Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ba Ngôi Cứu Thế Chủ

Chương 5: Tu Giả (1)




Chương 5: Tu Giả (1)

Tập II/ X: Khu Ma Nhân – Thú Chi Quyển

Chương 5: Tu Giả (1)

Tịnh Thiên

Tịnh trong từ thanh tịnh, sạch sẽ, còn Thiên là trong từ thiên địa và trời, hợp lại tức có nghĩa là bầu trời sạch sẽ hoặc là thiên địa thanh tịnh.

Hàm ý trong cái tên này thì khá là rõ ràng, ban đầu thì Elixir dự tính thực hiện theo đúng kế hoạch, là chế tạo ra cái găng tay này để ngăn cách và làm thanh tịnh năng lượng nguyên tử khắp nơi trong thiên địa, không cho chúng nó tiếp xúc với cơ thể cậu, không để cậu tiếp tục hấp thu nữa.

Chỉ là, đó là ý tưởng ban đầu trước khi chế tạo ra nó mà thôi, hiện tại tôi muốn tiến xa hơn một bước nữa, đó là biến thứ năng lượng mạnh mẽ này trở thành lợi khí của tôi.

Trong quá trình tạo ra [ Tịnh Thiên Thủ Sào ] tôi thiết lập cho nó thêm một công năng nữa, đó là khả năng tùy ý điều chỉnh mức độ hấp thu năng lượng nguyên tử, nhờ đó tôi có thể tùy ý điều trình tỷ lệ phần trăm công xuất hấp thu từ 100% cho đến 0% muốn nó như thế nào thì do chính tôi quyết định.

Đồng thời chiếc găng tay này còn là một cái thiết bị dự trữ năng lượng, nó có thể hấp thụ tích trữ nguồn năng lượng nguyên tử ở trong người tôi, từ đó tôi có thể thông qua nó sử dụng thoải mái thứ sức mạnh to lớn này.

Khi tôi đeo lên chiếc găng tay, ngay lập tức cảm nhận được một lực hút nhỏ từ chính chiếc găng tay truyền tới, đồng thời tôi cũng nhân nhấy được có một thứ gì đó ở trong người tôi bị hấp thu.

Hô ~

Vài phút sau tôi chậm rãi thở ra một hơi thở dài ngay sau đó cười lên, vì tôi có thể cảm nhận được cái cảm giác bất thường r·ối l·oạn đó đã biến mất, điều này cho thấy [ Tịnh Thiên Thủ Sào ] đã hoạt động.

“Có vẻ như cái món tạo vật đó của cậu đã hoạt động một cách trơn tru như ý muốn.”

Komori khi thấy được vẻ mỉm cười của cậu, anh lập tức biết rõ tên nhóc này đã có làm trò gì đó rồi, chỉ là anh không có đi hỏi dù sao cậu cũng là một thành viên của hội, sớm muộn gì cậu cũng sẽ cho bọn họ biết thôi.

“Ừm, chỉ là nếu như không có sự trợ giúp của mọi người, thì đừng nói tới việc chế tạo được nó, e là tiểu sinh cũng không có được một nơi để sống luôn.”

Tâm trạng của tôi hiện tại rất thoải mái, tôi nở nụ cười như hoa nhi với komori

“Cậu không phải khiêm tốn như vậy, lấy năng lực của cậu nếu muốn tìm một nơi để cư trú sinh hoạt thì cũng không khó, dù sao thì với cái thiên phú đáng sợ đó, thì bất cứ một thế lực nào cũng đều vô cùng thèm muốn có được cậu cho riêng mình.”

Komori lắc đầu đáp.

“Không nói cái, ta tới để thông báo cho cậu, để cậu chuẩn bị một chút.”

“Chuẩn bị cho cái gì?”

“Ngày mai Lilith đại nhân sẽ trở về, đến lúc đó chúng ta sẽ xếp cho cậu một trận đánh với ngài ấy.”

“Lilith? Tiểu sinh có thể biết người đó là ai không?”



Nghe được một cái tên không quen thuộc, tôi lập tức tò mò hỏi Komori chi tiết người mà tôi sẽ chiến đấu ngày mai, mà không hỏi lý do vì sao tôi lại phải đánh với người đó. một phần là tôi không ngại chiến đấu, nếu là trước kia tôi sẽ hạn chế các phương thức b·ạo l·ực.

Nhưng bây giờ tôi trong người có mục tiêu cần phải thực hiện, đó là tìm và mang được tiểu thư trở về và tôi biết cái con đường này sẽ rất gian nan khó khăn, cho tôi nên cần sức mạnh, việc chiến đấu là một cách tốt để tăng cao khả năng chiến đấu cũng như kinh nghiệm thực chiến của tôi hơn.

“Lilith đại nhân, là Dị Nhân cấp Alpha….”

……………………………………………………

“Lilith đại nhân, tổng bộ vừa truyền tinh thông báo cho chúng ta, vào ngày mai cần phải trở về Tây Duyên Hải Thành.”

Ăn mặc phong cách trang phục điển hình của Dị Nhân của Công Hội khi ra ngoài làm nhiệm vụ, mặc một chiếc áo choàng rộng lớn màu đen chỉ có che đi dung mạo, với giọng nói nữ tính thùy mị chậm rãi tiến gần một người nữ tính ăn mặc mộc mạc đơn giản, mái tóc đen dài được buộc thành kiểu cô gái nông thôn mái tóc bánh quai chèo, cùng với trên mặt mang một cặp kính to tròn quê mùa làm phai mờ đi phần nào nhan sắc của cô.

Tuy vậy, chỉ cần có người đủ tinh mắt thì sẽ mơ hồ nhận ra trên người của cô gái này tản ra một loại cảm giác rất là đặc biệt, nó khiến cho người phải cảm thấy cô có cái gì đó vô cùng quyến rũ, một loại lẫn lộn giữa sự xinh đẹp của trưởng thành, sự thành thục của quý phụ với thanh xuân thiếu nữ.

Cái loại cảm giác hỗn loạn từ trên người cô, không khỏi khiến cho người khi nhìn cô không thể kiềm chế được sinh ra sự mơ màng, khát vọng tìm hiểu vẻ đẹp che giấu đằng sau chiếc cặp kính kia.

“Tổng bộ gọi ta? hmm hẳn là cái vụ của đứa trẻ phóng xạ di động kia đi.”

Đang thoải mái ngồi đọc sách Lilith khi nghe thuộc hạ nói vậy mày bỗng nhiên nhíu lại trong lòng cảm thấy kỳ quái, nhưng rất nhanh sau đó cô nhớ lại tầm một năm gì đó trước hội trưởng Hiên Phong có từng gặp mặt cô và nói về sự tồn tại của một đứa trẻ đặc biệt.

“Bây giờ gọi ta trở về, như vậy có nghĩa là việc phía bên đó hẳn là đã làm xong rồi.”

Nghĩ vậy cô thu hồi quyển sách chậm rãi đứng lên và sau đó xuất hiện một cảnh tượng làm người ta chấn động, tâm chí phải run rẩy vì sợ hãi, là vì cái chỗ cô mà đang ngồi không phải một cái ghế hay là một cái khúc gỗ.

Mà là một cái vảy vô cùng lớn của một thứ gì đó, tầm mắt mở rộng, ngay lập tức nhìn thấy được rõ ràng nơi hai người họ đang đứng trên chính là một cái t·hi t·hể có hình dạng giống như một con rắn hổ mang với kích thước khổng lồ to như một ngọn núi.

Tên: Đế Vương Độc Mãng

Giống Loài: Ác Vật, Thường.

Hệ: Độc, Ảo

Đặc Tính: Domination (Bá Chủ)

Cấp Độ Đánh Giá: 4

Giới Thiệu: Chủng loài đại xà có hình thể vô cùng khổng lồ, nó là loại sở hữu kích thước lớn nhất trong các chủng loại dạng rắn được biết tới, có thân thể được bao vây bởi các gai độc sắc nhọn và cứng cáp khiến cho đối thủ của nó không thể dễ dàng tiếp cận được nó, đồng thời có thể phóng ra chùm gai độc trên người công kích mục tiêu và có thể phun ra kịch độc trong phạm vi rộng lớn.

Dị Thường có phân mạnh yếu, hiện tại có tổng cộng 8 cấp, từ yếu nhất cho tới mạnh nhất, bao gồm cấp 1 cho tới cấp độ 5, tiếp theo sau đó, con người đã không tiếp tục gọi chúng theo con số nữa, mà gọi theo là, Tai Ương, Thảm Họa cùng với Diệt Thế.

Mà Dị Thường theo từng hai cấp bậc, đã là có thể so được với con người công nhận một đại cảnh giới, thậm chí còn tồn tại các loại Dị Thường trong cùng cảnh giới còn phải mạnh hơn so với cường giả của loài người.



Mà ba cái cấp độ cuối cùng, Tai Ương, Thảm Họa và Diệt Thế thì bọn chúng không phải là thứ muốn thấy là thấy được, mà dù có nhìn thấy chúng thì hầu như không có mấy ai có thể sống sót quay trở lại để kể lại cả.

Còn hệ thống sức mạnh của con người.

Hiện tại, con người chỉ có thừa nhận hệ thống sức mạnh của Tu giả là mạnh mẽ nhất là đại thừa chi pháp của thế giới, còn những hệ thống sức mạnh còn lại như Võ Giả, Dị Nhân vân vân chỉ là tiểu tạp kỹ, tiểu thừa chi pháp.

Tu giả, là những người cắt đứt đi hồng trần, lấy ý niệm tìm hiểu chân đạo của thế giới, từ đó hiểu rõ chân lý ẩn chứa trong đó, thuận theo ý chí của thiên, từ đó học được cách sử dụng ý niệm của bản thân mà có thể sáng lập, vận chuyển và sử dụng được sức mạnh vô cùng vô tận to lớn của thiên địa như ý mình.

Năm tháng trôi qua, có lẽ hàng ngàn thậm chí là cả hàng vạn năm, con đường tu luyện của tu giả đã theo từng thời đại không ngừng chỉnh sửa và cải tiến bởi bàn tay của những con người có đại trí tuệ, các tuyệt thế đại năng làm cho nó mạnh mẽ hơn hoàn thiện hơn như ngày nay.

Rồi đến cuối cùng con người đã khám phá và đúc kết ra năm giai đoạn tu hành, cũng chính là năm cảnh giới, Tương ứng từ thấp tới cao là Nhân - Niệm, Huyền - Cảm Tri, Địa - Tử Phủ, Thiên - Ngự Đạo, cuối cùng là Bất Hủ.

Đầu tiên là Nhân Niệm, nó là cách gọi tắc của, nhân loại sử dụng ý niệm, là giai đoạn mà người tu hành bắt đầu học tập các sử dụng ý niệm của mình cảm nhận được sự tồn tại của Chân Khí, điều khiển nó, sử dụng nó.

Tiếp theo là cảnh giới thứ hai, Huyền Cảm Tri, cũng phân chia từ tầng 1 cho tới tầng 10, tại giai đoạn này là khi người tu hành đã hoàn toàn nắm giữ về Chân Khí tùy ý sử dụng nó linh hoạt không khác gì như chính tay chân của mình, thì các tu giả là có thể sử dụng Ý Niệm của mình sáng tạo ra một loại lĩnh vực, nhờ đó có thể trong thời gian ngắn sửa đổi tăng cao sức mạnh của pháp thuật của mình lên gấp nhiều lần, hoặc khiến nó linh hoạt biến đổi đa dạng hơn.

Và lĩnh vực đó được gọi là Thiên Địa Pháp Vực.

Sau đó là Địa Tử Phủ Cảnh, còn được biết với tên khác là Giới Chủ, khi một Tu giả đạt tới Tử Phủ cảnh giới, thì có nghĩa họ đã thành công ở tại trong thần niệm, linh hồn của mình, xây dựng được cho mình một Tiểu Thiên Thế Giới hay còn theo một cách gọi khác nữa là Thế Giới Vỡ Nát, Thế Giới Không Hoàn Thiện

Nhờ có tiểu thế giới, Tử Phủ tu giả đã không cần phải dựa dẫm phụ thuộc vào thiên địa năng lượng hay Chân Khí của thế giới nữa, vì họ đã có thể trực tiếp rút ra năng lượng của tiểu thế giới trong người họ sản sinh ra để sử dụng.

Đồng thời, Tử Phủ cảnh, Giới Chủ cường giả có thể thực thể hóa mang Tiểu Thế Giới của mình ra ngoài, đem đối thủ của họ kéo hoặc bắt vào bên trong từ đó tiến hành bẻ cong bắt buộc đối thủ, phải dựa vào và tuân theo quy tắc mà họ đã lập ra ở trong tiểu thế giới.

Mà tiểu thế giới pháp tắc quy tắc càng hoàn thiện, thì thời gian vật chất hóa của thế giới đó sẽ càng thêm lâu dài, sẽ không bị thế giới hiện thực pháp tắc đồng hóa khiến cho tiểu thế giới sụp đổ, khiến cho Tử Phủ tu giả không thể không thu hồi tiểu thế giới lại vào trong thần niệm, đồng thời uy lực của tiểu thế giới càng mạnh mẽ hơn.

Đó là ba cảnh giới của Tu giả, còn về hai cảnh giới còn lại là Thiên - Ngự Đạo cùng với Bất Hủ, thì không ai biết rõ cả, vì hàng ngàn năm qua đã không có ai nghe tới hay nhìn thấy sự tồn tại của họ.

Tuy nhiên không có khói thì làm sao có lửa, nếu biết được sự tồn tại của hai cảnh giới này thì chắc chắn cũng có tồn tại các cường giả đại lão ở cánh giới này, bằng không thì trên thế gian người đời làm sao biết rõ Thiên Ngự Đạo cường giả thường hay được gọi là Thiên Tôn.

……………………………

Nhờ có komori giải thích, tôi sau đó biết rõ nguyên nhân vì sao bọn họ lại để cho tôi chiến đấu với cái người có tên Lilith kia.

Thứ nhất là để làm cho không xuất hiện những âm thanh bất mãn trong Công Hội, dù sao thì với việc một đứa trẻ không tên không tuổi, không biết từ cái chỗ nào chui ra là bùm một cái là đã có chức vụ cao hơn bọn họ, người bình thường thì cũng sẽ rất bất mãn nếu biết tin này.

Thứ hai, chính là bản thân đã Lilith yêu cầu hội trưởng để cô đánh một trận với tôi, bằng không thì cô ấy sẽ sử dụng quyền hạng của thành viên quản trị Omega – 3 của mình bỏ phiếu phản đối không để cho tôi gia nhập vào hội.

Điều này làm Hiên Phong hội trưởng rất là đau đầu nhưng anh ta dù có muốn hay không thù cũng đành phải đồng ý, vì người vợ của của anh là Nhan Lệ Nhã cũng là vị Phu Nhân trong miệng các Dị Nhân, đột nhiên thay đổi ý tưởng tán thành ý tưởng của Lilith, mà không thực hiện theo như những gì hai người họ trước đó đã bí mật thống nhất với nhau.

Khi tôi nghe vậy nhăn mày, tôi cảm thấy trong chỗ này có điều đáng nghi, tôi nghi ngờ khả năng rất cao là vị Phu Nhân kia cùng cô Lilith sớm đã bày mưu hợp tác với nhau rồi, mà Hiên Phong hội trưởng bị hai nữ hợp kích đánh cho không kịp trở tay.



Cờ mà với tôi như thế nào thì cũng được, vì trên đời có một câu ngạn ngữ, “Thuyền Đến Đầu Cầu Ắt Sẽ Thẳng” tức là mọi chuyện đến tận cùng rồi cũng êm xuôi, nếu chưa ổn thì chắc chắn chưa phải tận cùng.

Nghĩ vậy tôi chậm rãi đẩy cặp kính làm nó phản chiếu ánh sáng, mà ở điểm này thì với Komori không thể không thừa nhận, với cái khí chất của cậu thì cậu thực sự rất thích hợp để đeo kính, vì chỉ với một cái mắt kính thôi mà đã làm cho trên người Elixir xuất hiện một cảm giác giống như một thư sinh, một học giả có phong độ có trí thức vậy.

Thật ra tôi vốn không hề bị cận thị, là do thị giác của tôi nó hiện tại đã bị thay đổi, đã không thể nhìn thấy mọi thứ một cách bình thường được nữa, tôi bây giờ chỉ có thể nhìn sự vật ở trong hình dạng các cấu tạo nguyên tử và quang phổ điện tử mà thôi.

Nói cho dễ hiểu là Komori đang trước mặt tôi hiện tại không khác gì một chùm nguyên tử có hình dạng của một người và tôi gọi cái tầm nhìn này là [ Nguyên Tử Tầm Nhìn ]

Chỉ là con mắt này làm tôi có hơi chút đau đầu khi mà cái gì nhìn thấy cũng là nguyên tử, cho nên tôi cần cái kính này để nhìn, nó là một tạo vật khác tôi dùng vài tiếng đồng hồ để chế tạo ra, nó có thể phong bế cặp mắt của tôi để tôi trở thành một người mù thực sự, không thể nhìn thấy được thứ gì.

Đồng thời bằng các liên kết thần kinh thị giác của tôi với một chiếc máy quay trên chiếc kính, tôi có thể thông qua nó nhìn thấy mọi thứ một cách bình thường.

“Tiểu sinh hiểu rồi, à mà về cái việc tiểu sinh trước đó có nhờ các vị, các vị đã tìm thấy chúng chưa?”

Tôi sau đó gật đầu tỏ ý mình hiểu rồi, sau đó tôi hỏi anh ta về một việc tôi trước đó từng nhờ bọn họ giúp tôi.

“Ý cậu nói là những món đồ của cậu bị Tòa Án Dị Giáo tịch thu phải không, những thứ đó thì chúng ta đã lấy về cho cậu rồi.”

Komori sau đó đẩy tới một chiếc bàn đẩy, mà toi có thể nhìn thấy ở tại phía trên chiếc bàn có vô số các vật dụng cùng với quần áo, chiến phục của tôi đã bị người tịch thu một năm trước đó.

Chiếc áo gió măng tô màu trắng dài tới chân với chiếc mũ trùm đầu, một chiếc dây chuyền vàng, một chiếc hộp nhỏ gọn có thể treo ở bên eo có tên [Hộp Binh Khí] thứ có thể giúp tôi nhét được những thứ trang bị, các v·ũ k·hí ở trong đó, một cặp tay giáp sắt, một cây thương thép có thể thu nhỏ gọn, một cây lang nha bổng cực nặng có hình dáng như một thanh kỵ binh trường thương, một Vũ Khí Cổ Đại - súng lục Desert Eagle.

Và cuối cùng là….

“Đã để ngươi chờ lâu… Đại Thiết Kiếm.”

Tôi sắc mặt có phần buồn bã cầm lên một cái hộp dài, bên trong chiếc hộp chính là chứa đựng một thanh kiếm chữ thập với lưỡi kiếm rộng, chỉ là lưỡi kiếm của nó sớm đã vỡ nát thành nhiều mảnh vụn, chỉ còn duy nhất tay cầm là còn nguyên vẹn.

Thanh kiếm này có lẽ đối với những người khác, thì nó không hơn không kém chỉ là một thanh kiếm tầm thường không có một chút gì đặc biệt, nhưng với tôi, nó một thứ tôi vô cùng trân trọng trong tim, là thứ vô giá không gì có thể đánh đổi được, bởi vì thanh kiếm này chính là món đồ mà cha đã tôi tặng cho tôi.

Khi nó vỡ nát đã khiến cho lòng tôi đau như cắt vô cùng thống khổ, vì nó là vật duy nhất còn lại gợi nhớ cho tôi về cha mình.

“Ngoài thanh kiếm, thì chúng ta cũng đã hết sức có thể giúp cậu thu thập lại những đồ vật còn sót lại, nếu đúng theo cậu miêu tả thì những thứ cậu nhờ chúng tôi tìm tất cả đều có ở đây không sót một thứ gì, chỉ là riêng mỗi thanh kiếm thì chúng tôi cũng không có cách nào, nó đã hư hại quá lớn, nó không thể sửa chữa khôi phục lại được nữa.”

“Không sao, các vị có thể giúp tiểu sinh lấy lại được chúng là tốt rồi, tiểu sinh không cầu mong gì nhiều hơn.”

Tôi nghe vậy lắc đầu sau đó bày tỏ sự cảm tạ của mình,tiếp đó tôi cầm lên chiếc dây chuyền để ở trên bàn.

Đây là chiếc dây chuyền với thân được chế tạo mạ vàng, với mặt dây được chế tạo vô cùng tinh xảo, tới mức làm người cảm thấy người chế ra nó hẳn đã dành rất nhiều thời gian cùng công sức để làm ra nó.

Mà ở bên trong mặt dây, có chứa một bức ảnh của một người phụ nữ tóc vàng, người phụ nữ ấy vô cùng xinh đẹp, cô đang mỉm cười với vẻ mặt yêu thương trìu mến đối với một đứa bé đang ngủ say trong vòng tay của cô, nếu nhìn kỹ khuôn mặt của cô thì sẽ cảm thấy, người phụ nữ này cùng Elixir có phần rất giống nhau.

“Mẫu thân…”

Nước mắt rưng rưng chảy xuống hàng má, tôi khi nhìn thấy bức ảnh này không nhịn được khóc, tháo xuống cặp kính lau đi nước mắt trên mặt.