Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ba Ngôi Cứu Thế Chủ

Chương 6: Võ Giả




Chương 6: Võ Giả

Tập II/ X: Khu Ma Nhân – Thú Chi Quyển

Chương 6: Võ Giả

Sáng ngày hôm sau, tôi cuối cùng cũng được gặp mặt đỉnh đỉnh đại danh Lilith, một trong hai Dị Nhân cấp Alpha duy nhất của cả toàn bộ Tây Ưng Châu.

Và tôi không thể không thừa nhận, cô ấy vô cùng xinh đẹp, chỉ riêng cái khí chất thôi cũng đã vượt qua tất cả các cô gái mà tôi từng gặp.

“Vậy ra nhóc chính là cậu nhóc nguyên tử đó trong lời đồn, Umu, cậu dễ thương hơn tỷ tỷ nghĩ.”

Hai người chúng tôi lúc này đang ở trong căn phòng mà bọn họ gọi là phòng luyện tập, căn phòng này rất lớn đủ để có thể nhét cả trăm người vào trong này, khắp nơi thì có đầy đủ các loại trang thiết bị và công cụ tiên tiến cần thiết cho việc hỗ trợ Dị Nhân luyện tập.

Đồng thời do hôm nay là một sự kiện đặc biệt, nên căn phòng này đã được tạm thời nghiêm cấm, ai ngoại trừ những người liên quan thì sẽ không có ai bước vào trong này, ít nhất là trong hôm nay.

“Cảm tạ ngài vì lời khen, nhưng dễ thương cái từ này, nghe không hợp với tiểu sinh một chút nào.”

Tôi chắp tay một cách cung kính đáp lại.

“Vậy sao? tỷ tỷ ngược lại cảm thấy nó hợp với nhóc lắm đấy, đặc biệt là với cái khuôn mặt đẹp trai kia.”

Tuy rằng nghe từ giọng điệu của cô ta, sẽ làm người cảm thấy cô ấy rất thân thiện, nhưng đừng như vậy mà bị cô ta đánh lừa vì tôi thì có thể từ trên người cô gái này cảm nhận được một luồng vô cùng nặng nề ác ý, hoàn toàn không khớp với cái vẻ ngoài thân cười cười của cô ta.

Tôi không biết nguyên nhân từ đâu hay từ lúc nào, nhưng tôi nhận thức được bản thân có một trực giác cực kỳ tốt, rất là tốt là đằng khác, chỉ cần có một sự vật hay sự việc lọt vào tầm mắt, trực giác của tôi lập tức biến thành một dạng ý nghĩ trong đầu tôi, nó sẽ đột nhiên nhảy lên và nhắc nhở tôi y như lúc này vậy.

‘Trước kia mình đã từng gây thù với cô ấy ở chỗ nào sao?”

Không chỉ vậy, ngoài cô gái này ra thì trong căn phòng này vẫn còn có một người làm cho tôi cảm thấy áp lực không hề nhỏ.

Trong vô thức nghiêng đầu tại trong một căn phòng khác, tôi có thể thông qua cửa kính nhìn thấy được bên trong căn phòng đó Hiên Phong hội trưởng, Komori, Hồng, Lục Huyền đang nhìn vào chỗ này.

Chỉ là so với bọn họ, thì vị nữ tính đang ngồi đằng sau bọn họ mới làm tôi cảm thấy áp lực nhất.

Cô một thân ăn mặc nữ sĩ tây trang, trên vai khoác một chiếc áo choàng màu tím hồng, màu tóc dài đen với đuôi tóc màu xanh, mái tóc trói thành kiểu búi tóc truyền thống của một phụ nữ có chồng, nhỏ xinh quỳnh mũi, phấn nộn môi đỏ, làn da trắng nõn nhìn qua vô cùng mịn màng, ngũ quan hoàn mỹ không tì vết, nhất là đôi mắt, cô có một đôi mắt vô cùng đặc thù, nó tựa như thể vực sâu, sâu thẳm làm người trầm mê.

Kiều chân bắt chéo ngồi trên ghế dài, bộ dạng như kiểu người sống không được tới gần, tuy rằng thần sắc của cô cũng không có bộ dáng nào cho thấy cô bài xích người khác, nhưng chính cái b·iểu t·ình điềm đạm của cô lại cho người ta cảm thấy xa cách.

Nhất là cái lực áp bách từ trên người của cô phát ra, nó rất kỳ quái, vừa nặng nề đáng sợ làm cho người ta thấy khó thở, nhưng đồng thời vừa mê người và hấp dẫn khiến người trong vô thức khát vọng nghe lệnh của cô.

Cô ta tò mò nhìn về phía tôi, trong ánh mắt toát ra thần sắc không chút nào che giấu cho thấy bản thân sự hứng thú, thâm thúy hai tròng mắt thật sâu nhìn chăm chú về phía tôi như thể cô ta muốn đem tôi giữ chặt, kéo vào, sau đó chi phối chiếm hữu vậy đó.

Giống như nhận thấy ánh mắt của tôi đang nhìn về phía mình, Nhan Lệ Nhã b·iểu t·ình điềm đạm toát ra nụ cười tươi thanh nhã, nụ cười đó với một người phụ nữ xinh đẹp như cô mà nói thì nó là vô cùng đẹp, nhưng tôi có thể cảm thấy nụ cười của cô ta giống là một người vừa mới phát hiện ra một cái món đồ chơi nhỏ mà cô phi thường thích vậy vui vẻ cười.

‘Người phụ nữ đó chắc là ‘Phu Nhân’ đi. Cơ mà ta có chỗ nào chọc mấy người không, mà sao cứ phải nhắm vào ta vậy!’

Không chỉ một, mà có tới tận hai người vừa mạnh và vừa có quyền lực lớn nhất trong Công Hội đều có ác ý với tôi, làm cho tôi vô cùng khó hiểu.

“Trước khi chúng ta bắt đầu, tỷ tỷ muốn hỏi nhóc một câu, nhóc là một Võ giả có đúng vậy không?”

“Vâng, đúng vậy Lilith tiểu thư.”

Đối với câu hỏi của Lilith, tôi gật đầu vì dù sao việc tôi là một võ giả không phải là chuyện gì bí mật không thể nói.



“Có hứng thú trở thành một tu giả không? tỷ tỷ đây cảm thấy với tài năng của nhóc, nếu chỉ làm một Võ giả thôi thì thực sự là quá lãng phí.”

Cô nghe vậy mỉm cười nói, với người bình thường nếu nghe được mình có thể được trở thành một tồn tại mạnh mẽ và trường thọ giống như tu giả, thì có lẽ sẽ ngay lập tức gật đầu đồng ý.

Hơn nữa Võ giả không có đường đi, sức mạnh của một Võ Giả cực hạn cao nhất cũng chỉ tới được Niệm Cảnh tầng 10 mà thôi, tức là họ cũng chỉ mạnh có tớ một Đại Cảnh giới của một tu giả mà thôi, tương đương với một Dị Thường cấp 2.

“Không.”

Tuy rằng điều đó rất là mê người, nhưng cho phép tôi với một cách rất nhấn mạnh nói ra chữ không để từ chối, vì tôi có một ác cảm rất lớn đối với tu giả, do bi kịch của tôi đều xuất phát từ những lòng tham không đáy của mấy tên tu giả đáng c·hết này.

Võ giả, một đoàn thể phổ biến thường thấy ở trong thế giới con người, họ là những con người lấy võ thuật làm sức mạnh, bằng cách tu luyện ra một loại năng lượng thần kỳ thông qua tiến hành dung hợp kết hợp sinh mệnh lực cùng với tinh thần lực trong cơ thể, từ đó mà tạo thành một loại năng lượng được gọi là Huyết Khí.

Huyết Khí, có thể giúp họ có sức mạnh vượt nóc băng tường, nhảy cao tới chục mét, tay không đối đầu với trăm người, không chỉ giúp gia tăng sức mạnh thể chất của Võ giả lên gấp nhiều lần, mà nó còn có thể giúp họ sử dụng các loại sức mạnh thần kỳ khác.

Giống như dùng kiếm chém đôi tảng đá lớn như cắt đậu hủ, đánh ra những đòn phát ra ngọn lửa nóng bỏng, hoặc thậm chí là sử dụng Huyết Khí để tạo thành độc xâm nhập cơ thể của đối thủ từ đó hạ sát được đối phương vân vân rất nhiều cách.

Võ giả có ba cảnh giới, theo từng cách gọi là Luyện Huyết Cảnh, Kim Bì Cảnh và Thiết Cốt Cảnh.

Luyện Huyết, tu luyện là Huyết Khí, phá vỡ cơ thể cực hạn đẩy sức mạnh của thân thể lên một tầm cao mới, cảnh giới này là cảnh giới dễ bước vào nhất, mười người luyện thì chín người đạt được, nhưng nói là dễ bước vào thì nó cũng là cửa ải vô số con người khó vượt qua nhất, chín thành trên mười thành người cả đời vẫn luôn kẹt ở trong Luyện Huyết Cảnh.

Tiếp đến là Kim Bì Cảnh, cảnh giới này thì trong sách miêu tả thì đơn giản hơn rất nhiều so với Luyện Huyết Cảnh, đồng thời còn nói là nếu trong cơ thể của võ giả có lượng Huyết Khí càng nhiều thì hiệu quả sẽ tốt hơn.

Đã từng có người rèn luyện lớp da của bản thân mạnh tới mức, độ cứng cáp có thể sánh ngang hàng với sắt thép, tạo ra một cơ thể không hề sợ hãi đao kiếm.

Và Thiết Cốt Cảnh nó cũng không có phức tạp gì, cũng giống với Kim Bì Cảnh nhưng nó là đảo ngược lại, thay vì luyện bên ngoài cơ thể, thì nó là luyện ở trong cơ thể.

Và cũng từ những điểm này tôi lập tức nhận ra bên trong này có gì đó sai sai, cái đầu óc của mình tôi rất nhanh phát hiện ra phần cứng hay nói đúng hơn là nền tảng của cái hệ thống võ đạo này rất thiếu sót, giống như là nó chưa từng hoàn thiện vậy.

Cũng vi nguyên nhân này mà những cường giả mà tôi từng gặp bao gồm cả cô gái tên là Lilith đã nói về việc tôi chỉ làm một võ giả là rất lãng phí.

“Có thể người ta biết tại sao không?”

Bộ dạng của Lilith giống như không quá bất ngờ việc tôi sẽ từ chối, giống như thể cô đã dự đoán việc này từ trước rồi, chỉ là cô tò mò lý do của tôi.

“Bởi vì, sức mạnh của Võ giả có thể khắc chế được Dị Thường.”

Tôi ngay lập tức nói ra một nguyên nhân khác mà tôi lựa chọn từ chối, do tôi mối hận thù sâu đậm với Di Thường vì chúng chính là những thứ đã c·ướp đi hết những gì thuộc về tôi, cha tôi, bạn bè, người thân của tôi, mái nhà của tôi, tôi thề rằng quyết sẽ không buông tha cho bọn chúng.

Nồng đậm sự hận thù chán ghét xuất hiện trên mặt của Elixir, từ cái bộ dạng này của cậu nếu bây giờ mà có một con Dị Thường xuất hiện ở đây, thì sẽ không quá bất ngờ, cậu sẽ ngay lập tức lao lên g·iết nó.

Và do Võ giả có thể khắc chế được Dị Thường, nhất là đối với Dị Vật, những tồn tại bất tử bất diệt, có thể nháy mắt tái sinh chỉ có thể sử dụng phương thức phong ấn để giam cầm mới có thể đánh bại được chúng.

Vì Võ giả là có thể sử dụng ra những đòn đánh gây ra sát thương, có thể hủy hoại mọi thứ ở cấp độ tế bào và với đám sinh vật có thể tái sinh dù chỉ còn một giọt máu, thì đúng là thiên địch của chúng.

Thế nên tôi lựa chọn từ chối cái đề nghị của Lilith và không thay đổi con đường của mình đang đi.

Chỉ là đáng tiếc, bất chấp võ giả được thế giới công nhận là hệ thống sức mạnh đơn chiến mạnh nhất, thì bản thân võ giả không đủ cường đại, vì một khi có một Dị Thường hay là một người cao hơn họ một đại cảnh giới, thì Võ giả tuyệt đối sẽ thua trận.

Tuy nhiên điều đó không đủ để làm khó tôi, nếu đã ai cũng đều nói rằng, con đường của Võ giả là một đường cụt, vậy thì tôi sẽ xây dựng thêm một con đường nữa để đi tới.

“Hmm ~ vậy à ~”



Nghe vậy Lilith bắt đầu có chút phấn khích, khóe miệng hơi nhếch lên, đầu lưỡi một cách gợi cảm liếm bờ môi.

Thôi c·hết rồi, tên nhóc ngon miệng quá! không biết mùi vị của nó như thế nào.

Hở?

Tôi không hiểu sao cảm thấy trên người Lilith xuất hiện một luồng tà ý, tuy không có ác ý, nhưng cái cảm giác mà trên người cô ta tản ra rất kỳ là quái, giống như thể sói đói nhìn thấy thịt mỡ vậy ấy làm tôi sống lưng hơi ớn lạnh.

“Lục Huyền, lần cuối ngươi đánh với Lilith, ngươi chịu được bao lâu?”

Komori khi nhìn thấy được bộ dạng của Lilith, giống như nhớ lại cái ký ức không mấy tốt đẹp, anh sắc mặt trở nên xanh xao, đồng thời nghiêng đầu nhìn bên cạnh người to cao Lục Huyền.

Lục Huyền nghe vậy khuôn mặt trở nên tái nhợt, bộ dạng đau buồn không muốn nói lời nào, anh đưa tay che mặt mình, sau đó anh đưa ra ba ngón tay cho Komori thấy.

“Ba tiếng? kinh ngạc thật, không ngờ ngươi tiến bộ đến vậy.”

Komori ngay lập tức ngạc nhiên anh không ngờ bên cạnh Lục Huyền lại nổ lực đến vậy, có thể trụ được với Lilith trong ba tiếng đồng hồ.

Nhưng có vẻ như Komori đã đoán sai, Lục Huyền lắc đầu.

“Ba mươi phút? Như vậy cũng là đáng kinh ngạc rồi.”

Nhưng Lục Huyền vẫn tiếp tục lắc đầu.

“Ba phút, cái kỷ lục cũ xem ra vẫn không thay đổi nhỉ, cố gắng lên.”

“Không đâu đội trưởng, Lục Huyền, hắn là bị Lilith đại nhân đánh hạ trong ba chiêu đó.”

Hồng giống như là biết nội tình của Lục Huyền, cô không chút do dự nói thẳng ra cái sự thật đáng buồn của anh ta cho Komori biết.

“Gì? ba chiêu? Ít tới vậy sao?”

Komori nghe vậy lập tức chấn động nói.

“Hahaha vậy ta thì đội trưởng vĩ đại của chúng thì sao!? huynh chịu được bao lâu?”

Bị người quen chọc thẳng vào chỗ đau, Lục Huyền muốn tức hộc máu, anh cười nhưng lại như không cười nhìn Komori hỏi.

“Mười chiêu…”

Bị người hỏi vậy Komori cứng đơ người, anh vốn không muốn nói, chỉ là anh chính là người khơi mào chuyện này nên nếu anh không cho ra một lời thích đáng, thì khó mà làm vừa lòng thành viên của đội mình, vậy nên anh vô cùng xấu hổ nói ra một con số.

“Chỉ có mười chiêu, hahahah!”

Hồng nghe thế lập tức cười lớn.

“Đúng vậy, ta chỉ có thể chịu được 10 chiêu thôi à, vậy thì Hồng quý tiểu thư tuyệt đỉnh đây thì sao, liệu rằng có thể bật mí cho kẻ yếu kém này biết, bản thân chịu được bao lâu không? nếu thấy sợ hãi khó nói ra thì không cần làm khó mình.”

Komori làm sao mà có thể dễ dàng để cho người khác chê cười mình, anh cười cười một cách nguy hiểm nhìn Hồng.

“Hahaha có gì mà khó khăn không thể nói, bổn tiểu thư tất nhiên là chịu được.. Hai chiêu!! hahaha”



Không những không buồn bực mà còn cho nó là vinh hạnh, Hồng thoải mái cười to nói thẳng ra cho bọn họ biết.

Phốc!!

Hai người lập tức bị cái thái độ cợt nhả của cô chọc tức không nhẹ, ngoài cô ta cùng với cái tên ngáo đá Ja'kal ra, thì tuyệt đối không có ai điên điên khùng khùng như vậy tự hào việc mình đánh thua người ta chỉ với hai chiêu.

……………………….

Bên đó bị sao vậy nhỉ? từ nãy giờ bọn họ toàn làm mấy cái biểu hiện kỳ quái.

Tôi nghiêng đầu nhìn về phía ba người họ, trong lòng kỳ quặc không hiểu ba người kia đang làm gì.

“Đã để nhóc chờ.”

Lilith lúc này thay đổi bộ quần áo của mình, cô hiện tại đang mặc một bộ quần áo bó sát người với xung quanh trang bị thêm chiến giáp từ da bảo vệ những chỗ hiểm yếu.

Đây là bộ áo luyện tập tiêu chuẩn của Công Hội, chỉ là bộ áo này tính bảo vệ không cao nhưng được cái là nó có độ bền tốt rất khó bị hủy hoại trong chiến đấu.

“Không sao, tiểu sinh đợi được.”

Tôi thì không định đổi quần áo, với tôi không có bộ chiến phục nào tốt hơn bộ áo này, quần tây, sơ mi đen, giày đốt cùng với chiếc áo măng tô dài màu trắng có mũ trùm đầu, với cánh áo xẻ tà.

“Lilith tiểu thư không định dùng v·ũ k·hí của mình sao?”

Đưa mắt nhìn treo bên eo Lilith chiếc roi da dài màu đen, tôi có thể từ trên chiếc roi đó tỏa ra nồng đậm mùi máu tanh cùng với oán khí cho thấy có không ít sinh mạng trở thành oán hồn dưới cái roi đó, biết vậy tôi chậm rãi hỏi.

“Vũ khí? Cái đó phải cần phải xem coi nhóc có đủ trình độ đó hay không đã.”

Lilith nghe vậy cười cười nói đồng thời ngón tay ngoắc ngoắc ý bảo tôi t·ấn c·ông trước.

“Nếu vậy thì tiểu sinh sẽ không khách khí nữa.”

Đổi thủ là Dị Nhân cấp Alpha nên tôi tất nhiên sẽ không xem nhẹ cô ấy, theo đó tôi từ trong Hộp Vũ Khí sau eo lấy ra một thanh kiếm đại kiếm bản rộng chữ thập phong cách kỵ sĩ.

Thanh kiếm mà tôi lấy ra nếu quan sát cẩn thận thì sẽ nhận thấy ngoại hình của nó có phần giống với thanh Đại Thiết Kiếm đã vỡ của tôi, và đúng thật là như vậy, do nó chính là Đại Thiết Kiếm hay nói đúng hơn một phần trong bên trong nó chính là Đại Thiết Kiếm.

Vì tôi đã đem Đại Thiết Kiếm nung chảy trở thành nguyên liệu để tạo ra thanh kiếm này, nguyên nhân tôi làm như vậy là vì trước kia, cha tôi đã từng sở hữu một thanh kiếm, nó rất đẹp và tôi cũng rất thích nó nên mỗi ngày đều lén lút lấy nó ra chơi, thậm chí là còn dùng nó để luyện kiếm, nhưng đến một ngày thanh kiếm nó vỡ nát do sự sơ ý của tôi.

Lúc đó tôi đã rất đau buồn sợ hãi, bàng hoàng và sững sờ không biết phải làm sao, nhưng rồi cha tôi đã nói với tôi chỉ cần đem linh hồn của nó của chuyển sang cho thanh kiếm thứ hai là được.

Thế rồi cha dẫn tôi tới lò rèn, ông đưa một mảnh vỡ của thanh kiếm giao cho thợ rèn, rồi sau đó người đó đã dùng chính mảnh vỡ đó đúc ra một thanh kiếm mới, từ đó kể cả khi hình dạng đã thay đổi, thì linh của nó vẫn là chính thanh kiếm mà tôi yêu thích.

Và giờ đây tôi lại thực hiện điều đó một lần nữa, Đại Thiết Kiếm sẽ với một hình dạng mới, với một cái tên mới, với sức mạnh mới của mình, nó sẽ tiếp tục đồng hành cùng với tôi bước đi trên con đường này.

Và tên của nó là … Elixir Chi Kiếm Thú Chi Sát – Thiên Nhật.

Một thanh kiếm ra đời cùng với lời thề nguyện chỉ dùng để nhắm vào Dị Thường, nó sẽ chính là cơn ác mộng, là nỗi kinh hoàng, là sự tuyệt vọng và phải run lên vì sợ hãi mỗi khi bọn chúng, những quái vật to gan dám làm hại con người nhìn thấy nó.

“Rút kiếm!”

Nhỏ giọng thì thầm một cậu, ngay tức khắc thanh kiếm trong tay tôi hiện lên những đường viền dạ quang phát ra những tia ánh sáng màu xanh, tạo ra một vẻ tráng lệ tuyệt mỹ và có phần thần thánh trên thanh kiếm.

“Thật là một thanh kiếm tuyệt đẹp.”

Lilith khi thấy được thanh kiếm, liền lập tức bị vẻ ngoài tráng lệ của nó hấp dẫn, cô không tiếc lời mở miệng khen ngợi.

“Chỉ là dù thanh kiếm nó có mỹ lệ tuyệt với đến đâu, mà nếu như chủ nhân của nó là một tên yếu ớt thì cũng là thứ đồ vô dụng.”