Chương 1: Dị Nhân (1)
Tập II/ X: Khu Ma Nhân – Thú Chi Quyển
Chương 1: Dị Nhân (1)
Tại ở phần trước:
“Ta không phải tên nhóc này tên nhóc nọ, ta cũng có tên đó, ta tên là █ █ █.”
“Tên nghe dở c·hết đi được.”
“Chậc, vậy tên ngươi là gì?”
“Ta? ta tên là $%^&*
…………..
“Trước kia, phụ thân đã từng mộng tưởng…rằng…trở thành một…hành hiệp trượng nghĩa người hùng.”
“Đã từng…? ý của phụ thân là người đã từ bỏ nó?”
“Ừm, có nhiều thứ đã xảy ra… rồi sau đó ta nhận ra rằng, việc trở thành người hành hiệp trượng nghĩa cứu vớt người dân cái gì đó…nó …chỉ là ảo tưởng… không thể nào làm … không, là do ta đã không có đủ năng lực… để làm được…thay đổi nó…”
“Như vậy thì thật đúng là không còn cách nào.”
“Ha ha ~ Đúng vậy… thật… sự không còn cách nào….”
“Vậy nên phụ thân, mộng tưởng của người, cái giấc mộng làm người hùng hành hiệp trượng nghĩa kia, cứ để đó cho hài nhi đi.”
“Hừm ~ vậy thì… giao cho con đó, đại anh hùng của ta.”
…………………….
“Có Dị Thường vào được thành!! Mau! Ngay lập tức đi báo tin này cho Khu Ma Nhân Công Hội!”
“Cứ tiếp tục thực hiện kế hoạch theo như dự tính.”
“Đúng vậy, kế hoạch đúng theo dự tính, của chúng ta mà nói…”
“Hahaha tuyệt vời! tuyệt vời! Quả là khung cảnh tuyệt vời!! hahaha!!”
“Ngươi có thể hiểu là, Hạ gia đã được định sẵn phải bị hủy diệt…”
“Chúc mừng…sinh nhật con, █ █ ….”
…………………..
“Với quyền lực Thệ Ngôn Đại Đế ban cho, nhân danh nhân loại, Hội Đồng Dị Giáo tuyên bố, tội nhân █ █ █ ….Có Tội!”
“Tại sao!? tại sao ngươi vẫn còn tiếp tục chống cự!? sau tất cả những gì bọn chúng gây ra cho ngươi, những gì mà ngươi đã chịu đựng!?”
“Nghe cho rõ đây ác quỷ, chỉ cần một ngày ta vẫn còn sống! thì ta nhất định sẽ g·iết sạch tất cả ác quỷ các ngươi!!”
Thế giới này vốn chính là Địa Ngục, nhưng thế nhân là ngu giả, luôn cho rằng bọn họ đang sống ở nhân gian.
……………………………..
Thế giới là nơi chứa đấy những bi thương.
Năm ấy 9 tuổi cậu đã bị bức đến hiểu rõ ra những điều này.
“Với quyền lực Thệ Ngôn Đại Đế ban cho, nhân danh nhân loại, Hội Đồng Dị Giáo tuyên bố, tội nhân █ █ █ [Dữ Liệu Bị Xóa] ….Có Tội!!”
Lúc mà những đứa trẻ khác còn ở trong vòng tay của Tình yêu thương, đùm bọc, giúp đỡ, che chở của cha mẹ, sống một cách vô ưu vô lự trưởng thành, cậu đã ‘nhìn’ thấy chân tướng của thế giới này.
“Chúng ta tước đi tên của ngươi! quá khứ của ngươi! nhân quyền của ngươi, từ này ngươi sẽ không là bất cứ ai, sẽ là một con ma vô danh!”
Khi những người đồng trang lứa còn ngốc nghếch vui vẻ ở bên nhanh chơi đùa với bùn đất để rồi về nhà bị cha mẹ la rầy.
Cậu chỉ có thể ngơ ngác mà nhìn mái nhà của mình, thành phố nơi cậu từng sống dần dần rơi vào biển máu.
“Trong một năm, ngươi sẽ đón nhận những h·ình p·hạt cực hình tàn khốc nhất và sẽ dành suốt phần đời còn lại của mình để chuộc tội những lỗi lầm của ngươi.”
Rồi đến cuối cùng bất kể cậu có nỗ lực cứu lấy mái nhà của mình như thế nào, tới với cậu vẫn là sự tàn nhẫn của hiện thực, sự tuyệt vọng, cậu tận mắt chứng kiến chính ngôi nhà của mình bị bao phủ trong tia sáng chói mắt, bị một cái cây nấm khổng lồ từ trên trời rơi xuống nuốt chửng.
Toàn bộ thành phố, người dân và thậm chí là cả cha của cậu không thể thoát khỏi, khi đó cậu bất chấp sự nguy hiểm, bất chấp sự khuyên ngăn của những con người tốt bụng, cậu quay trở lại, nhưng kể là vậy dù cũng không có một chút tro tàn còn sót lại để cậu tìm.
Cả thành phố cùng với 30 triệu người dân của nó toàn bộ đều tan biến, chỉ để lại một cái hố to sâu không thấy đáy.
Cậu rơi vào tuyệt vọng, nhưng vẫn còn tuyệt vọng khác vẫn còn ở phía trước chờ đợi cậu, █ █ █ [Dữ Liệu Bị Xóa] tận mắt chứng kiến người duy nhất còn lại mà cậu có thể gọi là người nhà bị g·iết hại, nhìn cô ấy nằm trong vũng máu.
Sự phẫn nộ căm hận tích lũy sâu trong tim cậu cuối cùng cũng bộc phát, cậu liều mạng cùng với tên khốn g·iết c·hết cô ấy, sau khi đánh tàn phế, chém đứt hai tay tay chân của hắn, cậu bỏ đi khi đó tim cậu đã hoàn toàn trống rỗng, để lại tên khốn phía sau đối mặt với sự phẫn nộ của một người nào đó, hình như cậu còn nghe thấy có người nào đó đã ra tay g·iết tên khốn đó.
Và trận chiến của cậu đã vô tình gây ảnh hưởng tới ngôi làng gần đó, cái thứ năng lượng đáng nguyền rủa bám trên người cậu mà cậu không hề hay biết, đã mang tới bệnh độc đáng sợ khiến cho cả ngôi làng hàng trăm ngàn người phải u·ng t·hư, cuối cùng bọn họ c·hết do căn bệnh đó.
Cậu quay về nơi cậu gọi là nhà, cái hố sâu đó, cậu định t·ự s·át, nhưng đã người xuất hiện ngăn cản cậu cho cậu hi vọng, họ nói cho cậu biết người nhà của cậu vẫn còn sống, điều đó như là tia sáng ban mai chiếu rọi trái tim của cậu, cậu tìm thấy được hi vọng.
Có những tội lỗi dù cho cậu không cố ý, thì cậu cũng phải gánh chịu hậu quả của nó, nhưng, sẽ rất nhanh, sẽ rất nhanh thôi, một khi cậu hoàn thành sự chuộc tội của mình, cậu sẽ tìm tới cô, cô bé mà cậu xem như là gia đình, bạn bè, thanh mai trúc mã, Hạ Nguyệt Như.
“Tiểu thư, xin hãy chờ ta, ta rất nhanh sẽ tới tìm tiểu thư.”
………………………………………………..
Mùa Đông, Ngày 2 tháng 1, Đại Ngôn Năm 1179
Tây Duyên Hải Thành, Khu Vực Ngoại Ô - Khu Ma Nhân Công Hội.
Tại một nơi có thể xem như là phòng khám chuyên biệt dành cho các Dị Nhân của Công Hội, nơi mà các Dị Nhân có thể tới dưỡng thương và nhận được những điều trị với các điều kiện y tế thiết bị tốt nhất thế giới.
Và vào hôm nay căn phòng khám này đã gặp một bệnh nhân mà bọn họ có thể nói là trong cả trăm năm qua chưa từng có gặp bao giờ.
“Đây quả thực là một kỳ tích! Đứa trẻ này trải qua cả 3 năm chịu những t·ra t·ấn kinh khủng nhất, quất roi, ngàn vạn con kiến cắn cắn xé, thủy hình, con bò đồng vân vân và gần cả nửa năm trời bị nhốt trong bóng tối không có ánh sáng, không được ăn gì ngoài gong rêu với nước trong đó.”
“Vậy mà vẫn có thể kiên cường sống sót vượt qua, thậm chí ngoại trừ dinh dưỡng bất lương thì thân thể hoàn toàn khỏe mạnh.”
Người bác sĩ trị liệu cho cậu sau khi đọc các báo cáo kết quả khám của cậu thì không chút nào che giấu được sự kh·iếp sợ của mình.
Đây có thực sự là cơ thể của một đứa bé trai 13 tuổi không vậy? mức độ sức sống của tế bào của đứa trẻ này mạnh gấp hàng chục lần người thường, sợ là dù nó có mất cả một cái tay cũng có thể dễ dàng mọc lại được.
“Đừng có nói những lời ngu xuẩn kiểu đó.”
Nhưng mà cái nữ nhân tóc đỏ có tên là hồng chính là người đã mang đứa trẻ này tới nơi này cười lạnh, trong ánh mắt cô có khó lòng che giấu phẫn nộ.
“Vấn đề không phải là dinh dưỡng bất lương hay không, mà là đứa nhỏ này đã chịu thương tổn…”
Đối mặt Hồng sự phẫn nộ, bác sĩ tự biết mình đã nói lỡ lời chỉ phải xấu hổ.
“Cảm ơn ý tốt của tỷ, Hồng tỷ tỷ, nhưng ta không cần trị liệu đâu.”
Luôn im lặng █ █ █ cuối cùng cậu cũng nói ra câu nói đầu tiên của mình sau một năm trời không tiếp xúc với ai.
“Nhưng mà █…”
Hồng hiển nhiên không có thể hiểu những lời này, cô muốn khuyên đứa trẻ nhưng lời chưa nói ra đã bị ngăn lại.
“Hồng tỷ, tỷ đứng nói tên Đệ ra, đệ đã bị tước đi cái tên rồi, tỷ tỷ nếu bây giờ nói tên của đệ thì sẽ gặp rắc rồi đấy, với lại một năm trước tỷ cũng biết đệ mạnh thế nào mà, chỉ cần cho đệ ăn đủ thức ăn, sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi.”
Hồng nghe vậy vô thức kéo cao cái khăn quàng cổ của mình, vì nếu không làm vậy sẽ để lộ ra cái vết tích giống như hai cái bàn tay trên cổ của cô, Hồng tới giờ vẫn không thể quên được chuyện của của một năm trước.
Lúc mà cô sát cánh cùng với những đồng đội của mình cùng nhau chiến đấu với █ █ █ và tất cả đều bị áp đảo hoàn toàn, lúc đó cô, khi cô bị đứa trẻ này bóp được cổ của mình thì đó lần đầu tiên cô cảm nhận, sự tuyệt vọng cùng sự bất lực nó là như thế nào.
Lúc đó cô đã nghĩ mình sẽ c·hết rồi may mắn nếu không phải do Hội Trưởng của bọn họ tới cứu họ kịp lúc thì có lẽ, toàn bộ các thành viên của đội Alpha 5 - Vọng Âm Của Bão đều đã bị toàn diệt bởi đứa trẻ này.
“Đệ xin lỗi tỷ, lúc đó đệ đã để phẫn nộ làm mờ mắt, t·ấn c·ông mọi người.”
“Đệ cũng không cần phải xin lỗi, cũng là do chúng ta lúc đó đã không tin đệ, nếu chúng ta tin tưởng nhau nhiều hơn, thì có khi mọi thứ đã không trở thành như thế này.”
…………………………….
Sau đó tôi được Hồng mang căn phòng, ở đó tôi lại gặp lại những người quen.
Một đầu tóc đen dài thẳng dài được tơ hồng dải lụa trói thành mái tóc đuôi ngựa, tóc trên trán cắt ngang bị cài tóc treo chếch ở một bên, thân hình cao gầy, thuộc về ngọc thụ lâm phong khí chất xuất thần, một bộ có thể khiến cho các thiếu nữ phải vì anh ta mà khuynh đảo mỹ lệ mỹ thiếu niên.
Khuôn mặt tuấn mỹ, môi hồng răng trắng, cái cằm mượt mà bóng loáng, tinh tế tỉ mỉ trắng trẻo làn da, cái mũi vừa cao lại thẳng, đôi mắt to xinh đẹp có thần.
Chỉ là, thân làm nam nhân mà hình thể tứ chi thì lại có chút quá mức tinh tế, cả bả vai cũng không đủ rộng rãi mà giống với các cô nương vậy nhỏ hẹp.
‘Nam thân nữ tướng’
Bất kỳ ai mà nhìn thấy được vẻ ngoài của người này, trong đầu sẽ không khỏi nhảy ra một câu này, vì bộ dạng của anh ta phải nói vô cùng xinh đẹp, không thua kém bất cứ một nữ tính nào.
Đây là Komori, một ông chú đã gần 40 tuổi xuân, nhưng người đàn ông này lại có vẻ ngoài cùng ngoại hình không giống với một ông chú 40 tuổi mà lại giống như một 18 tuổi ‘xinh đẹp thiếu nữ’ vậy.
“Cảm giác như ngươi nghĩ cái gì đó rất thất lễ.”
Âm thanh nghe có phần trung tính làm người khó phân biệt ra là hay nam nữ, anh ta nhăn mày khó chịu nhìn tôi nói.
“Không có, không có tuyệt đối không có gì cả, chắc chỉ là ngài tưởng tượng mà thôi, Komori đội trưởng.”
Tôi biết nếu nói ra chắc chắn sẽ bị anh ta đánh, nên lập tức lắc đầu phủ nhận.
Komori, tên thật không biết, một Dị Nhân cấp Beta.
Số Hiệu: I – Vọng Âm
Anh là đội trưởng của Đội Alpha 5 – Vọng Âm Của Bão, Dị Thường Khí Quan của anh là một Ác Vật có tên [Vạn Lôi Âm Biên Bức] một con dơi có khả năng sử dụng lôi điện.
Và người phụ nữ tóc đỏ xinh đẹp đi cùng tôi tên là Hồng cũng là một thành viên của đội Vọng Âm Của Bão.
Tên gọi: Hồng, tên thật không biết.
Dị Nhân cấp Beta
Tổ Đội: Đội Alpha 5 – Vọng Âm Của Bão
Số Hiệu: IV – Đỏ
Dị Thường Khí Quan của cô là một Hung Thú Dị Thường thuộc Á Long Chủng - Hỏa Dực Long, một con Dực Long hệ lửa có làn da cứng cáp, sức phòng thủ cùng sức chiến đấu vượt trội đặc biệt là khả năng sử dụng lửa, có thể giúp nó có thể ở miệng thậm chí cũng có thể ở ở các bộ phận khác trên cơ thể phóng thích ra một ngọn lửa có nhiệt độ cực cao.
“Hmmm ~ thôi không nói, mau vào trong đi, mọi người đang đợi ngươi đấy.”
Komori nhìn chằm chằm khuôn mặt của tôi một lúc, sau đó anh thở dài rồi nói với tôi.
Mọi người?
Đợi khi cánh cửa sắt mở ra, ba người chúng tôi tiến vào bên trong, ngay lập tức tôi nhìn thấy những thành viên còn lại của đội [Vọng Âm Của Bão].
“Chào hài tử, lâu rồi không gặp.”
Thân thủ, khinh công siêu phàm, có năng lực đẩy nhanh tốc độ của mình lên gấp nhiều lần Lục Huyền người này là một trong hai người duy nhất có thể làm cho tôi bị thường trong đội [Vọng Âm Của Bão].
Lục Huyền là một người đàn ông sở hữu một thân thể cao to cao tới 2 mét, thân hình cơ bắp cuồn cuộn, ngoại hình lực sĩ chí dương chí cương, gương mặt cương nghị mày kiếm, hai mắt sắc bén như ưng.
Và với thân hình đồ sộ của mình, mỗi lần có ai đó bắt chuyện với anh ta cũng đều sẽ cảm thấy vô cùng áp lực khó thở mỗi khi đối diện với anh.
Chỉ là…
Tôi không hiểu sao cảm thấy có gì đó rất kỳ quái từ trên cái nụ cười của anh ta, điều đó làm tôi hơi thấy cơn ớn lạnh chạy khắp cột sống.
“Ngươi cẩn thận một chút, tên này là đ·ồng t·ính nam đấy.”
Komori thân là một người đã từng xém chút nữa lọt hồ của Lục Huyền, vì để tránh cho hài tử có vẻ ngoài bạch mã hoàng tử này rơi vào độc thủ của Lục Huyền, anh vội vàng nhắc nhở cho cậu cẩn thận tên này.
“Này ~ này ~ Komori, ngươi đừng có nói như vậy chứ, không thì hài tử sẽ nghĩ lầm mất đấy.”
Lục Huyền không để ý lời nói của Komori, anh không nhanh không chậm nhìn Nhật Thiên cười cười nói.
Ngươi thậm chí cũng không phủ nhận!!
Tên gọi: Lục Huyền, tên thật không biết.
Dị Nhân cấp Beta
Tổ Đội: Đội Alpha 5 – Vọng Âm Của Bão
Số Hiệu: II – Hỏa Lực
Dị Thường Khí Quan là của một loại Hung Thú Dị Thường có hình dạng như một loài côn trùng lấy tên gọi [Phi Thiên Hoàng Trùng] năng lực chiến đấu không cao, nhưng nó có một cái đôi chân có khả năng nhảy phi thường, có thể khiến cho nó một sinh vật có cơ thể nặng 300 – 500 cân nhảy thẳng lên tới tận tầng mây cao chỉ với một cú nhảy.
“Lục Huyền, Ja'kal với Mộng đâu rồi?”
Mà Komori nhìn xung quanh chỉ thấy Lục Huyền một người, mà không có nhìn thấy những thành viên khác, anh lập tức hỏi.
“Ja'kal tên đó nói hắn không có hứng thú với chuyện này nên đã rời đi rồi, còn Mộng thì, con bé bị phu nhân cấm túc.”
“À.”
Cách anh ta trả lời làm tôi thấy kỳ quái, giống như thể đó là điều hiểu nhiên vậy, chẳng lẽ việc hai người đó không có ở đây là chuyện bình thường sao?
“Cho hỏi, rốt cuộc chúng ta ở đây là để làm gì vậy.”
“À cái đó thì…”
“Cái đó thì để chúng ta trả lời.”
Một cánh cửa khác đột nhiên mở ra, sau đó tôi nhìn thấy được người đàn ông có tên Hiên Phong xuất hiện, và anh ta chính hội trưởng của Công Hội Khu Ma Nhân này.
Không thể không nói diện mạo của người đàn ông này thật quá trẻ trung, làm cho tôi khó mà tưởng tượng nổi được, khi mà tôi biết người đàn ông này đã là một ông già gần 200 năm tuổi rồi.
Một đầu tóc ngắn màu nâu được kéo vuốt về phía sau, đôi mắt màu xanh mỹ lệ tựa như ngọc lục bảo, khuôn mặt tuấn mỹ mày kiếm tinh mâu, phong thần tuấn lãng thần thái uy nghiêm khí chất xuất trần.
Đồng thời trên mặt con mang một cái mắt kính gọng tròn cổ điển mạ vàng với một sợi chỉ vàng treo bên cạnh làm trên người anh ta sinh ra một loại cảm giác văn nhã, bình tĩnh thâm trầm, không giận tự uy.
Thân thì đang mặc bộ y phục vô cùng đơn giản thân mặc một bộ sơ mi trắng bó sát người quần đen, không giàu không nghèo, nhưng chúng không những không làm giảm đi một thân vẻ ngoài của anh ta, mà còn tạo ra một chút gì đó phong thái cao nhân, không để ý vật ngoại thân không khí.
Cơ mà tuy Hiên Phong là hội trưởng của một nơi tập trung các Dị Nhân, nhưng bản thân anh ta lại không phải là một Dị Nhân, mà là một Tu giả.
Tu giả những người sở hữu sức mạnh thần bí, họ có thể bằng với Ý Niệm của mình có thể thay đổi quy luật của trời đất, sức mạnh vô biên.
Ba năm trước, tôi cũng từng giao thủ với anh ta và tôi nói thật anh ta rất mạnh, vô cùng mạnh, dù tôi có liều cả mạng sống, thì chưa chắc một ngón tay có thể chạm được vào người anh ta.
Hiên Phong
Danh Hiệu, Khối Lỗi Địa Thánh, Huyền Cảm Tri Cảnh Giới Chân Quân tu giả.
Thế Lực: Nhan Gia, Công Hội Khu Ma Nhân
Omega 3 – Chiến Chùy Của Công Hội.
Ở bên trong Công Hội Khu Ma Nhân, Dị Nhân cũng có hệ thống phân chia thực lực cùng vị thế của mình.
Tuy hệ thống cấp độ này đánh giá chủ yếu về mặt chiến tích và thành tựa hơn là chỉ về khoảng sức mạnh, cho nên việc Dị Nhân đứng thứ bậc cấp cao sẽ không nhất định là có thực lực mạnh mẽ, nhưng có thể đứng ở cấp bậc cao thì khẳng định là có năng lực hơn người.
Dị Nhân phân biệt gồm có 5 cấp độ, từ thấp tới cao gồm có.
Delta – Cấp thấp nhất, thường thì là nhân viên hậu cần, năng lực yêu hoặc khả năng chiến đấu thấp.
Celt – Ở cấp độ này đã coi như là có nhất định khả năng chiến đấu, có thế g·iết c·hết những Dị Thường hoặc đối thủ cấp bậc thấp, xem đủ tiêu chuẩn thấp nhất vào biên chế tiên phong, tiến vào hàng ngũ Dị Nhân thực sự.
Beta – những Dị Nhân ở cấp độ này đã có thể coi là tinh anh trong các tinh anh, năng lực chiến đấu, kinh nghiệm, mức độ khai phá năng lực đã đạt tới trạng thái cao nhất, mọi tình trạng từ tinh thần cho đến thể chất thuộc hàng ưu tú nhất.
Cuối cùng là Alpha, Dị Nhân có thể đạt tới ở cấp độ này có thể được coi như là thoát khỏi phạm trù thông thường đối với một Dị Nhân, trở thành một Siêu nhân trong giới Dị Nhân, có năng lực p·há h·oại hoặc là vô hiệu hóa cả một Vương Quốc nhỏ.
Và số lượng Dị Nhân cấp Alpha nếu tình ở trong Công Hội này, thì duy nhất chỉ có hai Dị Nhân cấp Alpha.
Và hai người bọn họ đều là thành viên quản trị cùng với Hiên Phong, có quyền lực cao nhất trong việc quyết định sự phát triển trong Công Hội Khu Ma Nhân này.
Đó chính là Omega 3 – Hội Đồng.
Và để một Dị Nhân muốn tiến vào Hội Đồng, trở thành thành viên quản trị, thì họ ít nhất thỏa mãn hai điều kiện sau đây, đầu tiền đó là tổ đội của Dị Nhân đó phải là cấp Alpha, tiếp theo bản thân Dị Nhân cũng phải là Dị Nhân cấp Alpha.
Thể Chế Tổ Đội, tại trong Công Hội thì các Dị Nhân thường sẽ luôn tập hợp và xây dựng một tiểu tổ đội của mình, nguyên nhân là để tăng hiệu xuất và tính hiệu quả hơn trong quá trình thực hiện nhiệm vụ, các thành viên của tổ đội có thể hỗ trợ nhau che lấp các điểm mà bọn họ yếu nhất.
Một điểm khác nữa đó là việc một g·iết một Dị Thường là một việc vô cùng khó khăn nếu chỉ làm một mình và mỗi nhiệm vụ luôn ẩn chứa những nguy cơ tiềm tàng, thường sẽ xuất hiện những tình huống không thể lường trước được.
Cho nên để cấc Dị Nhân tổ đội với nhau là việc thiết yếu và nó cũng giảm bớt đi tỷ lệ t·ử v·ong không cần thiết của Dị Nhân.
Cách đặt tên nhóm thì gồm có: Cấp Bậc Của Nhóm (tính theo trung bình cấp bậc của nhóm) cộng với số lượng thành viên sau đó chính là tên nhóm.
Ví dụ, nếu nhóm của A có 7 thành viên và tổng thể cấp bậc của họ là Delta Dị Nhân, A là đội trưởng là Dị Nhân cấp Celt và lấy tên của A làm tên nhóm, cấp bậc của thành viên còn lại của cả nhóm sau khi đánh giá là Delta.
Thì kết quả sẽ là, Đội Delta 7 – A (tên nhóm)
Nhưng nếu tổng thể sức chiến đấu của cả nhóm nếu phối hợp với nhau là cấp Celt, thì kết quả sẽ thay đổi là Đội Celt 7 – A (tên nhóm).