Chương 7: Thiên Hạ Đệ Nhất Con Điếm
Tập II/ X: Khu Ma Nhân – Thú Chi Quyển
Chương 7: Thiên Hạ Đệ Nhất Con Điếm
Nhờ vào sức mạnh thể chất khủng kh·iếp của mình, Elixir chỉ bằng đơn giản di chuyển động tác là đã trong nháy mắt xuất hiện ngay tại trước mặt Lilith.
Thanh kiếm của Elixir vung xuống, chỉ là đường kiếm tuyệt đẹp đó rơi vào khoảng không, bởi vì mục tiêu của nó đã biến mất.
Đúng vậy, đường kiếm của Elixir hụt.
Tránh được?
Elixir rất tự tin về khoảng tốc độ cũng như động thái thị lực của mình, nên cậu không cho rằng Lilith lại sử dụng tốc độ còn nhanh hơn cậu để né tránh, cậu phán đoán hẳn là một dạng kỹ thuật gì đó trợ giúp người dùng né tránh đi.
Lilith không cho cậu thời gian để phân tích, cô ấy hóa thủ thành chưởng tung về trước ngực cậu.
Thời điểm đó, trực giác của tôi điên cuồng cảnh báo tuyệt đối không được để cái bàn tay đó đánh trúng, vậy là tôi khá cưỡng ép dùng chân của mình đá thẳng vào bàn tay chưởng thủ đó, sau đó lợi dụng lực đẩy dùng nó làm đà để nhảy ra xa.
“Kỹ năng chiến đấu của nhóc khá gượng gạo nhỉ? giống như thể nhóc biết rõ mình phải làm gì, nhưng cái cơ thể thì không chịu nghe lời.”
“Thành ra làm cho tỷ tỷ đây cảm thấy, những chiêu thức của nhóc nó vốn không phải của nhóc vậy ấy.”
Lilith không có vội vàng t·ấn c·ông, cô đứng đó chậm rãi phân tích thân thủ của cậu sau một chiêu vừa rồi.
Cô ấy không đoán sai, kỹ thuật chiến đấu của tôi mà là tôi học trộm từ người khác thông qua việc chiến đấu với họ, tôi cũng đồng thời sao chép luôn cả phong cách chiến đấu, võ học và bí kỹ của họ.
Tôi không giỏi chiến đấu, nói đúng hơn là tôi không có thiên phú về chiến đấu, những trận đánh trước kia tôi thắng được đều là do tôi đã tìm ra được điểm yếu của người ta từ đó tiến hành nhắm vào.
Và hiện tại tôi vẫn lặp lại cái trò cũ, học tập võ học thân thủ của người ta, sau đó tiến tiến hành phân tích rồi, tiếp đến khai thác điểm yếu rồi xây dựng phương pháp để nhắm vào, chỉ cần nhiêu đó đủ để tôi đối phó được hầu hết các đối thủ của mình.
Nói cho đơn giản là, đầu trận cậu yếu tới cuối trận cậu là vô đối.
‘Cờ mà vừa rồi là sao vậy? mình không nhìn thấy một chưởng vừa rồi có gì đặc biệt cả, sao mà trực giác lại cho là nó rất nguy hiểm.’
Nhưng thứ hiện tại làm tôi để ý hơn, chính là một chưởng vừa rồi, tôi cho rằng đằng sau đòn đó có có che giấu cái gì đó mà tôi phát hiện ra.
Elixir không hề nhận ra rằng, thời điểm cậu thành công tránh thoát được một trưởng vời rồi của Lilith, cả ba người Komori không khỏi vì cậu thở phào nhẹ nhóm, bởi họ biết rất rõ ràng, một đòn tầm thường vừa rồi kia nó đáng sợ cỡ nào.
“Tới đây với tỷ tỷ nào ~”
Lilith nhẹ nhàng nhếch miệng cười nói.
Tôi nhăn mày tôi biết chỉ với nhiêu đây thì không đủ để ép cô ta bộc lộ sức mạnh chân thật của mình, vậy là theo tôi lẩm bẩm, ngay tức khắc ánh hào quang màu đỏ vàng rực rỡ như một ngọn lửa xuất hiện trên người tôi.
[Huyết Khí Gia Trì]
Một chiêu thức chiêu bài của võ giả, bằng cách tiêu hạo một lượng điểm Huyết Khí trong cơ thể, nó có thể gia tăng sức mạnh thực lực của họ lên đáng kể, tăng gấp bội, hay gấp ba thậm chí là lớn hơn tùy theo mức độ Huyết Khí được sử dụng và khả năng cơ thể có thể chịu đựng.
Với đó tốc độ cùng với sức mạnh được gia tăng lên gấp bội, tôi di chuyển so với trước đó còn phải nhanh lao thẳng tới.
Một kiếm chém xuống lần này tôi nghiêm túc ra đòn, với đòn đánh lớn hơn hai vạn thậm chí bốn vạn tấn, nếu cô ấy không làm gì tuyệt đối sẽ bị nó nghiền nát.
Cảm nhận uy thế khủng bố truyền tới Lilith không những không sợ mà ngược lại còn cười tươi hơn, cô lao thẳng về phía trước đối diện với lưỡi kiếm.
Gì!?
Ngay lúc tôi cho gằng lưỡi kiếm phải chém lên người Lilith thì đột nhiên tôi chợt cảm thấy hoa mắt, đầu óc không được tỉnh táo, làm cho quỹ đạo của thanh kiếm bị thanh đổi một chút khiến nó rơi vào mặt đất dưới chân.
Theo đó một v·ụ n·ổ lớn xuất hiện, do cái lực lượng khủng bố của Elixir khiến cho cả căn phòng luyện tập này phải rung lắc dữ dội, nếu không phải căn phòng này xây dựng đủ vững chắc, thì e sợ là cả toàn bộ nơi này đã sớm sụp đổ bởi một kiếm này.
“Đúng là lực p·há h·oại đáng sợ, nếu là để ở bên ngoài thì chỉ với cơn địa chấn này thôi, cũng đủ để hủy diệt cả một ngôi làng nhỏ.”
Hồng thấy cảnh tượng này ngay lập tức cảm thán cùng kinh ngạc.
“Phải, nhưng đó chưa phải là toàn bộ sức mạnh của cậu ta.”
Komori đã đi theo quan sát Elixir cũng được vài ngày, nên anh biết Elixir chưa bộc lộ hết tất cả.
Rất nhanh sau đó Elixir từ trong làn khói lao ra, từ tình trạng của cậu thì cho thấy cậu ngoại trừ trên mặt vết tích, thì không có chịu thương tổn gì.
Chỉ là sắc mặt của cậu rất kỳ quái, vẻ mặt ửng hồng, hai mắt mê ly, hô hấp gấp gáp, miệng còn chảy nước dải, đồng thời một tay còn che chắn hạ thể của mình.
“Ái chà ~ cái bộ dạng này, có vẻ như cậu ta trúng chiêu rồi.”
Mà Lục Huyền khi nhìn thấy dáng vẻ bất thường của cậu, anh ôm đầu cười khổ nói.
“Đê Tiện!!”
Thân thể run rẩy không biết là do giận dữ hay do nguyên nhân khác, khuôn mặt của Elixir ửng đỏ lớn tiếng chỉ trích Lilith ẩn hiện bên trong làn khói bụi.
Elixir thật sự không ngờ được đối phương lại có thể sử dụng chiêu thức kinh tởm đến vậy, tuy bình thường cậu cũng hay dùng tiểu thủ đoạn với đối thủ của mình, nhưng cậu tuyệt đối sẽ không dùng cái trò thấp hèn như thế này.
“Hừ hừ ~ Đê tiện? ta ư? Không ~ không ~ Cái đó nhóc không hiểu rồi, phải biết, trong chiến đấu để chiến thắng ta phải sử dụng hết tất cả thủ đoạn đánh hạ đối thủ của mình, bất kể chiêu thức hay mưu kế thấp hèn cỡ nào.”
Lilith chậm rãi từng trong làn khói bước ra, cô thần sắc vũ mị, mê hoặc lòng người liếm lấy trên đầu ngón tay cô chất lỏng kỳ lạ.
Thấy cảnh tượng này sắc mặt của Elixir càng thêm đỏ rực.
‘Tuy nói là vậy, nhưng mà thằng nhóc cũng khá thật, trong thời điểm nguy cấp nó vẫn có thể đủ nhanh trí đấm vào mặt mình, từ đó tạo ra một cơn đau đủ lớn lấn áp đi mất cảm giác khoái cảm.’
Người phụ nữ có tên Lilith, tên thật là Dục Vô Uyển, cô có rất có nhiều biệt danh, nhưng nhiều người vẫn thường hay gọi cô với cái tên gọi Thiên Hạ Đệ Nhất Con Điếm.
Để lý giải cho vì sao cô có cái tên gọi này, đầu tiên ta cần tìm hiểu câu chuyện của cô.
Vào năm mười tuổi, Dục Vô Uyển đã biết yêu cũng giống như biết bao cô bé cùng trang lứa khác, mối tình đầu của cô là một thầy giáo dạy chữ tuổi tác tầm 25 26 tuổi ở huyện thành quê hương của cô, anh ta là một thanh niên nghiêm túc, rất yêu nghề và có trái tim nhân hậu.
Khi biết được tình cảm cô bé dành cho mình, anh ta trong lòng rất vui nhưng bởi thân phận là một người thầy giáo, nên anh ta phải nghĩ cách từ chối khéo, sao cho không làm tổn thương Dục Vô Uyển nội tâm.
Tuy nhiên, vào thời điểm ấy cô ấy đã…
“Cảm ơn Vô Từ muội muội, nhưng cái đó hãy đợi khi muội lớn hơn đã.”
“Muội … muội biết.”
Nhỏ tuổi vẫn còn rất ngây ngô nhưng từ vẻ ngoài thì đã có thể nhìn ra được sau này cô bé lớn lên, nhất định sẽ trở thành một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành phong hoa tuyệt mỹ.
“Vậy thì ít nhất … hãy cho phép muội được ..được nắm..”
Khuôn mặc lộ ra vẻ xấu hổ, mười tuổi Dục Vô Uyển đưa ra bàn tay ngại ngùng nói.
“Tay ư? Dĩ nhiên là được rồi.”
Nghe thế trong đầu chàng trai thầm nghĩ quả nhiên tuy mặt tình cảm phát triển sớm, nhưng tính cách vẫn còn là một đứa con nít.
Chỉ là chàng trai đó đã nhầm, thứ Dục Vô Uyển muốn không phải là nắm tay của anh, mà là…
“Không, tờ rym của huynh cơ.”
Khoảnh khắc đó, Dục Vô Uyển đã bước lên trên con đường để trở thành, con điếm của mọi con điếm, một con điếm tuyệt thế.
Tờ ..tờ rym của ta!!!?
Thanh niên nghe thế kinh hãi, ngay sau đó anh lập tức bị một cơn khoái cảm tuyệt đỉnh nhất mà anh chưa từng được trải qua chiếm đoạt đi mất cả tâm chí và sự kiên đó, đã biến một thanh niên nghiêm túc trở thành một con thú đồi trụy.
Kể từ lần đó, sau khi từ một nữ hài trở thành một nữ nhân, Dục Vô Uyển đã bị choáng ngợp bởi sự tuyệt vời, sự ma mị của ma thuật mang tên t·ình d·ục.
Cô bé sau đó dành nhiều thời gian hơn để tìm hiểu nghiên cứu và năng cao các kỹ thuật, nghĩ ra những cách để mê hoặc đàn ông.
Cầm kỳ thư họa, cho đến ca hát, khiêu vũ nữ hồng, cho đến học tập các kỹ thuật trang điểm, ngoài ra còn học biết thêm các thể loại, phong cách ăn mặc để thu hút ánh nhìn của tất cả đàn ông.
Vào năm mười bốn tuổi cô ấy đã vô cùng nổi danh trong giới kỹ nữ và được mọi người biết đến nhưng một con điếm loli.
Dục Vô Uyển thường xuyên tự hỏi mình bản thân, liệu đàn ông có chọn mình làm bạn tình, hay chiếc váy này có đủ để thu hút đàn ông, khí chất cần như thế nào để đàn ông có thể bị mình thú hút vân vân.
Cô đã không nghĩ tới cái gì khác ngoài việc làm sao để khiến người khác phải điên cuồng theo đuổi cô ấy.
Lý do duy nhất để khiến Dục Vô Uyển nhìn vào giương ăn mặc đẹp, là để giúp cho bất kể là nam hay là nữ có được hạnh phúc khoái lạc thỏa mãn.
Sự thỏa mãn của người khác đã trở thành nhân dạng của cô, hình ảnh phản chiếu của niềm vui của người khác.
Sự khoái cảm của cô, hình dáng thật của cô chính là hình dáng vì niềm hạnh phúc của họ.
Và không biết từ khi nào, người xung quanh bắt đầu gọi cô với cái tên Thiên Hạ Đệ Nhất Con Điếm - Lilith và cái tên này, nó bắt nguồn từ cái tên của ma nữ đầu tiên được biết tới trong lịch sử của loài người, đức mẹ của ngàn vạn ma quỷ.
Đồng thời đã từng có xuất hiện lời đồn đại rằng, nếu như không phải do Nguyên Soái Trần Ca đột nhiên ra tay tiến hành chấn áp cô ở trong Tây Ưng Châu hỗn loạn này, tương tự như cái cách cô ta đã làm với Khối Lỗi Địa Thánh, Hiên Phong.
Không thì có lẽ năm xưa, là cô đã gả cho đương kim Thánh Nhân bệ hạ Đại Ngôn Đại Đế, bất chấp cả xuất thân cùng thân phận, không màng sự ngăn cản của các đại thần, phải để cho cô trở thành thê tử chính cung của mình, trở thành nữ hoàng của Đại Ngôn, mẫu nghi thiên hạ.
Có thể nói từ thành tựa của cô ấy, ngoại hình sắc đẹp, khí chất cho đến kỹ thuật tối cao, đều phải khiến cho khắp thiên hạ bất cứ một con điếm nào khi nhìn thấy cô cũng phải cam nguyện cúi đầu bái phục, để cô trở thành con điếm đứng trên mọi con điếm, con điếm tối thượng.
“Hô ~ vừa rồi không phải là Dị Nhân năng lực, mà là một dạng kỹ thuật kỹ năng t·ình d·ục thượng thừa, đã trải qua vô vàn thử thách, trau dồi cùng mài dũa mới luyện thành được đến cảnh giới tối thượng đúng không.”
Tôi chậm rãi thở ra một hơi thở dài nhằm để phía dưới hạ thể cảm giác thoải mái trôi qua, sau đó nhìn Lilith chậm rãi phân tích những gì mình phát hiện.
‘Cho nên, ta tuyệt đối không thể để cho cái bàn tay đó chạm được vào người nữa, bằng không, chỉ thêm một hai lần tương tự như vậy, thì ta tuyệt đối sẽ thua ngay.’
“Chính xác, nếu như mà nhóc không thể phân biệt ra được, thì tỷ tỷ sẽ hơi thất vọng đấy ~”
Lilith chưa đã thèm liếm môi, vừa rồi cô được hưởng một mùi vị vô cùng tuyệt vời, bằng vào chính cô phong phú ‘ăn uống’ kinh nghiệm đánh giá, thì phải so với bất kỳ nữ nhân hay nam nhân nào mà cô từng nếm qua phải còn mỹ vị gấp cả chục lần, nó khiến cô thiếu chút nữa mất không chế cơn thèm khát của mình.
Nếu không phải cô biết đây không phải là lúc, thì có lẽ cô đã nhịn không được vận dụng hết toàn bộ sức mạnh của mình thi hành b·ạo l·ực với Elixir, cùng nhau hưởng thụ một ngày, à không phải là mười ngày nồng thắm khoái lạc màu hồng mới đúng.
“Nguyên tử tiểu đệ đệ ơi ~ sau chuyện này có hứng thú đi chơi với tỷ tỷ không? tỷ tỷ muốn cùng đệ chơi một trò chơi rất là sung sướng á ~ .”
Nói xong sau đó hướng cậu một cách phong tình liếc mắt một cái, liếm liếm môi, cái cách ánh mắt đó nhìn cậu giống như là đang nhìn thấy một thứ gì đó ăn ngon vậy ấy.
Hơn nữa, cho dù cái cặp kính quê mùa kia đã làm thấp sắc đẹp của Lilith đi rất nhiều, nhưng mỗi lúc cô phất tay nhấc chân đều tản ra một loại nữ tính thành thục phong tình cùng lười biếng, sự quyến rũ sự mê hoặc ẩn chứa bên trong con mắt.
Cùng với cái thân hình đầy đặn, tâm hồn to lớn bờ mông mê người kia, tất cả đều phải khiến cho người nghe được câu này phải huyết mạch sôi trào, khiến họ không nghĩ ngợi gì mà đồng ý ngay lập tức.
“Thứ lỗi, nhưng cho phép tiểu sinh xin chê, ngài hãy để cái chuyện tốt đó cho người nào khác đi.”
Chỉ là đáng tiếc, cái vẻ ngoài lừa gạt đó không có hiệu quả với Elixir, vì cậu có thể cảm nhận được rõ ràng ẩn giấu đằng sau cái vỏ bọc mê hồn của người phụ nữ này, chính là không khác gì một con hung lang đang nhìn chằm chằm con mồi của nó, cậu biết nếu mà cậu mở miệng đồng ý, 100% chắc chắn sẽ bị đ·ánh c·hết.
“Vậy sao ~ thật là đáng tiếc mà ~”
Lilith nghe vậy bèn tiếc hận nói.
Không để ý vẻ mị hoặc của cô ta, tôi chậm rãi suy nghĩ.
‘Không giống với những đối thủ trước, đối thủ lần này của mình là Dị Nhân cấp Alpha, tuy mình đã từng giao đấu cùng lúc với 4 người Dị Nhân cấp Beta, nhưng so với cô ta, những người đó chỉ là mấy con muỗi, không cùng một đẳng cấp.’
‘Mà bộ dạng của cô ta, đã cho thấy cô ta vẫn còn có rất nhiều con bài chưa dùng ra, với tình trạng này, đừng nói là khai phá ra điểm yếu mà đến cả thân thủ kỹ thuật của cô ta, cũng không phải cái là loại mình có thể nhanh chóng phân tích ra được chỉ với một hai chiêu vừa rồi.’
Nói cách khác, thủ đoạn đối địch thông thường của Elixir tạm thời không thể áp dụng được với Lilith, ít nhất là trong lúc này, nhưng Elixir có tự tình mình kiểu gì cùng mò được điểm yếu của cô ta để nhắm vào.
‘Hơn nữa.. kẻ vừa rồi q·uấy n·hiễu đòn kiếm của mình hẳn chính là vị Phu Nhân kia đi.’
Liếc mắt nhìn lại ngồi ở trên đó Nhan Lệ Nhã, trong lòng cậu thầm nghĩ.
‘Hai đánh một chẳng chột thì cũng què, thủ đoạn tầm thường sợ là không có cách để nào để ta chiến thắng.’
“Cho nên, hiện tại tiểu sinh sẽ dùng b·ạo l·ực thuần túy để đánh hạ ngài.”
Elixir quyết đoán từ bỏ thứ mình giỏi nhất, chuyển sang b·ạo l·ực tuyệt đối để đánh bại đối thủ, cậu chậm rãi tháo xuống cặp mắt kính của mình, để lộ ra cặp mắt xanh như ngọc lam với bên trong mống mắt cái vòng tròn màu vàng.
Khi tháo mắt kính xuống, thế giới trong mắt của cậu mọi thứ đều trở thành một mớ nguyên tử đang vận động và các làn sóng quang phổ điện tử.
[ Nguyên Tử Tầm Nhìn ]
‘Với cái này, thì cho dù vị Phu Nhân kia có âm thầm q·uấy n·hiễu, thì cũng không gây ảnh hưởng được cho ta.’
Ánh mắt không tự giác được trở nên u buồn hơn đồng thời bên trong còn có chút lạnh nhạt, bày ra một loại không hề tầm thường sát khí, theo đó không khí trên người cậu bỗng nhiên thay đổi.
“Hề ~ vậy ra đây chính là kẻ đã khiến cho bọn họ nội tâm có bóng ma tâm lý sao?”
Lilith khi thấy được bộ dạng này của cậu, cô bỗng chốc cười nhẹ nhưng nụ cười đã không chỉ có mị hoặc mà còn ẩn chứa nồng đậm địch ý.
“…”
Mang mắt kính cùng với tháo kính xuống Elixir như thể là hai người hoàn toàn khác nhau, trở nên trầm tĩnh và khó đoán hơn, cậu không đáp lời Lilith chỉ nhẹ nhàng kéo lên cái mũ trùm để nó che đi phân nửa mặt trên của mình, chỉ để lộ ra cái cằm bóng mượt cùng với mái tóc vàng óng ánh.
Tiếp sau đó cậu lấy ra một thanh thế đao, có thân như một cây thương, nhưng đầu thì lại gắn liền với một thanh đao, tạo thành một tay đại kiếm một tay là thương đao dài.