Bà Xã, Em Là Duy Nhất

Chương 31: Bị Lừa Vào Tròng




Đỗ Giang Thế bỏ mặc lời nói như hét của Dạ Minh Triết rồi cho gọi Lý Thương Thư. Ả ta bây giờ gương mặt xám xịt đầy đáng sợ bởi mối hận thù dành cho Dạ Minh Triết về trận đấu tay đôi đêm đó

"Lý Thương Thư, có vẻ cô rất muốn trả lại vài viên đạn và đòn đánh cho tên này đúng chứ ?"

"Đúng vậy thưa ông, tôi thực sự rất muốn nghiền nát hắn ra thành trăm mảnh" - Lý Thương Thư cất lên giọng trầm hẳn xuống mà chỉ thẳng vào Dạ Minh Triết

Không lẽ ông ta định trừ khử cả Dạ Minh Triết ngay tại đây luôn sao. Đỗ Giang Thế mặt đầy đắc thắng mà rằng

"Những kẻ đã biết hết tất cả kế hoạch của tao, đừng mong sống sót"

"Khoan, nếu ông đã muốn trừ khử tôi thì mau thả Nhược Khê ra trước rồi ông muốn làm gì tôi cũng được"

"Làm sao tạo tin mày được cơ chứ ?!"

"Ông không tin thì thôi, tôi nói trước, thân thủ của tôi không phải là tầm thường đâu, nên suy nghĩ cho kĩ đi"

Đỗ Giang Thế chập chừng vài phút. Ông không muốn thả đi mục tiêu của mình nhưng cũng không thể để Dạ Minh Triết - người đã biết tất tần tật mọi thứ trốn thoát. Cuối cùng Giang Thế cười nhếch mà nói

"Được thôi, tao sẽ thả Nhược Khê ra, nhưng tiếc thay đây sẽ là mạng đổi mạng, mày chắc chứ ?"

"Dạ Minh Triết tôi đã phóng lao là phải theo lao, tốt nhất ông nên giữ lời đi"

Xong thoả thuận. Đỗ Giang Thế dù không phcuj nhưng vẫn phải dẫn anh xuống căn phòng nơi mà Nhược Khê đang bị nhốt ở đó. Cánh cửa gỗ nhưng lại được khoá chặt bằng ổ khoá và cả dây xích sắt rất chắc chắn



Khoảnh khắc cánh cửa vừa mở ra thì một Nhược Khê tả tơi với hai má sưng húp bị trói chặt vào ghế dưới ánh đèn chập chờn đến đáng sợ, cứ như cô đã sẵn sàng chờ cái chết rình rập. Dạ Minh Triết lập tức chạy đến phía cô nhưng cũng chính vì hành động ấy đã để cho một kế hoạch khác nổ ra

Đỗ Giang Thế cùng lúc đó cũng đóng cửa gỗ sầm một cái thật to và khoá thật chặt bằng dây xích và ổ khoá. Ông ta cười thật lớn mà đắc ý

"Hahaha, hai bọn mày cứ ở trong đó mà chờ chết đi, tao đâu có ngu đến nỗi tin lời một thằng oắt như mày cơ chứ Dạ Minh Triết"

Vừa cất lời xong thì Đỗ Giang Thế liền rời đi trong sự thoả mãn vô cùng. Dù tức giận vì bản thân đã bị lừa vào tròng nhưng anh vẫn cố hỏi han Nhược Khê đang tuyệt vọng với hai đôi mắt vô hồn

"Em không sao chứ Nhược Khê ? Anh xin lỗi vì đã không thể bảo vệ được em, anh xin lỗi" - Dạ Minh Triết vừa nói vừa rơm rớm nước mắt

Nhược Khê sau vài lần lay động của Minh Triết mới chịu tỉnh lại về hiện thực tàn khốc sau những lời nói như nguyền rủa của Đỗ Chu Minh. Nhược Khê hai khoé mi chảy lăn dài xuống, cô vừa nức nở vừa kể

"Mẹ em...vì biết sự thật của nhà họ Đỗ mà phải..chịu một cái chết bi thương...vậy mà em lại..không hay biết gì suốt 23 năm qua..tại sao lúc đó em lại là một đứa trẻ 5 tuổi ngây ngô đến vậy"

Dạ Minh Triết dù không rõ sự tình nhưng vẫn cố an ủi cô. Anh nhanh tay gỡ trói cho Nhược Khê nhưng cô lại thất thần trên ghế gỗ như một con rối đã hỏng hóc và vô giá trị. Cô không biết mình nên làm gì nữa, nước mắt cứ vô thức chảy ra không ngừng

"Anh, có phải..em vô dụng quá không ? Mẹ em trước khi chết đã kể lại tất cả sự tình mà bà ấy biết vậy mà...em lại không thể nhớ hay biết gì hết...em lúc đó chỉ có thể chăm chăm vào viên kẹo được thưởng khi ngoan ngoãn mà thôi. tại sao lúc đó em lại là đứa trẻ 5 tuổi vậy chứ..giá như lúc đó em đã đủ trưởng thành để nhận biết thì..thì mẹ em..đã không chết một cách oan uổng"

Nhược Khê khóc lớn tự trách bản thân với lí do rằng bản thân tại sao lúc đó là đứa trẻ 5 tuổi. Dạ Minh Triết chỉ biết ôm cô vào lòng mà vỗ về hết mức, để rồi mãi về sau những giọt nước mắt mới chịu ngưng chảy dài trên đôi mắt đỏ hoe

Dạ Minh Triết lấy tay lau đi nước mắt còn đọng trên mắt cô. Anh cứng rắn nói

"Không phải lỗi của em đâu mà, việc chúng ta sinh ra đều đã được định đoạt, vốn không thể thay đổi, em không thể tự đổ lỗi cho mình như vậy được, trước mắt hãy bình tĩnh và chúng ta càn phải cho thủ phạm gây nên nhiều tội ác tày trời kia phải nhận hình phạt thích đáng"