch.

Gã này là người luyện võ. Hơn nữa kĩ thuật cũng rất tốt.

Không đợi đôi mắt Lăng Xu hoàn toàn thích ứng với bóng đêm, đối phương đã lần nữa xông tới. Gậy gỗ mạnh mẽ đầy uy lực, từng chiêu nhắm ngay chỗ hiểm trên người anh.

Ngay lúc này, trước cửa quán mì lại vang lên tiếng súng lần thứ hai!

Lăng Xu có hơi cuống.

Động tác đối phương nhanh ác chuẩn, kĩ thuật rõ ràng vô cùng chuyên nghiệp, không phải hạng giang hồ đầu đường xó chợ bình thường.

Mỗi khi Lăng Xu muốn thò tay đến thắt lưng rút súng sẽ luôn bị đối phương chặn lại, đối phương chỉ với một cây gậy gỗ đã có thể khiến anh hoàn toàn không còn nhàn rỗi để quan tâm tình hình bên phía Nhạc Định Đường.

Mất đi cơ hội, lập tức bị khống chế đủ đường.

Đối phương vung chân đá tới, Lăng Xu thừa cơ lăn qua bên cạnh, chẳng màng cơn đau bị đá vụn gỗ vụn đâm vào cơ thể, tiện tay vớ lấy một cây gậy và vung thẳng vào đối phương.

Cạch một tiếng, hai cây gậy đập vào nhau, cây gậy trong tay Lăng Xu vang lên tiếng rên rỉ yếu ớt vì không đỡ nổi va chạm, gãy lìa thành hai đoạn. Đối phương đá chân vào thắt lưng Lăng Xu, anh bật ra một tiếng rên đau đớn, thân thể ngã về phía sau.

Bên ngoài lại lần nữa vang lên hai tiếng súng. Cùng lúc đó còn có tiếng động vật lộn. Có thể tưởng tượng cảnh tượng bên ngoài ắt hẳn cũng rất kịch liệt.

Lăng Xu có cảm giác xương sườn bị nứt rồi, đau đớn như kim đâm đang lũ lượt bao trùm khắp cơ thể.

Song động tác của kẻ hung đồ lại chẳng hề dừng lại, tay chân đối phương phối hợp, gậy gỗ vung thoăn thoắt bổ thẳng xuống đầu, chiêu nào chiêu nấy cũng mang quyết tâm phải đánh Lăng Xu thành tàn phế.

Súng vừa được lấy ra, ngay sau đó đã bị đá bay, mũi chân đối phương vừa khéo giẫm lên cổ tay của Lăng Xu. Khoảnh khắc đó, anh suýt tưởng chừng tay của mình sắp bị gãy rồi.

Nhạc Định Đường biết tình hình của mình rất nguy hiểm.

Hắn cũng biết, rằng nếu như vừa nãy hắn không phản ứng kịp thời thì hiện giờ nơi chảy máu chắc chắn không phải cánh tay, mà là trước ngực.

Tay súng ở nơi cách hắn rất gần, có lẽ đang trốn ở cửa quán mì, có lẽ ở cạnh bức tường, chỉ cần hắn ló mặt ra là họng súng sẽ chĩa ngay về phía hắn.

Đằng sau hắn có nguồn sáng từ nơi xa, có ánh sáng thì sẽ bại lộ vị trí. Mà nơi đối phương ẩn nấp không có.

Đây chính là địch tối ta sáng.

Thứ may mắn duy nhất là, kĩ thuật bắn súng của đối phương hình như không tốt cho lắm, khoảng cách gần như vậy, ba phát đạn, chỉ một phát bắn trúng cánh tay Nhạc Định Đường, hai phát còn lại đều bắn hụt.

Nhạc Định Đường nghĩ, đây có lẽ là tay mới, có lẽ lần đầu tiên đi giết người nên hơi căng thẳng.

Trong phòng vang lên tiếng động đánh nhau. Đối phương chắc hẳn không chỉ có một người. Nói cách khác, có khả năng Hồng Hiểu Quang còn có đồng bọn.

Hắn và Lăng Xu còn chưa tra ra điều gì, đối phương đã gấp rút chui ra giết người, có phải có hơi nôn nóng rồi không?

Nhạc Định Đường muốn đi giúp Lăng Xu. Nhưng hắn vừa mới lấp ló ra từ phía sau cây cột, tiếng súng lại lần nữa vang lên.

Cảm giác đau rát truyền đến từ nơi gò má, Nhạc Định Đường vươn tay sờ được chất lỏng dính nhớp. Hắn chợt ý thức được rằng, cho dù kĩ thuật bắn súng của đối phương không giỏi đi chăng nữa, muốn giết chết hắn cũng chỉ cần một viên đạn.

Phải nghĩ cách.

Tầm mắt Nhạc Định Đường đáp lên hòn đá bên chân.

Lăng Xu thở hổn hển, nghiêng đầu né tránh một đòn hiểm của đối phương, trở tay tung một quyền vào ngực gã hung đồ. Cùng với khoảnh khắc đánh trúng đối phương, đầu của anh cũng bị gậy gỗ bổ một phát mạnh!

Anh và đối phương không khỏi ngã xuống.

Lỗ tai vang oong oong liên hồi, hệt như có vô số con ruồi bay tới bay lui, sau cơn đau âm ỉ là cảm giác khó thở lan tràn, cả cái đầu trống rỗng, nhất thời chẳng thể suy nghĩ được điều gì, vô số nơi trên cơ thể đều đang kêu gào mất tri giác.

Gã hung đồ dường như cũng không ngờ Lăng Xu ra tay ác như vậy, lồng ngực bị đạp một cú trực diện, đau đớn chịu không thấu, gã chỉ có thể che ngực thở dốc, đồng thời siết chặt gậy gỗ, gắng gượng bò dậy.

Gã biết rõ các nhược điểm trên cơ thể, tin chắc một phát gậy vừa rồi của mình bổ xuống, Lăng Xu tuyệt đối không thể trốn được, hơn nữa ắt sẽ ngất xỉu tạm thời.

Gã không cần mạng của Lăng Xu, nếu không với kĩ thuật bắn súng của gã, Lăng Xu đã đi đời tại chỗ từ sớm rồi, tuyệt đối không thể dây dưa với gã ở đây lâu thế được.

Nhưng gã cũng rất bực bội. Bực bội tên đồng bọn bên ngoài chưa giải quyết công việc xong xuôi, cũng bực bội bản thân nhận phải đòn hiểm của Lăng Xu. Đau đớn dữ dội từ lồng ngực khiến nỗi bực bội càng thêm trầm trọng.

Kẻ mang mặt nạ lảo đảo đứng dậy, hít sâu một hơi, bước về phía Lăng Xu.

Trong túi còn có đèn pin, gã lần mò một lúc móc ra bật lên, ánh đèn lắc lư về phía Lăng Xu. Đối phương nằm lịm dưới đất không nhúc nhích, xem chừng đã bất tỉnh rồi.

Gã khom người xuống xem xét.

Nhất định phải tạm thời giữ lại cái mạng của họ Lăng, lại không thể để đối phương tỉnh lại quá nhanh. Nếu như không nắm chắc tốt thời gian, xảy ra chút sai sót nào, chuyện này không những sẽ không giải quyết êm đẹp mà còn để lại rất nhiều hậu hoạn. Đã xảy ra sơ suất một lần rồi, không thể lại lơ là nữa.

Gã gác đèn pin qua một bên, duỗi tay về phía cổ Lăng Xu.

Bên ngoài có tiếng súng vang lên.

Trong lòng gã hung đồ mang mặt nạ không khỏi chửi rủa tên đồng bọn bên ngoài vô tích sự.

Ngay lúc này đây, gã nhận thấy cơ thể gã chạm vào dường như khẽ run lên, cơ bắp vô thức căng chặt. Còi báo động trong lòng gã mang mặt nạ réo inh ỏi, lập tức xách gậy lên bổ xuống đầu Lăng Xu!

Chậm mất nửa bước!

Lăng Xu đỡ được một cách vững vàng, bàn tay còn lại vung về phía gã. Gã mang mặt nạ bấy giờ mới nhìn thấy, trong tay đối phương còn nắm nửa cây gậy gỗ, khi nãy vẫn luôn giấu ở sau lưng không để gã trông thấy.

Muốn lùi lại đã không kịp, ngay tức khắc gã cảm thấy phần bụng truyền đến một cơn đau nhói!

Không cần cúi đầu cũng có thể cảm nhận được cây gậy gãy kia đâm vào cơ thể là hình ảnh thế nào. Đầu gậy gãy nát và gai nhọn thoắt chốc đâm thủng vải áo, chui trực tiếp vào da thịt cùng với âm thanh máu tươi phụt ra khiến người ta sởn gai ốc. Đặc biệt là khi thứ âm thanh này xảy ra trên người chính mình.

Gương mặt phía sau mặt nạ lộ ra biểu cảm khó tin, gã khó lòng tưởng tượng sau khi hứng chịu một đòn nặng nề vừa nãy, Lăng Xu không những có thể tỉnh lại mà còn có thể kịp thời phản kích.

Sau khi nửa cây gậy gỗ đâm vào thân thể, gã hung đồ loạng choạng lảo đảo, không khỏi lùi bước về sau, muốn tìm một thứ có thể chống đỡ dựa cơ thể đứng vững.

Nhưng ngay tức khắc, Lăng Xu đã rút gậy gỗ ra, tung một cước tới. Hung đồ kêu rên một tiếng, ngã rầm về phía sau.

Lăng Xu cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Đối với người bình thường, hiện tại anh phải sớm ngất xỉu bất tỉnh nhân sự rồi.

Nhưng anh miễn cưỡng vượt lên bản năng cơ thể, tuy rằng đã thay đổi cục diện, tạm thời khống chế được gã hung đồ, nhưng đầu anh lại càng ngày càng nặng, cần cổ bị đập mạnh ban nãy gần như đau đến không thể chạm vào, tứ chi nặng trĩu, thần trí mê man, cả cơ thể loạng choạng lảo đảo. Chỉ cần ánh đèn chiếu sáng, đối phương sẽ ngay lập tức phát hiện anh đang phô trương thanh thế, ngoài mạnh trong yếu.

Chất lỏng nong nóng từ trong mũi chảy ra, men theo khoé miệng thấm vào trong miệng, mặn chát tanh nồng.

Lăng Xu rút súng ra, bước lên trước hai bước. Tiếng đạn lên nòng kinh động gã hung đồ, gã ba chân bốn cẳng bò dậy, thất tha thất thểu chạy vào bóng tối, nhanh chóng biến mất ở cửa sau.

Có lẽ sau khi đối phương tỉnh táo lại sẽ phát hiện hành vi cầm súng lại không thừa thắng truy kích của Lăng Xu rất quái lạ, có lẽ sẽ hối hận giậm chân không thôi. Nhưng hiện giờ gã đã chắc chắn Lăng Xu nắm chắc phần thắng, không muốn cũng không dám mạo hiểm.

Gã hung đồ chẳng hề biết, giờ đây Lăng Xu nói chi đến nhắm chuẩn, ngay cả súng cũng sắp cầm không nổi rồi.

Lại thêm một viên đạn bắn lên cột hành lang.

Tiếng súng vang vọng bốn bề, chẳng hề che giấu với xung quanh.

Nhưng cảnh sát mãi chẳng đến, có lẽ vì đêm giao thừa đều đi nghỉ ngơi, có lẽ vì người dân xung quanh không muốn nhiều chuyện, Thượng Hải hiện nay rồng rắn hỗn tạp, xảy ra chuyện gì cũng không hiếm lạ, dân chúng tầm thường không muốn vì một phút tò mò của mình mà mất đi cuộc sống yên ổn.

Một cây súng lục có thể chứa mấy viên đạn?

Loại hình khác nhau, dung lượng băng đạn cũng khác nhau, nếu như trên người đối phương mang theo đạn dự phòng, sớm muộn gì cũng có một phát đạn có thể bắn trúng người Nhạc Định Đường.

Tiếng bước chân vang lên, rất khẽ, nhưng dưới sự chăm chú cao độ Nhạc Định Đường đã nghe thấy.

Hắn nín thở tập trung, bỗng ném hòn đá trong tay ra!

Đoàng!

Đối phương quả nhiên nổ súng dưới sự kinh hoảng.

Cùng lúc đó, Nhạc Định Đường lao ra ngoài!

Giữa khoảng hở của hai phát súng, tay súng ắt sẽ có nửa giây trở lên phản ứng không kịp, huống chi kĩ thuật của tay súng này không quá ổn, chứng tỏ gã chỉ là tay lính mới.

Nhạc Định Đường không do dự gì nữa, hắn dựa theo phán đoán của mình, quả quyết bổ nhào lên người đối phương.

Hai người ngã lăn ở ngoài cửa, một tay Nhạc Định Đường bóp lấy cổ gã ta, một tay muốn đánh rớt cây súng trong tay gã. Nhưng đối phương tung một quyền lên mặt Nhạc Định Đường, buộc hắn phải ngửa ra sau, tay súng nhân cơ hội ngồi dậy, chĩa họng súng vào hắn!

Nghìn cân treo sợi tóc!

Tay súng bị đá ngã từ sau lưng, súng bắn chệch hướng, viên đạn sượt qua tai Nhạc Định Đường, ghim vào bức tường sau lưng hắn. Cây súng cũng bị hất bay đi theo cú đá, trượt một khoảng dài trên mặt đất.

Tay súng lập tức nhận ra rằng đồng bọn của gã đã thất bại. Nếu như bây giờ gã quyết tâm liều một phen có lẽ có thể giết chết Nhạc Định Đường, nhưng chính gã cũng sẽ chết dưới tay Lăng Xu.

Vài giây đủ để tay súng làm ra lựa chọn. Con sâu cái kiến còn tham sống, gã cũng chẳng có tinh thần thấy chết không sờn.

Gã né tránh cú đá tiếp theo của Lăng Xu, chật vật bò dậy, vội vã trốn khỏi hiện trường.

“Kẻ kia đâu?”

Người Nhạc Định Đường hỏi là gã vừa nãy vật lộn với Lăng Xu trong nhà.

“Chạy rồi.” Lăng Xu đáp.

Anh thậm chí còn chẳng rõ mình có lên tiếng hay không, hay là chỉ hừ hai tiếng trong xoang mũi, đầu óc chỉ còn lại phản ứng bản năng, chẳng cách nào suy nghĩ nhiều thêm.

Xung quanh tối om mờ mịt, Nhạc Định Đường cũng đã bị thương, không nhận ra sự khác thường của đồng đội. Hắn cố gắng đứng dậy.

“Đến đỡ tôi một chút.”

Lăng Xu không đáp lời.

Nhạc Định Đường ngoảnh đầu qua nhìn, phát hiện trong tay đối phương còn cầm một cây súng, bèn buột miệng hỏi: “Khi nãy sao cậu không nổ súng?”

Vừa dứt lời, núi non sụp đổ, mây đen đè thành, cả cơ thể Lăng Xu ngã xuống, gục thẳng lên người hắn. Bao gồm cả cánh tay bị thương kia.

Nhạc Định Đường biến sắc.

Cũng chẳng hay là vì đau hay là bị Lăng Xu làm kinh hoảng.

“Cậu không sao chứ!” Hắn vươn tay sờ, chỉ chạm phải máu dính đầy tay.

“… Anh quay về đừng nói, nói thật với chị tôi, cứ nói là tôi bị ngã.” Lăng Xu lẩm bẩm nói, cũng chẳng rõ có nghe thấy lời của Nhạc Định Đường hay không.

“Im đi!”

Nhạc Định Đường cắn răng, chẳng đoái hoài cánh tay bị thương của mình, kéo Lăng Xu qua cõng lên lưng.

Tài xế cách đó hơi xa, có lẽ không nghe thấy động tĩnh bên này, nếu không đã sớm chạy tới rồi.

Tối nay là do bọn họ chủ quan, vốn cho rằng chỉ đi tìm kiếm manh mối, nào ngờ đâu đối phương có chuẩn bị mà đến.

“Cơm tất niên cũng không ăn được rồi, đùi gà của tôi…”

“Bánh ngọt gói mang về còn bị anh tặng cho người ta mất.”

“Năm nay chị tôi chắc chắn không lì xì cho tôi nữa…”

Nhạc Định Đường không kiềm chế nổi nữa, ngắt ngang mớ lải nha lải nhải của người trên lưng.

“Cậu còn nói thêm một câu nữa là tôi vứt cậu xuống, cho cậu tự sinh tự diệt.”

Lăng Xu như thể chẳng nghe thấy, vẫn không im miệng.

“Khi nãy có hai người, một người muốn giết anh, một người không muốn giết tôi.”

Câu này nói không trôi chảy cho lắm.

Nhạc Định Đường vốn chẳng muốn đáp lời, ngẫm lại bỗng nhiên cau mày.

“Ý cậu là, người bên trong nhà không có súng?”

Lăng Xu lầm bầm đáp: “Gã muốn đánh ngất tôi, lại không muốn lấy mạng của tôi. Bằng không với bản lĩnh của gã, tôi đã sớm không thể cầm cự để ra ngoài cứu anh.”

“Nhưng người bên ngoài muốn giết tôi.” Nhạc Định Đường nói một cách khẳng định.

Nếu không vì kĩ thuật bắn súng của người này không tốt thì hiện giờ hắn cũng đã lạnh từ lâu rồi, thi thể đoán chừng cũng có thể làm rau trộn.

“Giết anh, lại không giết tôi, hai chúng ta ở cạnh nhau, có phải lại có thể giá hoạ cho tôi, khiến trên lưng tôi lại gánh thêm một vụ án mạng nữa đúng không…”

Lăng Xu tự lẩm bẩm chẳng rõ có tỉnh táo hay không, song lại khiến Nhạc Định Đường thốt nhiên vỡ lẽ, tựa choàng tỉnh khỏi cơn mơ, phúc đến sáng dạ.

Dường như rất nhiều đầu mối mơ hồ trước đó đã được nối liền toàn bộ.

“Bọn họ không mong chúng ta tiếp tục tra vụ án này, cũng như trước đó cậu bị vu hại thành hung thủ, hiện tại ụp cái danh hung thủ lên người cậu, lại cộng thêm một mạng của tôi, cậu chắc chắn không thoát khỏi cái chết, vụ án cũng tự nhiên kết thúc, sẽ không còn ai tiếp tục điều tra.”

“Trái lại, điều này cũng chứng minh rằng phương hướng hiện giờ chúng ta điều tra là chính xác, nếu không bọn họ đã chẳng cần nhảy ra động thủ.”

“Nhà họ Viên, Đỗ Uẩn Ninh, Hồng Hiểu Quang, xem ra họ Hồng chắc hẳn không thoát khỏi mối quan hệ với cái chết của Đỗ Uẩn Ninh.”

Nhạc Định Đường nói xong, chờ mãi chẳng thấy Lăng Xu tiếp lời.

“Này?”

Cánh tay vốn đang gác trên vai hắn buông thõng xuống. Trái tim Nhạc Định Đường cũng chùng xuống theo.