"Cô đang nói đến..mẹ tôi sao ? Cái chết của bà ấy...không lẽ. là do các người ?" - Nhược Khê như trời trồng mà hỏi dò
Đỗ Minh Nguyệt chỉ nhìn cô với ánh mắt phán xét mà khinh khỉnh
"Chuyện này tôi không rõ, sẽ có người nói cho chị nghe về tất cả sự thật"
Đột nhiên cánh cửa đằng sau Minh Nguyệt hé mở dần dần. Đỗ Chu Minh đi đến trang trọng như ở bữa tiệc xa hoa. Bà ta đến trước mặt Nhược Khê rồi dùng móng tay nhọn hoắt lân la trên gương mặt diễm kiều của Nhược Khê
"Để tao kể cho mày nghe vào cái ngày đó nhé"
Thế là một sự thật xé lòng được truyền hết vào tai Nhược Khê
Sau khi đã bắt cóc mẹ cô từ nhà ngoại, họ đã làm nên một màn tra tấn dã mãn và dường như không cs chút tình người trong máu. Những thứ mà mẹ cô hứng chịu chính là tất cả những hình phạt mà Nhược Khê đã chịu đựng trong 23 năm qua. Mẹ cô đã trải qua cơn ác mộng chỉ trong vài giờ như vậy
Đỗ Chu Minh còn đê tiện kể từng chi tiết về những vết thương đầy rẫy trên gương mặt, thân thể của mẹ cô ngày đó. Cứ như khung cảnh ngày hôm ấy tái hiện lại ngay trước mắt Nhược Khê
Có vết thương rỉ máu, có cái thì nhiễm trùng vì bị tạt nước vào, có chỗ thì chồng chéo nhiều vết thương sâu hắn. Mái tóc óng ả thì bị cắt nham nhở đến ghê rợn. Để rồi khi mẹ cô không còn chịu được nữa mà đã bất tỉnh, dù có bị tạt nước thì bà cũng nhất quyết không mở mắt
Thấy còn một chút hơi thở hấp hối thì hai con người vô nhân tính quyết định trói cả tay lẫn chân mẹ Nhược Khê rồi đốt cả căn biệt thự. Ngọn lửa to như nuốt chửng tất cả những thứ bên trong, thế là mẹ cô đã có một cái chết tức tưởi đầy đau đớn
Lí do cho việc ấy là vì mẹ cô năm đó đã phát hiện ta tất cả những chuyện dơ bẩn mà nhà họ Đỗ đã làm trong tập đoàn và cả câu chuyện tình nhân bé nhỏ Đỗ Chu Minh của Đỗ Giang Thế
Vì danh dự và tương lai của nhà họ Đỗ nên hai người kia đã quyết định giết người diệt khẩu. Kết thúc câu chuyện, Nhược Khê tay chân run rẩy, cả người như bị hút cạn linh hồn, cô không tin vào những gì mà bản thán nghe thấy
Mẹ cô chỉ là một người con gái hiền lành và chăm chỉ, bà không bao giờ làm những điều trái với lương tâm. Vậy mà trên đời lại sinh ra hai thể loại người không có lương tâm và máu lạnh cướp đi sinh mạng của mẹ Nhược Khê một cách tàn nhẫn (
"Mày cũng lắm chuyện y như ả ta, nếu muốn tái hiện ngày hôm đó thì tạo sẵn sàng làm ngay bây giờ, vậy mày có kí vào đơn ly hôn không nào ?"
Đồng tử Nhược Khê đã giãn nở hết cỡ. Cô không thể tin chỉ vì không muốn ai biết được sự thật bẩn thỉu của mình mà đám người ấy lại có thể nhẫn tâm đến vậy. Thấy Nhược Khê cứng đầu, Chu Minh bỗng nói
"Tên Dạ Minh Triết cũng chẳng có tình cảm gì với mày đâu, mày chỉ là một con ranh hèn nhát và ghê tởm, còn tên đó xứng với những người cao quý và cấp bậc xứng tầm, hắn ta có chết cũng không thiết tha thứ như mày đâu con nhãi à"
"Hừ, bà nghĩ tôi sẽ nghe theo mấy lời nói nhảm nhí đấy sao ?! Anh ấy dù có tiếng máu lạnh nhưng tôi thấy người máu lạnh ở đây chính là các người đó, các người sẵn sàng cướp đi mạng sống của một người mà không gớm tay, nếu là tôi thì tôi sẽ không trơ trẽn mà gây thêm tội ác vì sớm muộn cũng sẽ có quả báo mà thôi"
Đỗ Chu Minh bị chọc tức nên liền tát hai cái vaod mặt Nhược Khê thật mạnh đến nỗi tím bầm. Khoé môi bắt đầu rỉ máu đỏ tươi nhưng cô không thấy đau chút nào. Nhược Khê cứng miệng mà nói tiếp
"Nếu như tiếp tục gây thêm tội lỗi thì các người cũng sẽ phải ăn cơm tù thôi, liệu rằng có thể che giấu tội ác bẩn thỉu ấy đến bao giờ cơ chứ"
Đột nhiên Đỗ Chu Minh phẫn nộ rút một khẩu subgs chĩa vào trán Nhược Khê mà răn đe
"Câm miệng ! Đừng có luyên thuyên nữa, chướng tai lắm đấy"