Chương 3: Cái Tên.. Elixir.
Tập II/ X: Khu Ma Nhân – Thú Chi Quyển
Chương 3: Cái Tên.. Elixir.
“Hiện tại chúng ta tiếp theo sẽ làm gì?”
Sau khi đồng ý tham gia vào Khu Ma Nhân Công Hội, tôi lập tức được hai người đó dẫn đi tới một nơi.
“Không cần phải vội, trước tiên chúng phải để cho cậu nghỉ dưỡng cái đã, dù sao thì một năm qua cậu cũng đã rất cực khổ rồi.”
Hiên Phong nói tới đây quay đầu cẩn thận quan sát bộ dạng hiện tại của cậu.
Năm đó khi anh nhìn thấy cậu, thì cậu không có giống như bây giờ, lúc đó cậu giống như là một tiểu thiên sứ từ trên trời gửi xuống vậy, ngũ quan tinh xảo chín chắn góc cạnh, một mái tóc vàng kim óng mượt bồng bềnh lộng lậy hơn cả lụa, tựa như ánh mặt trời ấm áp chói sáng lấn áp cả màn đêm u tối, đôi mắt xanh lam như đá ngọc lam thuần khiết không ẩn chứa một chút nào tạp niệm, ngây thơ trong sáng như thể là một bầu trời chân không trong suốt.
Đồng thời trên mặt không có lúc nào mà không tỏa ra nụ cười tự tin cùng ôn hòa như thể ánh mặt trời ấm áp, khoát lên trên người một cái áo gió măng tô màu trắng bạch như mây trắng v·út bay trong trên trời.
Làm người phải thừa nhận, cái tướng mạo của cậu ta rất là phù hợp với trong lòng các cô gái hình tượng bạch mã hoàng tử, dễ dàng đem bọn họ c·hết mê c·hết mệt, thần hồn điên đảo.
Hiện tại, bộ dạng của cậu hoàn toàn thay đổi, sau một năm trải qua sự h·ành h·ạ t·ra t·ấn của Tòa Án Dị Giáo, chịu đựng những loại khổ hình đáng sợ nhất trong lịch sự của con người.
Quất roi, ngàn vạn con kiến ăn thịt cắn xé, ong đốt, thủy hình, xẻo thịt cắt miếng, dầu nóng, con bò đồng vân vân và gần cả nửa năm trời bị nhốt trong bóng tối không có ánh sáng, không được ăn gì ngoài rong rêu với nước trong đó.
Mỗi một cái tên được nêu lên, tất cả đều là các loại cực hình t·ra t·ấn h·ành h·ạ cả thể xác lẫn tinh thần, dễ dàng khiến người ta phải phát điên lên và cậu ta đã trải qua hết tất cả chúng nó, đồng thời vượt qua chúng.
Một đầu tóc màu vàng kim ngắn nay nó dài tới vai đồng thời vô cùng rối tung và hư hại nghiêm trọng cho thấy mái tóc đã rất lâu không được chăm sóc kỹ càng.
Thân hình săn chắc cơ thể ẩn chứa cơ bắp mạnh mẽ khỏe mạnh, nay bị thay thể bởi một cái thân thể gầy gò da bọc xương như thiếu dinh dưỡng không có một chút thịt nào, cho thấy cậu thời gian dài không được ăn uống đầy đủ.
Quần áo tất cả đều đã rách rưới, nơi nơi đều có vết ố vàng cùng bụi bẩn làm cậu nhìn giống như một tên ăn mày.
So với cậu của một năm trước cùng với cậu của hiện tại, trừ ngoại hình của cậu thay đổi thì cũng Hiện Phong nhận ra ánh mắt của cậu cũng đã khác biệt.
Người ta thường hay nói, đôi mắt là cửa sổ phản chiếu linh hồn của con người và năm đó thứ anh nhìn thấy được trong đôi mắt cậu là một sự tự tin, một tuổi trẻ đầy nhiệt huyết và một sự tràn đầy mong đợi đối với tương lai tốt đẹp.
Và giờ nay, thứ Komori nhìn thấy trong đôi mắt cậu, là sự c·hết lặng sự cùng tuyệt vọng nhưng, anh cũng đồng thời nhìn thấy tận bên trong sự c·hết lặng tuyệt vọng đó là một tia hi vọng sáng rực như mặt trời chiếu sáng con đường truy đuổi mục tiêu, cho thấy trong khoảng thời gian qua trải qua vô số khó khăn, cậu đã trưởng thành hơn.
Hơn nữa, theo Hiên Phong nghe được những gì từ đám bác sĩ báo cáo, thì cặp mắt của cậu ta, sau khi nhiễm phóng xạ nhân, hình như chúng nó đang trong trạng thái cận thị cực nặng, có thể nói gần như mù lòa, việc cậu ta vẫn có thể đi lại bình thường là điều cực kỳ ngạc nhiên.
Và đồng thời trong mống mắtbao vây xung quanh với đồng tử có phản chiếu hình ảnh của một thứ nhìn giống với một cái vòng tròn ánh sáng màu vàng.
Các bác sĩ không biết nó là cái gì và nó làm được gì, nhưng theo trước mắt đánh giá thì nó có vẻ như là biểu hiện của sự đột biến gen sau khi cơ thể cậu ta nhiễm phóng xạ.
Vòng tròn ánh sáng màu vàng ở mắt? lẽ nào cái Huyết Mạch, Thái Dương Ân Quang của đứa nhóc thức tỉnh? chỉ là điểm nhận thấy của huyết mạch này, thường là xuất hiện hình chữ chữ thập hoặc dấu cộng trong đồng tử mới đúng đi?
Hiên Phong lòng suy đoán, có khả năng do sau khi bị nhiễm phóng xa, huyết thống của cậu ta đã bị biến dị chăng?
“Nghỉ ngơi?”
Tôi lập tức kỳ quái, tuy rằng tôi hiện tại đúng là rất gầy gò, nhưng tôi cảm thấy mình không sao cả, thậm chí là còn rất khỏe mạnh là đằng khác.
“Đừng vội cho rằng cậu cảm thấy mình khỏe mà cho là bản thân không sao, có lẽ cậu không nhận ra, nhưng hiện tại sinh mệnh của cậu giống như ánh lửa tàn đuốc trong gió vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể vụt tắt ngay.”
“Nguyên nhân vì sao cậu có thể đứng vững được tới bây giờ, là vì ở trong người cậu đang có một thứ đang điên cuồng hấp thu các loại năng lượng ở bên ngoài, để duy trì sinh mệnh của cậu.”
Hiên Phong khi nói tới đây anh lấy ra một cái máy móc giống như một cái máy đó và khi anh đưa thứ đó tới trước người cậu, nó lập tức kêu lên một âm thanh rẹc rẹc chói tai, âm thanh nó phát ra càng lúc càng lớn cuối cùng nó quá tải nổ tung thành từng mảnh.
“Cái vừa rồi chính là một cái máy đo phóng xạ và trước khi nó nổ tung, nó đã đo được trên cơ thể cậu lúc này, đang ẩn chứa rất nhiều và một lượng lớn các loại phóng xạ như tia Gamma, tia X, phông phóng xạ, phóng xạ h·ạt n·hân vân vân rất nhiều.”
Komori từ trong người kéo ra một cái dây chuyền bạc có mặt chữ thập, đây là một loại tạo vật có khả năng tạo ra lớp áo vô hình c·ách l·y và bảo vệ người sử dụng với môi trường ở bên ngoài.
“Đó là lý do vì sao chúng ta trang bị cái thứ này trước khi tiếp xúc với cậu vì nếu không làm vậy thì chưa đầy một phút tất cả mọi người đều sẽ c·hết hết.”
Tạo vật này thì thường dùng là để tiến vào các khu vực có môi trưởng khắc nhiệt và c·hết người và đề phòng các loại năng lượng vô hình có tính độc hại gây nguy hiểm.
“Đồng thời vì để cho an toàn không để cho tia bức xạ tỏa ra từ trên người cậu gây ra ảnh hưởng lớn, chúng ta cũng đã di tản toàn bộ những người sinh sống xung quanh trong phạm bán kính năm dặm, hoàn toàn c·ách l·y nơi này.”
Dù sao thì cũng đã có xảy một ví dụ không may rồi.
Phần còn lại komori không nói ra, vì anh sợ nói ra sẽ gợi nhớ lại cho cậu những ký ức không mấy tốt đẹp.
“…”
Nhưng đáng tiếc tuy anh ta không nói, nhưng tôi vẫn nhớ ra và hiểu rõ ràng nguyên nhân tại sao anh ta lại làm vậy, tôi không nói gì được hơn ngoài im lặng.
Bởi vì chính do sự bất cẩn của tôi, tôi đã không hề phát giác ra sự biến đổi trong của cơ thể mình và cũng vì vậy, tôi đã hại c·hết những người tốt bụng đã giúp đỡ tôi, cơ thể bọn họ bị nhiễm độc phóng xạ cuồi cùng cả một ngôi làng nhỏ vài trăm người, từ già đến trẻ, phụ nữ đàn ông, tất cả những con người vô tội đó phải vì sự bất cẩn của tôi mà c·hết.
Cho nên tôi mới chấp nhận sự trừng phạt của Tòa Án Dị Giáo, vì tôi xứng đáng phải nhận những h·ình p·hạt như vậy.
“Nếu như cậu cảm thấy có lỗi, vậy thì hãy cố gắng dành phần đời còn lại sửa chữa lỗi lầm của mình là được, nỗ lực tất cả cứu lấy mạng người, ra tay giúp đỡ người vô tội, làm mọi thứ để có thể chuộc lỗi đến khi cảm thấy yên lòng.”
Hiên Phong biết bản thân mình không nên nói như vậy, nhưng anh biết so với mấy cái lời an ủi trống rỗng thì những lời như thế này tác dụng hơn rất nhiều với cậu nhóc này.
“Ngài nói đúng, hội trưởng.”
Tôi nghe vậy không hiểu sao cười lên, trong lòng bỗng cảm thấy không phải chỉ là phạm phải sai lầm thôi sao? vật thì mình chỉ dành phần đời còn lại sửa chữa bù đắp lỗi lầm là được.
“Khá hơn rồi sao? nếu đã trong lòng tốt hơn rồi vậy thì theo ta, ta dẫn cậu đi tới nơi để cậu tĩnh dưỡng.”
Nói xong hai người họ dẫn tôi tới một căn phòng kín rộng lớn, khắp nơi đều là màu trắng, ở phía trong có vô số loại máy móc tiên tiến đang chờ đợi được khởi động, cờ mà tôi thấy nơi này nhìn có chút quen mắt.
“Thấy quen thuộc lắm đúng không? vì chỗ này chính là nơi chúng ta trước đó từng dùng để giam giữ c·ách l·y cậu, để ngăn tia bức xạ trong người cậu không tiếp tục chạy ra ngoài, đồng thời là để nghiên cứu cơ thể của cậu đấy.”
“Hiện tại mọi người cả tạo nó lại trở thành một cơ sở dưỡng sức? mọi người lắm tiền thật, tiểu sinh thấy mấy thứ này không rẽ tiền đâu à.”
Tôi nghe vậy vô cùng kinh ngạc, tôi hoàn toàn không nghĩ tới một tổ chức đánh thuê lại có thể có nhiều tiền như vậy, chẳng lẽ g·iết Dị Thường nhiều tiền tới vậy sao?
“Thật ra tiền dùng để mua chúng nó, không phải tiền của chúng ta.”
Hiên Phong liếc nhìn cậu một lúc sau đó nói.
“Vậy chúng nó là của ai?”
“Của q·uân đ·ội, những thứ này đều là đồ vật của q·uân đ·ội?”
“Quân đội? bọn họ làm vậy là để làm gì?”
“Quân Đội cùng mục đích với Công Hội chúng ta, mong muốn của tài năng chế tạo công nghệ của cậu.”
“Bằng không thì cậu nghĩ làm thế nào mà cậu chỉ bị trừng phạt chỉ một năm thôi mà không phải là lâu hơn? Đó là do q·uân đ·ội đã nhúng tay, họ can thiệp sử đổi số năm trừng phạt, cũng như hình thức trừng phạt của cậu, nếu mà làm đúng theo thông lệ bình thường thì cậu còn phải tiếp tục như vậy ít nhất 99 năm nữa.”
“Là do ngài thuyết phục bọn họ đi.”
Tôi có một trực giác rất tốt, phải nói là cực kỳ tốt đến mức phải gọi là vô lý, do đó tôi có thể cảm thấy là người đã làm cho q·uân đ·ội nhúng tay vào chính là người đàn ông bên cạnh tôi.
“Không sai, là do ta, nhưng mà tại sao cậu đoán được...”
Tuy nghe như Hiên Phong đang hỏi nhưng từ giọng điệu có phần khẳng định của anh ta, làm người cảm thấy anh chắc chắn rằng tôi sẽ đoán được người làm việc đó là anh.
“Cũng không quá khó đoán, bởi vì ngài hội trưởng, là người sở hữu quyền lực cao nhất mà tôi biết tiếp xúc với tôi, mà việc ngài có quen biết một vài mối quan hệ ở trong q·uân đ·ội khá là bình thường, đồng thời ngài cũng sở hữu thực lực rất mạnh mẽ, nên lời nói của ngài ít nhiều gì cũng rất có trọng lượng.”
“Cậu là một đứa trẻ thông minh…”
Hiên Phong nghe vậy cười cười gật đầu.
“Hiện tại tới đây thôi, cậu hãy cứ từ từ ở chỗ này dưỡng thương, nếu như cậu có cần gì thì cứ sử dụng cái thứ này, vài phút sau sẽ lập tức có người tới.”
Hội trưởng hai người sau đó dẫn tôi đi một vòng tham quan nơi này, tiếp đến hội trưởng giao cho tôi một cái máy nhỏ cầm tay với vài cái nút bấm ở trên đó và anh ta cũng chỉ cho tôi biết cách để sử dụng.
“Đây là?”
“Cái này gọi là Điện Thoại, một Công Nghệ Cổ Đại lấy được từ trong Dị Tích ở Lỗ Giun, nó là một thiết bị có thể giúp người liên lạc với nhau trong phạm vi ngắn, chỉ cần cách nhau nhau phạm vi bán kính 500 mét có thể liên lạc với nhau thông qua điều chỉnh tần số trên máy.”
“Đúng là một món đồ thú vị.”
Tôi nghe vậy lập tức hứng thú nhìn nó, trong lòng to mò làm sao mà nó có thể để con người liên lạc được với nhau với khoảng cách xa như vậy.
“Đúng vậy, rất thú vị.”
Sau đó Hiên Phong hai người vẫy tay rời đi, cơ mà trước khi đi, Komori đột nhiên quay đầu hỏi cậu một câu.
“Cơ mà █ █ █ [ Dữ Liệu Bị Xóa ] hiện tại cậu đã mất tên của mình rồi, chúng ta cần một cái tên mới để có thể lập thân phận cho cậu, cậu có cái tên nào trong đầu không?”
“…Vậy thì hãy lấy cái tên là, Elixir đi.”
Tôi nghe vậy trầm mặc nhìn anh ta sau đó nhìn cánh tay mình, sau một hồi ngẫm nghĩ tôi ngước đầu mỉm cười một cách ôn hòa với anh ta.
Elixir? Thay vì cái tên thì nó nghe giống biệt hiệu danh hiệu hơn, Hiên Phong lập tức lộ ra vẻ kỳ quái và anh cũng biết cái tên này ý nghĩa là sao.
“Cậu chắc không? với cái tên đó.”
“Chắc chắn.”
“Vậy thì hẹn gặp lại, cậu Elixir.”
Elixir, nó là cái tên của một tiên dược, thần dược vạn năng được biết đến trong lịch sử con người, là loại thuốc thần kỳ được con người miêu tả là có thể mang tới cho người dùng sự bất tử, trường sinh và khả năng cải tử hoàn sinh, chữa trị mọi thể loại thương tật v·ết t·hương hoặc các loại kịch độc nguy hiểm nhất.
Nhiều năm sau đó, khi có người hỏi cậu tại sao cậu lại lấy cái tên này, thì cậu mỉm cười đáp.
“Vì thế giới này có bệnh, nó cần một thần dược mới có thể cứu chữa được nó.”
…………………….
Công Nghệ Cổ Đại, Dị Tích Cổ Đại Và Vũ Khí Cổ Đại,
Đây là những cái cách gọi cho những sự vật mà con người tìm thấy và khám phá được ở trong các di tích bỏ hoang ở trong lỗ giun.
Hỗn Độn Chi Hải, một vùng rộng lớn mang khái niệm tương tự như với biển, nó là sự tập hợp của vô cùng nhiều, vô số các tầng lớp chiều không gian đè ép lên nhau mà tạo thành, một phần là vì do chúng cũng không có một trật tự hay quy luật di chuyển nào tạo thành một sự hỗn độn, vậy nên người đời gọi chúng cái tên đó.
Mà cũng vì sự tồn tại của Hỗn Độn Chi Hải hay chính xác hơn chính là vì những tầng lớp không gian hỗn loạn kia, làm cho việc con người muốn vượt qua ‘biển’ để tới đại châu lục khác là điều không thể.
Nếu giả sử cho một người lấy vận tốc gấp 20 lần âm thanh bay qua ngang qua Hỗn Độn Chi Hải, thì dù người đó có bay cả vạn năm, thì cũng không thể bay một nửa dặm ở trong Hỗn Độn Chi Hải.
Nhưng may thay ‘vỏ quýt dày có móng tay nhọn’ khi mà nhân loại cho là, việc đi xuyên qua Hỗn Độn Chi Hải là điều không thể thì họ phát ra sự tồn tại của Lỗ Giun.
Lỗ Giun, một thông đạo có thể giúp cho các tàu thuyền có thể vượt biển chui qua các tầng không gian hỗn loạn của Hỗn Độn Chi Hải tiến tới đầu bên kia của biển, bằng cách bẻ uốn cong tầng không gian của đầu bên này cùng đầu bên kia lại thành một mặt.
Mà trong quá trình nghiên cứu Lỗ Giun, thì con người vô tình phát hiện ra sự ở tại bên trong Lỗ Giun, có tồn tại của các di tích bỏ hoang bí ẩn, các kiến trúc cổ xưa thấp bé từ bùng đất dựng lên, cho tới các tòa nhà kim loại có thể cao tới hàng chục hàng trăm thậm chí là hàng ngàn mét, cùng với vô số các vật phẩm tạo vật mạnh mẽ thần kỳ mà con người không thể hiểu rõ.
Và cũng bởi sự xuất hiện của các di tích đó, đã làm con người nhận ra rằng bọn họ không phải là nền văn minh duy nhất của thế giới, mà đã từ rất lâu có lẽ phải cực kỳ xa xôi cổ xưa, đã từng có tồn tại một nền văn minh vô cùng tiên tiến mạnh mẽ, phát triển vượt xa bọn họ.
Điều này làm cho con người mừng rỡ nhưng cũng đồng thời s·ợ c·hết kh·iếp vì bọn họ không thể nào nghĩ ra được, rốt cuộc là cái gì có thể làm cho cả một nền văn minh tiến bộ như vậy diệt vong.
Với cái suy nghĩ đó, có không ít người e ngại với di tích cổ đại, bọn họ sợ rằng nếu như họ khám phá ra quá nhiều thì có khi sẽ đánh thức cái thứ cấm kỵ đã hủy diệt các nên văn minh đó.
Tuy nhiên vẫn còn tồn tại không ít các tổ chức, các đoàn thể, những gia tộc lớn nguyện ý bỏ ra một cái giá cao để mua lại những thứ mà người lấy được từ trong Lỗ Giun.
Bởi vì đó mà thời đại hàng hải được mở ra tinh thần khám phá biển cả, dù trôi qua cho đến ngày nay thì vẫn còn chưa biến mất và cũng vì tinh thần khám phá biển cả đó, con người cũng mới phát hiện ra được sự tồn tại của các đại châu lục khác.
Năm xưa, thế giới từng đã trải qua thời đại chiến quốc, vô số quốc gia ngày ngày gây chiến với nhau vì nhiều lý do như lãnh thổ, tài nguyên vân vân, nhưng hiện tại thế giới đã được thống nhất dưới một ngọn cờ trong 1000 năm qua.
Và quốc gia đã thành công thống nhất thế giới chính thần thánh Đại Ngôn Đế Quốc. Quốc gia này về sau phân chia thế giới thành 108 tiểu châu thuộc về 5 đại châu lục.
Năm đại châu lục gồm có Nam Ngưu Châu, Bắc Long Châu, Tây Ưng Châu, Đông Vũ Châu cùng với trung tâm quyền lực của Đại Ngôn, Trung Ương Châu. Mà nơi tôi hiện đang đứng trên là Tây Ưng Châu, một thành lớn mang tên Tây Duyên Hải Thành.
Nó là thành thị thương mại to lớn nhất cả toàn Tây Ưng Châu, đồng thời cũng là cầu nối thương mại đường hàng hải quan trọng nhất giữa Tây Ưng Châu cùng Trung Châu, khi mà cả hai đại châu lục địa này bị Hỗn Độn Chi Hải cắt ngang ở giữa.