Chiếc xe đã đậu trước cửa căn biệt thự xa hoa hàng ngày Nhược Khê vẫn luôn thấy. Cả hai chỉ vừa bước ra khỏi chiếc xe đã thì một sự việc kinh hoàng đã sẵn sàng mai phục từ sớm. Đột nhiên có dàn người lạ mặt bịt kín mặt mày xông đến như vũ bão, Nhược Khê không may bị một trong số những tên đó đánh thuốc mê bất tỉnh nhân sự
Còn Dạ Minh Triết cũng bị bọn họ khống chế dù anh có đáp trả bằng những cú đá hay đấm đều vô tác dụng. Quản gia Lý và mọi người vì nghe tiếng ồn nên cũng ùa ạt chạy hết ra ngoài
"Các người là ai ? Sao lại dám bến mảng đến đây làm loạn, các người muốn đưa cậu chủ và phu nhân đi đâu cơ chứ ?!"
Thế nhưng dù họ có làm gì thì cũng chẳng còn kịp nữa vì một chiếc xe khác đã đưa Dạ Minh Triết và Nhược Khê đi mất trong khói bụi xám xịt
"Cậu chủ Chấn Kiệt, cậu chủ và phu nhân đều bị đám người bắt cóc mất rồi, bây giờ phải làm gì đây thưa cậu" - Quản gia Lý hoảng loạn chỉ theo con đường bọn họ đã tông hỏng cổng sắt
Nhạc Lân Phong mặt nghiêm trọng nhặt dưới đất lên chiếc điện thoại bị vỡ màn hình của Nhược Khê và chiếc vòng cổ suýt bị dẫm nát mà anh đã tặng cho cô. Anh nắm chặn thành nắm tay thành nắm đấm mà cứng rắn
"Thưa cậu chủ, xin hãy điều động đội tìm kiếm, phiền quản gia Lý hãy gọi cho cảnh sát giúp tôi, với tư cách là vệ sĩ thân cận vậy mà tôi lại không thể bảo vệ phu nhân và cậu chủ, tôi thành thật xin lỗi"
Nhạc Lâm Phong kính cần hối lỗi với Chấn Kiệt. Cậu cũng chỉ biết lặng im mà khẽ gật đầu. Bây giờ có đổ lỗi cho Nhạc Lâm Phong thì có tác dụng gì. Chấn Kiệt nghiến răng
"Đừng có tự nhận lỗi không phải của mình nữa, việc bây giờ là phải giải cứu chị Nhược Khê và anh Minh Triết, mau điều động tất cả đội tìm kiếm cho tôi !!!" - Chấn Kiệt nghiêm mặt hét lớn
Đây là một vụ việc nghiêm trọng và không biết chuyện gì tiếp theo sẽ xảy ra
Vừa mở mắt ra một ánh sáng đến chói loà. Đứng ngay trước mắt cô là Đỗ Minh Nguyệt mặc đồ trang nhã. Đôi mắt long lên sòng sọc Nhược Khê cố vùng vẫy nhưng phát hiện tay và chân đều bị trói chặt vào ghế, không cử động được gì. Con bé không ngại mà giáng xuống cho Nhược Khê một cái tát mà nói
"Đây là cái tát trả lại cho hôm trước, chị cả gan dám tát cả mẹ luôn sao"
Mặt con bé chẳng còn mặt nạ của một cô gái thân thiện hay phô trương. Nhược Khê không cam tâm, cái tát ấy có mạnh nhưng với cô nó không đau mà đáp lại
"Vì bà ta xứng đáng, hơn nữa có cùng dòng máu gì đâu lại còn bản tính bẩn thỉu như vậy việc gì phải bắt tôi kính trọng, cô đang kể chuyện cười cho tôi nghe hay sao ?!"
Đỗ Minh Nguyệt mặt mày nhăn lại như khỉ. Con bé thể hiện rõ sự khinh bỉ và đầy ghê tởm đối với Nhược Khê
"Giờ chị đã đủ bản lĩnh đến vậy rồi nhỉ, ngày trước thì nhát chẳng khác gì thỏ để thế mà giờ bật lại như vậy rồi, giờ thì vào vấn đề chính đây, kí vào giấy li hôn đi, tôi chỉ muốn mọi chuyện giải quyết êm xuôi, tôi sẽ thay thế chị, phế phẩm à"
Con bé dí sát tờ giấy li hôn vào mặt Nhược Khê. Con bé nghĩ rằng cô chỉ là
một vật thay thế, khi hết giá trị lợi dụng thì vứt hệt như rác. Nhược Khê đáp trả
lại ngay
"Gì chứ ?! Các người đã bắt tôi phải thay thế cho cô vì bản tính trẻ con đến buồn cười của cô thế mà giờ lật lọng nhanh quá đi mất, không lẽ vì thấy tôi được Minh Triết yêu và tận hưởng hạnh phúc vì thế mà có ai đó ghen tị và làm những trò hề này ư !?"
Đỗ Minh Nguyệt bị đâm trúng tim đen nhưng chỉ một nửa thôi. Con bé lấy lại sự tao nhã của mình rồi đột nhiên nói như khiêu khích
"Phế phẩm thì không có quyền lên tiếng nữa đâu, đừng trách chúng tôi, hãy trách người mẹ quá cố mà chị luôn tôn trọng kia kìa, nếu không phải do bà ta lắm chuyện thì sẽ không nhận cái chết đầy đau đớn trong vụ cháy rồi"
Vừa nghe đến con bé nhắc đến mẹ của mình Nhược Khê liền dãy nảy lên. Không lẽ cái chết oan uổng của người mẹ quá cố vào 23 năm trước là do nhà họ Đỗ làm nên tất cả sao ? Tại sao ?
Nhược Khê bủn rủn tay chân dù đnag bị trói. Cô lên tiếng hỏi dò để vén màn sự thật