Chương 2: Dị Nhân (2)
Tập II/ X: Khu Ma Nhân – Thú Chi Quyển
Chương 2: Dị Nhân (2)
Dị nhân, một nhóm cá thể dị loại con người, bằng việc cấy ghép các khí quan ẩn chứa năng lực đặc thù của Dị Thường vào trong cơ thể của mình, từ đó sở hữu kỹ năng hoặc những năng lực độc nhất chỉ Dị Thường mới có.
Những người này được gọi là Dị Nhân và công việc săn g·iết Dị Thường của bọn họ được gọi là Khu Ma Nhân.
Chỉ là việc cấy ghép khí quan của Dị thường vào trong cơ thể, không chỉ có khả năng cao vì không phù hợp dẫn tới bài xích mà t·ử v·ong, còn không thì chính là bị khí quan đó đồng hóa mất, dẫn tới bản thân Dị Nhân đó phát điên trở thành một Dị Thường khác, cuối cùng để Khu Ma Nhân khác g·iết c·hết lấy đi khí quan.
Bản thân Khu Ma Nhân hoặc vì tài phú địa vị hoặc vì sức mạnh hoặc thậm chí vì đại nghĩa bảo vệ con người, nhưng bất kể là vì nguyên nhân gì mà trở thành Dị Nhân, thì họ sẽ không được chính con người, chính đồng tộc của mình công nhận cùng tôn trọng.
Vì với nhân loại, Dị Nhân cũng không khác gì lũ quái vật Dị Thường đó cả, cũng là đám quái vật mang tới cho bọn họ t·ai n·ạn.
Nguyên do của cái suy nghĩ này là xuất phát những sự kiện khí quan đồng hóa, biến Dị Nhân hóa thành một con Dị Thường cuồng bạo khát máu, làm cho xung quanh người dân phải chịu tao ương.
Bởi vậy mà con người rất căm ghét Dị Nhân cũng không thua kém thậm chí là còn hơn cả Dị Thường, trong xã hội cũng có tồn tại những lời đồn đại như là, Dị Nhân chính là kẻ đã mang Dị Thường tới vân vân… những thứ như vậy, khiến cho mối quan hệ giữa Dị Nhân cùng con người không bao giờ tốt đẹp.
……………………………………….
“Nếu tiếp đến là sẽ do hội trưởng, như vậy thì chúng ta xin phép được cáo lui trước.”
Lục Huyền cùng với Hồng hai người khi nhìn thấy Hội Trưởng đã tới, lập tức không đợi Hiên Phong đáp lại ngay lập tức xoay người rời đi.
Mà tôi thì không hiểu sao cảm thấy bộ dạng khi rơi đi của bọn họ giống như là đang chạy trốn thứ gì đó vậy.
Thật ra thì cậu không hề đoán sai, họ đúng là đang chạy trốn khỏi một thứ, hay nói đúng hơn là một người và người đó chính là cậu, trong lòng họ rất sợ cậu, sợ tới mức chỉ vừa ở từ xa nhìn thấy cậu là đã kìm không nổi muốn chạy trốn.
Nếu không phải vì có lệnh không được chạy thì họ đã sớm chạy đi, còn việc họ vẫn ung dung nói chuyện với cậu từ nãy giờ chỉ là họ cắn răng chịu đựng mà thôi.
Và ngay sau khi cánh cửa đóng lại, hai người họ giống như đã trải qua chuyện gì đó đó vô cùng áp lực vậy, toàn thân ngay lập tức trở nên vô cùng suy yếu bất lực ngồi xuống mặt đất.
Hô hô hô ~
“Quả nhiên, ta vẫn không thể vượt qua được… chuyện của một năm trước.”
Lục Huyền cười khổ nhìn cánh tay đang run rẩy của mình, sau đó anh sờ ngực mình hay nói đúng hơn là xương sườn của mình, chính nơi này chính là nơi mà anh đã bị thằng nhóc anh đã cùng nói chuyện nãy giờ ở một năm trước đã ra tay một cách tàn nhẫn với anh, nó đánh gãy nát hết toàn bộ xương trong cơ thể của anh.
Từ đó mỗi đêm anh đều luôn gặp ác mộng và tất cả đều cùng một cảnh tượng anh bị tên nhóc tóc vàng đó đánh gãy xương của anh.
“Huynh không cần nói.”
Hồng cũng tương tự cười khổ, cô sờ sờ cái cổ của mình, dù cô biết rằng lúc đó là do đứa trẻ đó bị k·ẻ g·ian lừa gạt khiến cho nó cùng bọn họ tàn sát lẫn nhau, chỉ là, cho dù cô biết rõ sự thật chính là như vậy.
Nhưng cô vẫn không thể tưởng tượng nổi đồng thời cũng vô cùng sợ, một đứa trẻ dễ thương thân thiện như thế mà lại có một mặt b·ạo l·ực hung ác như thế.
Năm đó, cái đứa trẻ đó đã cho cô cảm nhận được, như thế nào gọi là tuyệt vọng cùng bất lực và nó đã hoàn toàn ám ảnh tâm trí của cô.
Mỗi khi nhớ lại sự kiện của ngày hôm đó cô sẽ vô thức run lên vì sợ hãi, cô cũng đã được các bác sĩ khám và cho biết là cô hiện tại đang có triệu chứng của PTSD, tức là [ Rối loạn căng thẳng sau c·hấn t·hương ].
Đây là một chuyện không thể tưởng tượng được, vì cô là một Dị Nhân cấp Beta và để đến được cấp bậc này, thì cô hẳn là đã trải qua biết bao nhiêu trận chiến, trải qua vô số thử thách, hoàn thành vô vàn chiến tích, tâm lý, tinh thần, thể xác cùng kinh nghiệm của cô đã phải là thuộc dạng hàng đầu, ấy vậy mà cô vẫn bị một đứa trẻ kém hơn mình cả chục tuổi, đánh cho phải c·hấn t·hương tâm lý.
Rốt cuộc đứa trẻ đó năm đó đã làm cái gì mà khiến cho cô, không, không chỉ cô mà gần như là tất cả thành viên của đội [Vọng Âm Của Bão] ai nấy cũng đều c·hấn t·hương tâm lý.
“Thật ra thì một chuyện ta vẫn chưa nói.”
Lục Huyền trầm mặc một lúc sau đó anh nhìn bên Hồng và nói.
“Ja'kal, cậu ta trước khi đi đã từng nói những lời thế này…”
Các ngươi có đ·ánh c·hết ta thì ta cũng tuyệt đối sẽ không gặp mặt thằng nhóc đó, cái tên nhóc đó căn bản không phải là người!
“Kiểu như vậy đấy.”
“…cũng không trách hắn ta, dù sao thì trong chúng ta, Ja'kal là người bị đứa trẻ đó ra tay nặng nhất chỉ sau đội trưởng mà thôi.”
“Mà nói đến đội trưởng, thì Komori đội trưởng cũng thật sự là đáng kinh ngạc, dù bản thân đã trải như vậy mà vẫn có thể thoải mái nói được với đứa trẻ đó.”
Nói tới đây Hồng lộ ra vẻ mặt cảm thán cùng với khâm phục.
“Ta không cho là như vậy…”
Lục Huyền giống biết chuyện gì đó, sắc mặt của anh có chút suy sụp.
“Ý huynh là sao?”
Hồng nghe lập tức bất an, cô vội vàng hỏi.
“Đội trưởng…hắn đã đi gặp phu nhân.”
“…” Haizzz
Hồng khi biết được tin này cô lập tức rơi vào trầm mặc, tất cả cô bây giờ có thể làm chỉ là thở dài, trong lòng không khỏi đau buồn cho đội trưởng của mình.
…………………………………
“Hài tử, ngươi vẫn còn nhớ một năm trước lời hứa hẹn của chúng ta không?”
Hiên Phong hơi trầm mặc nhìn bóng dáng rời đi của hai người và tại sau khi cả hoàn toàn rời khỏi Hiên Phong bước tới gần █ █ █ [Dữ Liệu Bị Xóa] hai mắt nhìn chăm chú vào cậu.
“Có, ngài từ nói với tiểu sinh là tiểu thư vẫn còn sống và các vị có thể giúp ta tìm cô ấy.”
Tôi bây giờ còn là học sinh và tuổi của tôi cũng nhỏ hơn rất nhiều nên tôi xưng gọi là ta, ngươi, mi thì quá thất lễ, tôi cần phải tôn trọng người ta.
Chỉ là tôi không muốn lấy xưng hô thấp kém hơn với một người lạ, cho nên tôi lập tức lấy tiểu sinh để gọi mình, vừa không hạ thấp mình cũng vừa không thất lễ với người ta.
“Thực ra đó chỉ là một phần, chúng ta sẽ không thực sự giúp cậu tìm cô gái đó, chúng ta chỉ có thể giúp cậu thu thập thông tin và cung cấp manh mối, còn lại phải xem năng lực của cậu.”
“Và một phần nguyên do khác, là vì chúng ta cũng không thực sự biết cô gái mà cậu đang tìm hiện tại đang ở đâu.”
“Cái gì!? nếu vậy thì…”
█ █ █ [Dữ Liệu Bị Xóa] khi nghe đối phương nói vậy trong lòng cậu nhất thời thấy hơi khó chịu, định mở miệng nói gì đó nhưng đối phương đã đưa tay ra hiệu cậu đừng nóng, sau đó Hiên Phong tiếp tục giải thích.
“Đừng vội! cậu hãy nghe ta nói hết, đúng quả thật là một năm trước, chúng đã từng tìm thấy dấu vết chứng minh cho thấy rằng vị tiểu thư của cậu vẫn còn sống.”
“Tuy nhiên trong quá trình điều tra chúng ta cũng tìm thấy giấu vết cho thấy có kẻ mang cô bé đi, không, phải nói đúng hơn là đã bị một thứ mang đi.”
“Đó là thứ gì?”
“Thứ đó cậu cũng từng gặp rồi, tại một năm trước.”
Nghe vậy cậu lập tức nhăn mày, cắn chặc hàm răng nghiến răng nghiến lợi nói ra từng câu chứ.
“Hấp Huyết Quỷ…”
“Phải, chính là Hấp Huyết Quỷ, còn nguyên nhân vì sao chúng lại làm như vậy thì chúng ta vẫn chưa rõ, nhưng chúng tuyệt đối có mục đích gì đó ở đằng sau.”
“Cho nên chúng ta hi vọng cậu có thể hợp tác phối hợp với chúng ta, tìm ra mục đích của chúng là gì..”
“Nói cách khác, để đổi lại thông tin tình báo của tiểu thư, các vị muốn tiểu sinh bắt tay hợp tác với các vị, tiểu sinh nói có đúng vậy không!?”
“Cậu sẽ từ chối sao?”
“Vậy mọi người có cái gì mà tiểu sinh phải đồng ý!?”
Tôi không có ngay lập tức từ chối nhưng cũng không vội vàng đồng ý hợp tác, vì tôi muốn biết đám người này trong túi bàn cái gì sao mà lại tự tin nói như vậy, như kiểu khẳng định là tôi sẽ đồng ý tham gia với họ.
“Đầu tiên sau khi kết tội cậu, cậu đã sớm bị Tòa Án Dị Giáo xóa đi sạch sẽ hồ sơ và lý lịch của cậu rồi, hiện tại cậu không hơn không kém là một con ma không danh không phận, đi tới đâu chắc chắn cũng sẽ gặp khó khăn cản trở, cho nên cậu cần một cái thân phận mới và Công Hội Khu Ma Nhân của ta có thể cung cấp cho cậu thứ đó.”
“Cái thứ hai, như trước đó ta đã nói, thông tin tình báo, về cái này thì ta rất là có tự tin, ngoại trừ Công Hội Khu Ma Nhân này thì cậu sẽ không tìm thấy được một nơi nào khác, có thể cung cấp cho cậu các thông tin tin tức một cách chi tiết nhất liên quan tới Dị Thường, dù sao cái nơi mà kiếm sống bằng cách săn g·iết Dị Thường để lấy tiền thưởng mà.”
“Tất nhiên, Dị Thường mà ta nói ở đây cũng có bao gồm cả Hấp Huyết Quỷ.”
“Điểm thứ ba, tài nguyên và nhân lực, đây là xuất phát từ quyết định của cá nhân ta, nếu cậu đồng ý tham Công Hội Khu Ma Nhân, ta sẽ đối đãi cậu một cách đặc biệt, cho cậu một số quyền lợi mà chỉ có nhân viên cấp cao của hội mới được hưởng.”
“Thế nào, lời đề nghị của ta không tồi đúng không?”
Tôi khi nghe những điều kiện mê người mà Hiên Phương đưa ra, trong lòng không thể không thừa nhận, những thứ đó đúng là rất mê người và còn đánh vào điểm mà tôi đang cần chúng nhất, tôi gật đầu nhận đồng.
“Đúng thật, bất cứ ai nếu nghe những lời đề nghị như vậy cũng khó lòng mà cưỡng lại được, bản thân tiểu sinh cũng vậy, chỉ là…tiểu sinh đã từng có nghe tới một câu, ‘Có qua có lại mới toại lòng nhau’ ngài cho tiểu sinh những thứ đó chắc hẳn cũng muốn cái gì đó từ tiểu sinh đi.”
“Tất nhiên, cậu nói không hề sai, ta đúng thật muốn một thứ của cậu, đó chính là bản thân cậu!”
“Hả? xin lỗi tiểu sinh nghe không hiểu ý ngài.”
Trong vô thức cậu trai trẻ chậm rãi lùi lại phía sau, hai mắt cực kỳ cảnh giác nhìn chằm chằm vào Hiên Phong.
Komori sắc mặt lộ ra vẻ mặt kinh tởm buồn nôn, giống như thể đang nhìn thấy thứ gì vô cùng dơ bẩn, đồng thời cũng vô cùng chấn động, anh không nghĩ tới và cũng không nhận ra bao năm quá hội trưởng của mình lại có cái sở thích bệnh hoạn như vậy.
“Hội trưởng, ta không ngờ ngài là người sở thích bệnh hoạn như vậy, ta nhìn nhầm ngài rồi.”
Hiên Phong cũng lập tức nhận ra lời của mình vừa rồi nghe rất quái quái, giống như là anh đang dụ dổ mua bán trẻ em vậy ấy.
“Các ngươi hiểu nhầm rồi, ý ta không phải như vậy, xin lỗi, để ta nói lại rõ ràng hơn, thứ ta cần chính là tài năng của cậu.”
“Tài năng của tiểu sinh?”
Nghe vậy cậu trai thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng mà sau đó cậu cảm thấy kỳ quái, vì ngoại trừ đánh nhau thì cậu không thấy mình có cái gì đặc biệt cả.
“Đừng vội vàng phủ nhận, trên đời này có lẽ trừ ta cùng một vài người ra, thì sợ là không ai hiểu rõ tài năng thiên phú của cậu yêu nghiệt tới mức độ nào đâu.”
Hiên Phong nói xong từ trong túi áo lấy ra một vật kim loại nhỏ hình tròn to cỡ nửa ngón tay có hình dáng giống như một cái nút áo.
“Đó không phải thiết bị định vị của tiểu sinh sao?”
“Vậy nó đúng thực sự là thiết bị định vị.”
Nghe vậy Hiên Phong nghiêng đầu nhìn Komori sắc mặt đang lộ ra vẻ chấn động, vì anh ta cũng biết ý nghĩa của thứ này là sao.
“Hài tử, cậu hẳn là biết rõ cái thứ này đi hoạt động như thế nào đi, nếu vậy hẳn là cậu cũng biết cách chế tạo thứ này đúng không?”
“Còn không phải tất nhiên sao? nếu như ta không biết nó hoạt động như thế nào, thì làm sao có thể chế tạo được nó.”
“Nếu vậy thì ngoài nó ra, thì cậu còn có thể chế những thứ khác không?”
“Có gì khó đâu, nếu mọi người đưa cho ta mẫu bản vẽ thiết kế hoặc là cung cấp các tri thức có liên quan, thì có thể chế tạo được ngay.”
“Có thể thăng cấp nó không?”
“Về mặt lý thuyết là có thể, cơ mà cái này thì có liên quan gì tới tài năng của ta?”
“Hài tử, đây chính là thiên phú của ngươi đấy!! ngươi có biết, cái thứ hiện tại ta đang cầm trong tay, đã cả mười năm qua đã không hề đổi mới không? Và khi nó rơi vào trong tay ngươi, các nhà khoa học của ta đã báo cáo với ta là trình độ công nghệ nằm trong cái máy định vị này, còn tiên tiến hơn rất nhiều.”
“Nói cách khác, các vị muốn tiểu sinh chế tạo thứ này cho các vị?”
Cậu cũng không phải là đứa ngu ngốc, người ta chỉ ra rõ ràng như vậy tất nhiên cậu lập tức hiểu ra cái họ muốn từ cậu là cái gì.
“Không chỉ thứ này mà còn cả những thứ khác nữa và nếu cậu làm được chúng ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi cậu, mỗi sản phẩm cậu chế ra, chúng ta sẽ lấy theo đúng giá của thị trường mua từ chỗ của cậu.”
Hiên Phong anh đã sống gần 200 năm nên anh biết rõ không có gì cái gọi là miễn phí đồng thời cũng biết rõ như thế nào để mua được lòng người và nhất là với cái loại thiên tài như cậu, nếu không đối sử bình đẵng và cho họ hưởng lợi ích phù hợp với những kiểu người như thế này, thì sợ là mối quan hệ, sự hợp tác của song phương sẽ không được bền lâu.
“Hmm cái đó thì không cần phải, mọi người chỉ cần lấy với giá gốc là được rồi, đổi lại tiểu sinh cần các vị cung cấp cho tiểu sinh những thứ tiểu sinh yêu cầu.”
Ngươi kính ta một thước, ta kinh ngươi một trượng, dù chỉ mới có 11 tuổi nhưng đầu óc của cậu không phải thuộc dạng tầm thường, cậu biết rõ người ta đã khách khí với mình như thế rồi còn không biết điều, sợ là lập tức trở mặt cũng có thể xảy ra.
Đồng thời, cái gì cũng phải lùi một bước khách khí nhường nhau, như vậy thì mọi người ai cũng vui vẻ, song phương đều thắng lợi.
“Nói cách khác, cậu đồng ý?”
“Phải, tiểu sinh sẽ tham gia Công Hội của mọi người.”