Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ba Ngôi Cứu Thế Chủ

Chương 39: Aerial




Chương 39: Aerial

Tập II/ X: Khu Ma Nhân – Thú Chi Quyển

Chương 39: Aerial

“Hmm ~”

Tại phía dưới một gốc cổ thụ to lớn, theo một tiếng rên rỉ đau đớn truyền tới, Vanessa ‘Anis’ Yarhob chậm rãi từ trong cơn hôn mê tỉnh lại, khi đôi mắt cô vừa mở ra liền lập tức nhìn thấy ngôi nhà ấm áp của mình đã bị hóa thành tro tàn do ngọn lửa rực đốt cháy, cô có thể nhìn thấy khói đen bay lên từ phía trên đổ nát.

“Hex! Hài tử!”

Trong hốt hoảng cô chợt nhớ lại những gì đã diễn ra, không quan tâm tới ngôi nhà, cô bắn người đứng dậy với nội tâm thấp thỏm cùng cầu nguyện, hi vọng rằng tất cả chỉ đơn giản là một cơn ác mộng mà thôi.

“AHHHHH -- !!”

Nhưng hiện thực là tàn nhẫn, khi cô đi một vòng xung quanh để hi vọng có thể tìm thấy bóng dáng quen thuộc, nhưng thứ cô tìm thấy chính là bốn ngôi mộ và phía trên bia mộ chính là những cái tên của những người quan trọng nhất cuộc đời cô, đau đớn cùng thống khổ lập tức nhấn chìm toàn bộ nội tâm của Anis, cô đau đớn gào lên.

Anis bật khóc, những giọi nước mắt rơi xuống của sự đau thương cùng mất mát chảy xuống hàng má cô, cô không thể nào chấp nhận được và cũng không thể chấp nhận, chỉ mới ngày hôm qua thôi, gia đình họ vẫn còn đang hạnh phúc sống vui vẻ bên nhau, chia sẻ cho nhau sự ấm áp, nào ngờ chỉ trong một đêm ngắn ngủi, tất cả đều tan biến, bị người hủy hoại.

“Tất cả đều là do hắn!!! Nếu nhưng không hắn có xuất hiện…”

Bọn họ đáng lẽ nên g·iết c·hết thứ cái khốn nạn đó ngay từ đầu.

Vanessa ‘Anis’ Yarhob nhớ lại bóng dáng của Elixir, ngọn lửa của sự hận thù cùng căm hận lập tức hiện rõ trong mắt của cô, cô muốn hắn c·hết, muốn hắn phải chịu sự thống khổ như cô.

Cô muốn …Báo Thù!!

Rắc ~ !!

Như lắng nghe được nội tâm hận thù của cô, một cụt đá nhỏ chậm rãi từ trong đ·ống đ·ổ n·át rơi xuống mặt đất tạo một tiếng kêu nhỏ.

Mà âm thanh đó vừa lúc bị Anis nghe được, trong sự sợ hãi cùng với lo lắng cô lập tức quay đầu nhìn lại, cô cho rằng tên đáng nguyền rủa đó vẫn chưa rời đi mà quay trở lại muốn g·iết cô, nhổ cỏ tận gốc đảm bảo sẽ không có hậu họa về sau.

Nhưng cô đã nhầm, khi cô quay lại thì không nhìn thấy một bóng người nào, đang lúc cô thở phào nhẹ nhõm thì bất chợt cô nhìn thấy một thứ.

Đó là một bức tranh chân dung sơn dầu, bức tranh vẽ chân dung của Helios được gia đình cô treo lên ở sảnh lớn, cô không ngờ tới dù ngôi nhà của cô đã ba lần bốn lược bị một mồi lửa thiêu cháy toàn bộ, thì chỉ duy nhất một mình bức tranh này luôn một cách thần kỳ vượt qua mà không bị ngọn lửa t·hiêu r·ụi thành tro tàn.

Đang lúc Anis cảm thấy kỳ quái thì cô nhìn thấy bên trên bức tranh ở một góc nhỏ xuất hiện một vết rách, thấy được vết rách này trong lòng cô không hiểu sao xuất hiện một cảm giác kỳ quái, không ngừng thúc dục cô lại gần bức tranh.

Trong bất giác Anis làm theo, khi đã lại gần cô vô thức đưa tay mình ra cầm lấy một góc của bức tranh, rồi sau đó cô dùng sức lôi kéo đem vết rách mở rộng lớn hơn.

“Đây …!?”

Bức chân dung bị xé rách lập tức để lộ ra phía đằng sau của bức tranh, đó là một quyển sách, quyển sách này toàn thân đều là màu đen, cô nhìn thấy bìa sách được làm bằng một loại giống như từ da, không biết là loại da thú nào nhưng Anis bỗng cảm thấy nó giống với da của người.

Cô ngay lập tức bị ý tưởng của mình dọa sợ, làm từ da người? đây làm sao có thể chứ!

Đang lúc cô lo sợ không thôi, thì đột nhiên quyển sách đó đột nhiên cử động, một con mắt xuất hiện ở trên bìa sách, con mắt đó nó đỏ rực chứa đầy sự hùng tợn cùng với âm u, chỉ nhìn vào nó, có thể bất giác đem linh hồn của người khác lôi kéo vào trong thâm uyên, tha hóa tâm chí của họ.

Nhìn thấy con mắt này, thứ đầu tiên trong đầu Anis không phải sợ hãi tránh xa nó, mà là một sự vui mừng, điên cuồng mừng rỡ, vì so sanh với sợ hãi thì khát vọng mong muốn có thể được báo thù của cô càng lớn hơn nhiều áp chế sự sợ hãi của cô.

Nhưng để làm được việc đó thì cô cần sức mạnh, một sức mạnh đủ to lớn để cô có thể khiến kẻ thù của mình thống khổ và tuyệt vọng.

Anis không chút do dự, mặc kệ vẻ ngoài đáng sợ của quyển sách lập tức đem nó cầm lên, cuối cùng trong ánh mắt điên cuồng của mình, cô đem quyển sách mở.



GROWWW -- !!!

Khoảnh khắc quyển sách được mở ra, giống như đã có một thứ gì đó đã được giải phóng, bầu trời trông xanh rực rợ nháy mắt bị mây đen che kín, ánh sáng của mặt trời cũng không có cách nào xuyên qua được mây đen làm cho vùng đất cả hàng chục năm trời mới được ngắm nhìn mặt trời nháy mắt bị so với trước kia mây đen còn phải đen tối hơn nhiều che kín.

Những người dân trong huyện trấn giống như cũng cảm nhận được một điều gì đó, bọn họ cùng đồng loạt một cách bất an ngước đầu lên ngắm nhìn bầu trời xanh bỗng hóa thành một màu đen, cảm thấy cái gì đó vô cùng khủng kh·iếp đang ập tới.

“Hahahahaha --- !!”

Không để ý thiên địa đột nhiên xuất hiện dị biến vào thời điểm mà bản thân mở ra quyển sách, Anis khi đọc được những nội dung trong đó, cô lúc này một cách điên cuồng cười lên, vì cô hiện tại vô cùng tin tưởng bằng vào những tri thức có ở trong này, cô có thể khiến cho thứ đáng nguyền rủa đã hủy hoại cô, lấy đi tất cả mọi thứ của cô chịu đững những t·ra t·ấn tàn bạo nhất thống khổ nhất.

…………………..

Hửm?

Elixir đang đi trên đường trở về Tây Duyên Hải Thành thì đột nhiên dừng bước, cậu nhíu mày quay đầu nhìn về phương xa, ngay một giây vừa rồi khả năng vị lai dư trắc của [Mắt] đột nhiên cậu có phản ứng, nó nhìn thấy một thứ gì đó nguy hiểm đang tới, chỉ là khoảnh cách cùng với vị trí của cậu ở quá xa, đồng thời tất cả diễn ra chỉ trong một nháy mắt rồi ngay lập tức biến mất, cho nên cậu không rõ vừa rồi là cái gì.

“Ảo giác sao..?”

Lời này Elixir căn bản không tin, [Mắt] của cậu không có khái niệm gặp ảo giác và ảo giác căn bản không thể che giấu qua được [Mắt] của cậu, vậy nên cậu cảm thấy thực sự vừa rồi đã xảy ra cái gì đó.

“Có lẽ là do, không phải là chuyện gì to tát gì…”

Elixir suy đoán khả năng là thứ vừa xảy ra rất nhỏ yếu, cho nên cậu vừa cảm thấy là biến mất ngay, cho thấy nguy cơ này không có mang lại bất kỳ uy h·iếp gì quá lớn đối với cậu, chỉ cần phủi tay một cái là đã diệt trừ được ngay.

Suy nghĩ như vậy Elixir cũng không để ý chuyện vừa rồi nữa, chỉ là lúc di chuyển thì cậu cũng cẩn thận hơn trước đó nhiều, cậu làm vậy là đề phòng không để cho xảy ra chuyện tương tương tự như vừa rồi.

………………..

“AHHHH –!!“

Cùng một thời gian ở tàn tích của trang viên Yarhob, Anis thống khổ mà ôm lấy thân thể của mình, trên người cô lúc này xuất hiện một vết kiếm chém cực lớn kéo dài từ vai thẳng xuống vùng eo của cô, mà máu tươi cũng đang một cách điên cuồng từ miệng v·ết t·hương chảy ra.

“Hô hô hô ~ ta ..vẫn là còn quá yếu ớt…căn bản không phải.là đối thủ của tên đó..”

Khi thở dốc Anis thống khổ nói.

Thì ra sau khi đạt được sức mạnh nhờ vào trí thức của quyển sách, Anis lập tức thử nghiệm ngay và mục tiêu của cô không ai khác chính là Elixir, nhưng vừa thử một chút liền lập tức xuất hiện trong đầu cô một viễn cảnh, đó là cô bị hắn ta một kiếm chém ra làm đôi, khiến cho cô s·ợ c·hết kh·iếp lập tức ngừng lại động tác trong tay và cũng vì vậy mà đã cứu cô một mạng.

Bằng chứng là cái v·ết t·hương đáng sợ đột nhiên xuất hiện ở trên người cô, khu vực v·ết t·hương xuất hiện lại vừa trùng khớp với vị trí mà cô bị tên khốn đó đã chém cô ở trong viễn cảnh.

“Đáng c·hết…”

Biết rõ trước mắt căn bản không có biện pháp lập tức trả thù, Anis càng thêm căm hận Elixir đồng thời cũng căm hận chính mình vì bản thân quá yếu.

“Ngươi cứ chờ đó cho ta!! bất kể là có mười năm hay thậm chí là trăm năm đi nữa, ta tuyệt đối sẽ tìm ngươi báo thù!!”

Anis lập tức quyết định rời khỏi nơi này, đi tìm một nơi an toàn đủ yên tĩnh và phù hợp để cho cô tu luyện đồng thời nghiên cứu những tri thức ẩn chứa ở trong quyển sách, một khi cảm thấy mình đã đủ khả năng rồi thì cô sẽ ngay lập tức rời núi đi tìm Elixir báo thú.

“Ta sẽ khiến ngươi phải hối hận!!”

Hét lớn một tiếng sau đó Anis cắn răng chịu đựng cơn đau đớn như thể bị lột da lóc thịt, cô chậm rãi đứng lên rồi gập ghềnh bước đi tiến thẳng vào trong rừng sâu, mặc kệ ở phía đằng xa ở huyện trấn đang truyền tới những tiếng kêu kinh hoàng sợ hãi tiếng khóc cầu cứu của người dân.

Ngày hôm sau, khi một người thương nhân đi ngang qua nơi này, họ liền sợ hãi phát hiện cả toàn bộ người dân trong huyện trấn đã biến mất, chỉ để lại một tòa huyện trấn ma đang không ngừng tỏa ra luồng khí lạnh âm u khiến người rét lạnh cả sống lưng.

…………………



“Hô ~”

Nhan Lệ Nhã khi bước trở về văn phòng của mình, việc đầu tiên cô làm chính là mệt mỏi thở dài một hơi, cuộc họp mặt vừa rồi phải nói mang tới áp lực không nhỏ đối với cô, một là đến từ tư tưởng trẻ con của chồng mình, một cái chính là đến từ lời nói của Elixir trong cái đoạn hình ảnh, nó thật sự quá quen thuộc.

“Cái lời đó thì thực sự làm người khó mà quên nổi được…”

Sau một hồi phân vân, Nhan Lệ Nhã liền quyết định thử xác định phỏng đoán của mình có chính xác hay không, ngay lập tức cô từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếc điện thoại bàn cổ điển giống với cái trong văn phòng của Hiên Phong, cô nhấn nút bấm một con số rồi đợi nó kêu lên.

“Ngươi gọi ta chậm hơn ngoại dự tính đấy, Nhã.”

Khi đầu dây bên kia được kết nối, một giọng nói mềm mại trong trẻo, lời nói không nhanh không chậm làm người cảm thấy rất thoải mái từ trong điện thoại truyền ra.

Nghe được những cái lời này, Nhan Lệ Nhã bất giác làm ra vẻ mặt đau đầu, cô biết rõ suy đoán của mình là đúng rồi.

“Quả nhiên là nha đầu nhà ngươi, năm xưa ta biết ngươi rất thông minh, không ngờ vẫn còn xem nhẹ ngươi lắm, Aerial.”

Nếu xét theo tuổi tác thì cái người ở đầu dây bên kia phải gọi cô một tiếng phu nhân hoặc là Nhan thái thái hoặc là Nhan bà bà, nhưng mà những cái gọi như thế cô rất ghét vì đó đặc biệt nhắc nhở cho cô về tuổi tác thật của mình, phải biết là không nên đi hỏi hoặc nói thẳng ra tuổi tác của một người phụ nữ.

Cho nên cô âm thầm cho phép người được cô gọi là Aerial trực tiếp nói thẳng tên của mình, một phần khác là do đối phương có đủ năng lực để có thể nói thẳng tên cô, bằng chứng là cô còn chưa một lời nào thì đối phương như đã dự đoán từ trước, sớm biết rõ ràng cô đang định nói cái gì.

“Thế, rốt cuộc từ lúc nào ngươi bắt đầu tiếp xúc với đứa trẻ Elixir rồi?”

Nhan Lệ Nhã thật ra đã lờ mờ phán đoán ra được khoảng thời gian Aerial có thể tiếp xúc được với Elixir, đầu tiên việc Công Hội bọn họ phát hiện ra Elixir là một thế giới chí thượng cái tin tức này cũng chỉ mới xuất hiện một năm bảy tháng trước mà thôi.

Mà tại một năm trong đó thì Elixir còn đang bị giam giữ nghiêm ngặt không có ai có thể tiếp xúc được với Elixir mà không bị phát hiện.

Vậy nên, chỉ có thể duy nhất là bảy tháng thời gian còn lại mà thôi, đó cũng là khoảng thời gian mà tòa thành [Thương Viễn Thành] cũng chính là quê nhà của Elixir bị hủy diệt và bất đắc dĩ buộc phải trở thành một dân tị nan di chuyển khắp nơi trong Tây Ưng Châu để tìm một nơi mới để tái định cư.

Chỉ là làm sao có thể từ trong hàng triệu người tị nạn tìm được một người không khác gì là tìm lá trong rừng cây, cơ bản là việc bất khả thi để một con người có thể làm được.

Nhưng chỉ duy nhất nữ nhân tên Aerial này là ngoại lệ, Nhan Lệ Nhã mười phần tin tưởng vị chỉ tuổi tác chỉ bằng một phần năm tuổi của cô có thể làm được.

Vì Aerial chính là cựu Tổng Tham Mưu Trưởng kiêm cả Bộ Trưởng của cục tình báo cùng gián điệp của Đại Ngôn, bằng vào khả năng chỉ huy sắc sảo cùng mưu lược cùng với tình báo mà thu thập được, đã đem diệt trừ gần cả một triệu Dị Thường cùng với quân nổi loại, ở trong một chiến dịch lớn có tên Trận Quan Nguyên, ở đồng bằng của một tòa thành có tên là Quan Nguyên, bởi vì trận chiến khốc liệt đó đã nhuộm đỏ cả bình nguyên rộng lớn cho nên được gọi cái tên khác là Bình Nguyên Đỏ mà người đã tạo ra nó Aerial được gọi với cái tên là Ác Quỷ Của Bình Nguyên Đỏ.

Và Aerial cũng là một trong những nhân vật tầm cỡ mà bất kể là thế lực nào cũng vô cùng kiêng kỵ không kẻ nào dám chọc vào, mặc cho bản thân cô ta chỉ là một người phàm nhân thân thể yếu ớt không thể so được với bất kỳ người siêu phàm nào, thân thủ sức mạnh cao nhất cũng chỉ ở phạm vi cực hạn của một người phàm.

“Nếu ta nói chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên thì cô tin không?”

Lời vừa nói ra đừng nói là Nhan Lệ Nhã, mà chính bản thân Aerial cũng không tin, nhưng đây là sự thật, việc cô gặp được Elixir cũng là tình cơ mà thôi, cô đơn thuần là đang tận hưởng cuộc sống thường ngày của một giáo sư tâm lý học ở một tòa học viên mà thôi, chính Elixir đột nhiên xuất hiện trước mặt cô mới đúng.

Lúc này ở đối diện đầu dây điện thoại, tại một nơi được gọi là học viện Kuzaku, ở một con đường hai bên đều trồng đầy cây hoa anh đào, một vị thiếu nữ đang nằm nghỉ ngơi ở trên chiếc ghế dài được đặt ở bên ven đường, trong tay còn đang cầm một chiếc diện thoại giống như một cái cục gạch đặt ở bên tai mình.

Phía trên đầu là những cành cây hoa anh đào theo gió lay động, những tia ánh mặt trời ấm áp từ những khe hỡ của hoa anh đào lộ ra chiếu vào trên khuôn mặt tinh xảo của nàng.

Nói là thiếu nữ thì lại không đúng, nàng so với thiếu nữ lại càng có nhiều hơn một loại ưu nhã cùng mê người cảm giác, tựa như là nằm ở giữa vị trị của một thiếu nữ cùng một thiếu phụ.

Mái tóc dài nâu đen được buộc lên thành kiểu tóc đuôi ngựa vắt qua vai, cả người mặc một bộ áo sơ mi trắng, cà vạt đen quần tây đen bó sát chân cùng với một cái áo khoác măng tô màu nâu dài vượt qua đùi.

Quần áo tuy đơn giản nhưng lại không làm mất đi mị lực của cô, đặc biệt là bộ ngực to thẳng đã phát dục vượt xa bạn cùng lứa tuổi, tâm hồn to lớn nhưng lại không có vẻ trầm trọng hoặc là không phối hợp, ngược lại cùng thân thể đường cong yểu điệu tương đương thích hợp, đầy đặn mà lại phù hợp, cho người ta một cảm giác có mười phần đầy đặn có thịt đánh thẳng vào sâu thị giác của người nhìn.

Khi nói tới đây, Aerial chậm rãi hồi tưởng lại thời điểm mình gặp được Elixir, phải nói là ấn tượng đầu tiên cô dành cho đứa nhóc này, sẽ tóm gọn trong ba chữ, kẻ báo thù.



………………………

Thành Kiếm Quang, một cái cũng không long lanh nhưng vẫn coi như là thành phố phát triển, lúc này tại học viện Kuzaku tòa học viện hàng đầu của tòa thành này đang tổ chức một buổi tuyển sinh đặc biệt, loại bỏ đi hạn chế về tuổi tác và chào đón tất cả sinh viên có tài năng, hoặc là học sĩ có kiến thức đến đăng ký tiến vào trong trường để dạy học.

Trong văn phòng của giáo sư, Aerial chậm thả xuống trong tay ly cà phê, bên tai cô bỗng nghe được tiếng vang giày cao gót chỉ chốc lát, một có mái tóc đen ngắn nam tính giảng viên từ bên ngoài hành lang bước vào, vị nam tính đó nói.

" Giáo sư Aerial cái đám lười nhác đáng c·hết của bộ phụ trách tuyển sinh đã xin nghỉ, giáo sư làm ơn hay đi thay thế một cho họ ngày hôm nay đi."

Aerial cũng không từ chối, dù sao cô cũng đang nhàm chán, vậy là cô nói,

"Được thôi, nhưng với điều kiện, ly cà phê này ngươi mời."

Cô sớm đã đoán ra cái lý do đằng sau của quyết định đột ngột này của nhà trường, bởi vì tin tức một tháng trước Thương Viễn Thành đã bị xóa bỏ, đồng thời bán kính năm mươi dăm xung quanh tòa thành đều đã trở thành vùng đất ô nhiễm không thể sinh sống.

Cho nên những người tị tạn đang chạy loạn khắp nơi mà, nhà trường đã từ trong đó thấy được cơ hội, đưa ra lời mời chào tìm kiếm những tài năng về cho mình.

Trước khi tham gia vào q·uân đ·ội thì chuyên ngành học của Aerial chính là tâm lý học, không phải là sinh viên tốt nghiệp trường quân sự, sau khi từ bỏ chức vị Tổng Tham Mưu trưởng của mình, cô liền nhàn rỗi tìm một học ổn định làm giáo sự dạy học, mà bộ môn phụ trạch của cô vẫn là nghề cũ, giáo sư tâm lý học.

Rất nhanh, có đủ thể loại cá nhân, già trẻ đều có, nhưng chủ yếu vẫn là người trẻ tuổi lục tục đến báo tin, trong tay cầm một đống tư liệu cá nhân của người đăng ký, mà công việc phụ trách của Aerial là đăng ký họ tên cùng với phòng ngủ cho sinh viên được tuyển vào.

"Người kế tiếp!"

Aerial thét lên một tiếng, ở trước mặt cô lúc này đã xếp dài cả một hàng người, khi cô hét lên có một cái bé trai tầm chín hoặc mười ngồi xuống, Aerial không để ý tuổi tác của đứa trẻ này có phù hợp hay không, cô chỉ hỏi.

"Họ tên?"

“█ █ █.” [Dữ Liệu Bị Xóa]

" █ [Dữ Liệu Bị Xóa] đúng không?. . . Nam sinh nhà trọ phòng 3327. . ."

Hửm? không đúng!

Aerial đưa bút tự viết tên của bé trái, đột nhiên ngòi bút dừng lại, cô không dấu vết ngẩng đầu đánh giá một chút người trước mắt, nam sinh này tóc hoàng kim, mắt xanh lam như bầu trời, ngoài hình theo cô đánh giá là có tài năng để trở thành đệ nhất mỹ nam của thế giới, Aerial hỏi lại

"█ █ █.?” [Dữ Liệu Bị Xóa].

Cái cảm giác này, giống như là can thiệp thực tại của [ Càn Khôn Ngôn Tị Ấn ] .

Aerial cũng đã từng tận mắt nhìn thấy [ Càn Khôn Ngôn Tị Ấn ] và cũng đã từng chứng kiến uy lực đáng sợ của nó, nên cô có thể cảm nhận được sự một quen thuộc trên người đứa trẻ này, cô cho rằng đứa trẻ trước mắt cô là một n·ạn n·hân của nó.

"Vâng, tiểu sinh chính là █ █ █." [Dữ Liệu Bị Xóa]

█ █ █ [Dữ Liệu Bị Xóa] cũng chính là Elixir của quá khứ bỗng cảm thấy người nữ tính trước mắt này có gì đó khác biệt.

Cô nghe vậy liền lặp lại một lần lời vừa rồi.

"Phòng của nam sinh ở tòa nhà thứ 2 phòng 3327, không nghe rõ sao? Cầm giấy rồi nhanh đi đi, còn có người phía sau đang chờ kìa."

Elixir càng thêm xác định người này không tầm thường, thời điểm nghe được tên của cậu người phụ nữ này đã có phản ứng kỳ quái, tuy rằng động tác rất nhỏ những vẫn không qua được mắt của hắn, hắn liền cầm lấy giấy rồi hỏi một câu.

"Ngài là giáo sư của môn nào?"

"Là tâm lý học, nếu không muốn hối hận thì đừng chọn môn của ta, tiểu tử."

Aerial liền nói.

“Tiểu sinh sẽ cân nhắc ạ.”

Elixir gật đầu đáp sau đó quay người rời đi.

Tuy cậu ta đã nói thế, nhưng Aerial vẫn có thể nghe ra trong giọng nói sự hứng thú của đứa trẻ này đối với mình cái này cũng khiến Aerial đau đầu không thôi, trong lòng cô liền thầm nói xui xẻo, xem ra cuộc sống thường ngày của ta đã chấm dứt ở đây rồi.