Chương 38: Trở Về (2)
Tập II/ X: Khu Ma Nhân – Thú Chi Quyển
Chương 38: Trở Về (2)
“Mọi người cảm thấy thế nào?”
Người đã hỏi câu hỏi đó chính là Hiên Phong, anh ta đưa mắt quan sát chiếc màn hình ở trước mặt mình, nhìn thấy ở bên trong chiếu lại mọi thứ mà nó quay được chứng kiến cách làm nhân từ của Elixir đối với gia đình Yarhob.
“Cảm thấy thế nào sao? theo ta thấy tên nhóc này vẫn còn rất ngây thơ, trong lòng đang ôm lấy một lý tưởng không thực tế.”
Người đầu tiên trả lời chính là Lilith, cô một cách nghiêm túc phê bình hành động của Elixir, tuy rằng bản thân cô không chán ghét Elixir lại làm như vậy, nhưng đối với người đã trải qua rất nhiều như cô, chứng kiến quá nhiều giả dối thì hành vi của cậu làm cô nhớ lại bọn đạo đức giả ngụy quân tử ở Trung Châu cùng Đông Vũ Châu.
“…”
Mà Nhan Lệ Nhã không nói gì, cô hơi có chút nhíu mày nhìn cái màn hình chiếu ra cảnh tượng, lắng nghe những lời nói của Elixir, cô bỗng cảm thấy những lời nói này có gì đó rất quen thuộc, tự như thể đã nghe ở đâu đó rồi.
‘Có lẽ nào…?’
Bất chợt một cái suy nghĩ xẹt ngang qua đầu Nhan Lệ Nhãn, tựa như thể sét đánh qua, một bóng người chậm rãi hiện lên tại trong đầu, hai mắt thâm thúy không biết nghĩ đến cái gì mà lộ lộ ra một chút kinh ngạc
“Lệ Nhã?”
Nhìn thấy phản ứng của vợ mình, Hiên Phong cảm thấy không thích hợp anh liền nhìn cô hỏi.
“Ừm, ta hơi chút bất ngờ đứa trẻ này, cái tư tưởng cứu lấy dị nhân và không g·iết người cái suy nghĩ hào hiệp, nhưng mà so với những thứ đó, thì ta lại có hứng thú với ‘sức mạnh’ của đứa trẻ này hơn, nó phải gọi là phi thường.”
Làm một bật thầy về thao túng tâm trí, Nhan Lệ Nhã rất nhanh lấy lại tinh thần, chỉ một vài câu nói liền đã khiến người khác nhìn không rõ cô đang suy nghĩ cái gì đồng thời trong nháy mắt thay đổi đề tài làm sự tập trung chuyển hướng sang nơi khác.
“Ừm, phải thừa nhận là phi thường.”
Làm vợ chồng nhiều năm, Hiên Phong biết rõ vợ mình đang che giấu điều gì đó, nhưng mà anh không nói thẳng ra, mà theo Nhã Lệ Nhãn chậm rãi đánh giá ‘sức mạnh’ của Elixir theo lời nói của cô.
Chỉ thấy màn hình chậm rãi hiện lại cái khung cảnh Elixir đang cùng Helios giao chiến, ngay khoảnh khắc Helios lần đầu sử dụng Quỷ Pháp [Kẻ Phục Hận] bất ngờ xuất hiện ở phía sau lưng Elixir đoạn hình ảnh bất ngờ dừng lại.
“Mọi người thấy được đúng không?”
Hình ảnh ngừng lại ở đây, Hiên Phong đưa mắt nhìn hai người xác định một chút.
“Ừm.”
“Hiểu nhiên rồi.”
Tất cả người ở trong căn phòng này, tất cả cũng là cường giả một phương đồng thời, kinh nghiệm cùng với lượng kiến thức phong phú, họ tất nhiền nhìn ra được rất nhiều thứ ở trong cảnh này.
“Đôi mắt của đứa trẻ này, nó đã chuyển động, ngay trước cái thời điểm tên Dị Thường đó còn đang chuẩn bị dùng chiêu thức đó, nó đã di chuyển.”
“Và nó vô cùng chính xác phong tỏa vị trí mà Di Thường đó sẽ đột ngột xuất hiện.”
“Cái trình độ đó, nó căn bản đã không phải là bản năng chiến đấu hay thị lực mạnh mẽ nhìn được chuyển động của đối thủ nữa, mà đã là Tiên Tri tức là nhìn thấy trước tương lai.”
“…”
Trong nháy mắt căn phòng rơi vào tĩnh lặng, nói thật thì Tiên Tri cái từ ngữ này không có gì quá mới mẻ với bọn họ, bởi vì trong cuộc đợi họ ít nhiều đã từng nghe tới thậm chí là từng tiếp xúc với tiên tri giả, những người có thể nhìn thấy tương lai.
Chỉ là những tiên tri mà bọn họ biết được, ít nhiều gì đều cũng cần một môi giới hoặc là lập bàn thờ hoặc là thông qua vật đặc thù để có thể thực hiện tiên tri và vô cùng tốn kém, thậm chí có khả năng tổn hao cả thọ nguyên nếu nhìn quá nhiều hay là nhìn quá xa khả năng cho phép.
Làm gì mà có tiên tri nào có thể giống như Elixir biểu hiện, rất là nhẹ nhàng không hề có một áp lực sử dụng nhìn thấy tương lai, còn là tùy ý sử dụng để hỗ trợ cho việc chiến đấu nữa chứ.
“Nhưng mà cái năng lực này giống như có hạn chế, có lẽ yêu cầu phải trong phạm vi tầm mắt của hắn, nếu ở quá xa không thể phát động và cũng không thể nhìn được cái gì.”
Lilith rất nhanh sau đó phát hiện ra điểm hạn chế của khả năng tiên tri của Elixir, đồng thời cô cũng vì vậy nhẹ nhõm hơn phần nào, phải biết trong những thứ sức mạnh, thì thời gian cùng không gian luôn là thứ được đánh giá mạnh mẽ nhất nguy hiểm nhất, mà tiên tri chỉ cần động não suy nghĩ một chút thôi, cũng biết rõ là nó có liên quan tới thời gian, thứ sức mạnh này nếu như để cho duy nhất một người nắm giữ sợ là đại t·ai n·ạn, cả thế giới đều sẽ vĩnh viễn nằm bóng ma của kẻ đó.
“Ta đồng ý với cô về điểm này, nắm giữ tương lai, cái năng lực như vậy, bất kể là nó nằm trong tay ai, dù là đó người tốt cũng vẫn khiến cho người khác phải bất an.”
Nhan Lệ Nhã lần này rất đồng tình với ý nghĩ của Lilith, cô không thích tương lai của mình bị người khác dòm ngó đồng thời bị định đoạt.
“…”
Riêng chỉ có Hiên Phong không hề nói một lời nào, theo anh cảm thấy bản thân một cái Thế Giới Chí Thượng chính là hiện thân của phép màu, tuyệt đối không hề đơn giản như bề ngoài thể hiện ra.
Nhất là khi anh biết rõ, Elixir ngay sau khi phát hiện ra, con mắt của mình do chịu phóng xạ ảnh hưởng mà làm nó biến dị, đôi mắt đã không thể quan sát mọi thứ theo một cách bình thường được nữa thì Elixir sớm đã không dựa dẫm vào nó rồi.
Và anh nghĩ sớm muộn gì đứa trẻ này cũng sẽ tìm cách lách qua được cái hạn chế này thôi, tiến thêm một bước mở rộng khai phá sức mạnh tiên tri của mình, để mình nhìn thấy được xa hơn, thấy được nhiều hơn.
“Phong, ngươi nghĩ sao về đứa trẻ?”
Nhan Lệ Nhã quay đầu hỏi Hiên Phong, từ đầu anh chỉ hỏi thăm ý tưởng của họ, chưa từng nói ra của mình, cô muốn biết chồng của mình nghĩ sao về Elixir, về quyết định quy tắc không g·iết người của cậu.
“hmm ~ ban đầu khi nghe được chí hướng của đứa trẻ đó nói vậy, ta cảm thấy có một chút thất vọng…”
Đứa mắt ngắn nhìn trên màn hình hiện lại dáng vẻ quyết tâm kiên nghị của Elixir, Hiên Phong vẻ mặt đầy tâm sự nói, mặc dù cái cách làm của Elixir có hơi nhân đạo nhưng tuyệt đối không hề xem là nhu nhược, ngược lại phải gọi cậu đủ sát phạt quyết đoán, bằng chứng minh là những Dị Thường đối mặt với hắn, tất cả đều không một con nào được toàn thây, bị g·iết c·hết một cách tàn nhẫn dưới tay Elixir.
“Nhưng sau đó, ta lại bỗng cảm thấy nhẹ nhóm, cùng với một chút yên lòng.”
“Yên lòng?”
“Phải, là yên lòng, vì thế giới này đã có quá nhiều những kẻ g·iết người, dùng đôi bàn tay nhuộm đầy máu của mình lấy danh nghĩa là công lý thực hiện những hành vi dục vọng cá nhân, tiêu diệt những kẻ cho là đang cản đường mình, đôi lúc ta hi vọng thế giới nên bớt đi những kẻ như thế và có thêm nhiều người hơn có chí hướng giống như Elixir.”
Nghe được người chồng của mình nói như vậy, Nhan Lệ Nhã bỗng mỉm cười rồi cô sau đó thở ra một hơi nói.
“Hô ~ Những thứ ‘tốt’ hay ‘xấu’ th·iếp thấy chàng tốt nhất là nên đừng suy nghĩ nhiều tới chúng, dĩ nhiên ta biết ý tưởng của chàng và th·iếp cũng từng dùng những từ đó rất nhiều, nhưng đó là nó không mang ý nghĩa gì sâu xa cả.”
“Nhưng chàng thì trái lại, chàng rất để ý tới điều đó, cũng vì đó thì sẽ có ngày dẫn đến chàng đưa ra những quyết định sai lầm, còn lý do vì sao thì chàng biết rõ mà…”
Trên mặt của Hiên Phong hiện lên sự u sầu, anh biết rõ ý của vợ mình muốn nói.
“Ta biết, công lý g·iết nhiều người hơn so ‘tội ác’ xuyên suốt lịch sử loài người mà nói, cái gọi là ‘công lý’ nó giống như mê dược vậy, danh vọng cùng địa vị mà nó mang lại khiến người ta phải mờ mắt, khi nằm ở một phương cho là mình đang làm điều đúng, sẽ không sinh ra tâm lý tội lỗi.”
Nhan lệ Nhã biết rõ chồng mình là người khôn ngoan, có thể nhìn xa trông rộng, cô chậm rãi nói.
“Nên những người không đủ tỉnh táo một khi đã nhiễm cái lý tưởng đó rồi, thường sa đọa trở thành những đồ tể g·iết người không gớm tay, từ trong nội tâm cho đó là điều đúng đắn.”
“Vậy nên…chàng đừng suy nghĩ quá nhiều tới cái ‘công lý’ hay ‘cái ác’ làm gì, chỉ cần nghĩ tới thứ quan trọng nhất đối với mình là được rồi.”
Bất ngờ Hiên Phong lắc đầu với cô, anh nói.
“Có lẽ là vậy, cho nên ta ngoại trừ yên lòng, ta còn rất mong chờ, mong chờ cái đứa trẻ tên là Elixir đó mang tới sự thay đổi, thay đổi tất cả.”
“Lý tưởng của đứa trẻ, cái chí hướng đó sẽ từ một người rồi sẽ là một nhóm, dần dần sẽ trở thành một biểu tượng, biểu tượng cho một công lý thực sự, không phải như cái bây giờ.”
“Suy cho cùng, so với được cứu bởi một kẻ lấy g·iết chóc cùng ham muốn cá nhân để cứu người người hùng, thì ta vẫn tình nguyện gục ngã xuống bởi người sẵn cứu lấy tất cả.”
“…”
Nhan lệ Nhã im lặng không nói một lời nào, cô thật sâu nhìn thẳng vào đôi mắt của chồng mình, chứng kiến sự kiên trì không thể lung lay kia ở trong con mắt của Hiên Phong.
“Có phải nàng cảm thấy suy nghĩ của ta rất ngây thơ, buồn cười lắm đúng không?”
Nghe chồng mình nói vậy, cô thở ra một hơi rồi nói.
“Ngây thơ sao? quả thật nó rất ngây thơ, rất là trẻ con, chàng cứ như là một đứa trẻ to xác chưa trưởng thành vậy, đối với thế giới ôm lấy một ảo tưởng không thực tế, nhưng mà, buồn cười ư? ta không hề nghĩ vậy, sẽ không có ai cảm thấy nó buồn cười cả mà là sẽ cảm thấy cái tinh thần trạng thái của chàng không bình thường, theo lẽ thường mà nói thì đưa chàng đi khám tâm lý rồi.”
“Haha .. thế giới này vốn đã có bệnh rồi, nó sẽ không ngại thế gian có thêm một tên có bệnh nữa. đâu.”
Nếu là người khác nói ra cái câu này thì Hiên Phong sẽ cho là đang chế nhạo mình, nhưng Nhan Lệ Nhã thì khác biệt, làm vợ chồng với nhau nhiều năm, anh biết cô chỉ đang đùa cợt mà thôi Hiên Phong liền theo đó cười nhẹ đáp lại.
“…”
Nhìn hai người tình chàng ý th·iếp như thế, làm người thứ ba trong căn phòng Lilith cũng khá ngượng ngùng, chỉ là cô không có ý định cắt ngang hai người tình tứ với nhau, tuy rằng bị người phát cơm chó là chuyện không rất dễ chịu, nhưng mà đành chịu thôi, ai bảo hai người này đâu phải là dạng có thể dễ chọc vào.
…………………………………
“Hmmm ~”
Trong cơ hôn mê, Elixir chậm rãi mở mắt, lập tức cậu nhìn thấy trước mặt mình một cánh rừng cây yên tĩnh, cậu nhận ra mình đang nằm ở trong một khu rừng.
“…”
Không hề nói một lời nào và cũng không có phản ứng kích động quá mức, Elixir chỉ đơn giản chậm rãi ngồi dậy, lập tức nhìn thấy cơ thể đầy v·ết t·hương bị quấn băng cứ như xác ướp của mình, đồng thời có vẻ người quấn băng cho cậu sợ cậu sẽ bị cảm lạnh, nên đã không biết từ chỗ nào tìm được một cái áo khoác trắng khá đồng tự với cái của cậu đắp lên người cậu, khi Elixir ngồi dậy nó liền rơi xuống, để lộ ra cả cái thân thể cường tráng bị băng bó của cậu.
Vèo ~
Đột ngột cậu nghe được có một tiếng xé gió chói tai từ đằng sau truyền tới, đồng thời cậu cảm giác ở hướng tương tự có một luồng như có như không sát khí.
Cảm nhận được có địch ý, nhưng Elixir lại chẳng thèm di chuyển, chỉ đơn giản đưa một bàn tay, đúng hơn là hai ngón tay đưa ra phía sau, ngay sau đó như thể dự đoán từ trước, chỉ bằng hai ngón tay cậu đã chặn lại được một lưỡi kiếm trước khi nó chạm được lên người mình.
“…”
Elixir vẫn không hề nói một lời nào, chỉ lạnh nhạt quay đầu nhìn lại phía sau, chỉ thấy là một người có khuôn mặt tương tự như vậy, đó là số một, hiện tại hắn đang dùng cánh tay còn lại của mình nắm thanh kiếm Thiên Nhật t·ấn c·ông cậu.
“Thì là ngươi bản thể, ta ban đầu cứ nghĩ sẽ là tên đó chứ.”
Thấy được đôi mắt tỏa ra ánh sáng kim luân, cảm nhận sự áp lực đáng sợ từ con mắt đó mang lại, số một ngay tức khắc nhận ra, bản thể đang là người nắm quyền, thế là hắn ngượng ngùng cười nói.
“…”
Elixir không trách cũng không mắng số hai, chỉ là đôi mắt lạnh nhạt của cậu từ từ nhìn xuống cái cánh tay đang cầm kiếm của số một.
“Ohhh ~ phải rồi.”
Nhận ra ánh mắt khác thường của bản thể, số một tức khắc phản ứng, dù sao thì cũng ái kiếm của bản thể, hắn quý trọng cái thanh kiếm như thể là sinh mạng của mình, cho nên bản thể rất ghét có người chạm tay vào thanh kiếm này, dù cho đó có là phân thân của mình đi chăng nữa, trừ khi đó tình huống bắt buộc.
Số một lập tức buông lỏng ra bàn tay nắm thanh kiếm ra, Elixir cũng lập tức thu hồi lại thanh kiếm Thiên Nhật.
Ái kiếm đã trở về tay thì đôi mắt lạnh nhạt của Elixir cũng bớt đi không ít, cậu sau đó đưa mắt nhìn lại thân thể của số hai, liền nhìn thấy một thân thương thế nặng nề, cả người đều quấn quanh đầy băng vải cùng với một cái cánh tay đã mất.
Ánh mắt của Elixir có hơi thay đổi, cậu có phần xin lỗi nhìn số một.
“Không cần phải như vậy, chúng là suy cho cùng cũng sẽ biến mất, nên đừng có dày vò mình như vậy.”
Như nhận thấy ánh mắt xin lỗi đó, số hai nhẹ nhàng nói.
“Này! đửng quên còn có ta nữa đó, xét về công trạng ta là người góp sức nhiều nhất ở đấy đó.”
Đột nhiên một giọng nói có phần bực bội từ phía sau số một truyền tới, Elixir nhìn lại thì nhìn thấy chính số một, trong ánh mắt cậu lập tức lóe lên vẻ ngoài ý muốn, không ngờ số một vẫn còn chưa biến mất.
Chỉ thấy lúc này số hai toàn thân bị băng vải băng bó không chừa lại bất cứ một cái khe hở nào ngoại trừ đôi mắt cùng với lỗ mũi ra, hắn hiện tại không thể di chuyển bởi vì cột sống của hắn đã bị ‘Elixir hắc ám’ đập gãy trong trận chiến, nên lúc này đang nằm yên bất động dưới mặt cỏ.
Tuy rằng cả người hắn vô cùng tơi tả, nhưng Elixir vẫn có thể từ bên trong âm thanh của tên này cảm nhận được một sức sống mãnh liệt, một tinh thần vô cùng minh mẫn.
“Rồi rồi ~ số một chính là đại công thần của chúng ta, ta thừa nhận là lúc đó nếu không có ngươi thu hút sự chú ý, thì ta đã không có cơ hội chiến thắng được tên đó rồi.”
Số một giống như đã quen thuộc tính cách của số một rồi, hắn giống như thể một vị huynh trưởng đang dỗ dành cái đứa em trai nhỏ luôn ngạo kiều thích đòi công trạng, hắn nhẹ nhàng cười nói.
“Hừ, đương nhiên rồi…”
Số hai giống như rất hưởng thụ số hai khen mình, hắn rất kiêu ngạo đáp.
“Nhưng mà ta cũng thực sự mệt mỏi quá rồi, hãy để cho ta nghỉ ngơi một chút nha…”
Chỉ là khuôn mặt cười tươi của số hai dần thay đổi, thay thế là một sự mệt mỏi cùng suy yếu, hắn yếu ớt nhìn Elixir, sau đó ở ánh mắt phức tạp của Elixir, cơ thể của số hai chậm rãi tan biến trở thành thành nhưng hạt ánh sáng màu đỏ đẹp mắt, cuối cùng khi một hạt ánh cuối cùng tan biến ở trong thiên địa, tầng băng vải trống rỗng cũng chậm rãi rơi xuống mặt đất.
“Hắn đã chiến đấu rất tuyệt vời, cho dù tới giây phút cuối cùng cũng vẫn không chịu thua.”
Số một biết rõ thời điểm bản thể tỉnh lại thì cũng là lúc bọn họ ‘rời đi’ nên hắn khi nhìn thấy số hai tan biến, hắn chỉ nhẹ nhàng mỉm cười sau đó lại nhìn thần sắc có phần nặng nề Elixir, ‘bản thể’ người đã tạo ra bọn hắn.
“…”
Nhưng ánh mắt ưu sầu của Elixir vẫn không đổi, cậu có chút đau buồn nhìn mặt đất trống rỗng bóng người nơi mà số hai tan biến.
“Thôi nào, đừng ủy mị như vậy chứ bản thể, ngươi biết rõ chúng ta cũng đâu có thực sự c·hết đi đâu, chúng ta vốn là một phần của ngươi, chúng ta chỉ đơn giản là đang quay trở về căn nguyên tức là cội nguồn của mình, cũng chính là ngươi mà thôi.”
“Ta ước gì… nó có thể đơn giản như vậy.”
Sau nhiều lần im lặng, Elixir cuối cùng cũng thốt ra tiếng nói của chính mình, nhưng mà đó không phải là một lời nhẹ nhàng hay vui sướng, mà lại một sự nặng nề, như thể một điều trầm trọng tới khó thở đè lên nội tâm của Elixir.
“Có lẽ là vậy đi…”
Đừng bên cạnh số một khi nghe vậy sắc mặt lộ ra vẻ phức tạp, nhưng sau đó hắn lại cười lên.
“Chà, nhưng vậy cũng thú vị mà không phải sao, cái chiêu thức đã tạo ra chúng ta, [Kính Tượng Phân Thân] lấy ra một phần nhân cách của bản thân ngươi kết hợp với một phần trong nội tâm nhân sinh bách thái mà ngươi ấn tượng, sáng tạo ra chúng ta, tạo nên mỗi một phân thân đều tuyệt đối có một nhân cách không hề giống nhau.”
“Cũng bởi vì tính ngẫu nhiên cực lớn ấy, nó hoàn toàn chắc chắn là sẽ không thể nào xuất hiện một cái phân thân có tính cách tương tự, mặc cho sở hữu cùng một bộ ký ức và cơ thể, điều đó làm cho phân thân trở nên chân thật tới đã có thể mức xem như một cá nhân có ý chí độc lập thực sự.”
Cho nên một cái phân thân khi nó biến mất, thì nó cũng tức là đã ‘c·hết’ đi tương tự như một con người, không thể ‘phục sinh’ trở lại.
Số một chậm rãi nói phân tích nguyên lý của chiêu thức kính tượng phân thân, khi nói thì bên trong giọng nói của số một không giấu được sự cảm thán cùng đau lòng.
Làm phân thân của Elixir, số một làm sao không biết rõ nội tâm ý tưởng của Elixir chứ, kể từ cái ‘ngày đó’ trôi qua, sau khi mất hết tất cả bản thể đã rất cô độc, nội tâm giống như bị đục ra một lỗ hổng lớn không thể bị lấp đầy.
Khi đó trong vô thức, bản thể đã cải tạo lại chiêu [Kính Tượng Phân Thân] của mình, làm cho phân thân tựa như một cái máy móc không có sự sống thực sự ‘sống lại’ tất cả chỉ là bản thể đang tìm kiếm một chút hơi ấm giả tạo, trong lặng lẽ không để ai biết, an ủi cái cảm giác cô độc của mình, một điều mà không khác gì là hành vi uống rượu độc giải khát trong mắt của số một.
“Trước khi rời đi, thì ta có một lời muốn nói với ngươi bản thể.”
Nhận thấy cơ thể mình đã tới cực hạn, cảm nhận trong cơ thể phần Huyết Khí cuối cùng dùng để duy trì cơ thể của mình đang chậm rãi tan rã, số một quay đầu nhìn Elixir nói.
“…chuyện gì?”
Elixir nghe vậy liền quay đầu hỏi.
“Đôi lúc, hãy thử mở rộng cửa lòng của mình với người khác thì như thế nào, nếu làm như vậy thì ta tin rằng, bản thể nhất định sẽ tìm được một nơi mà bản thể sẽ không còn phải cảm thấy cô đơn nữa.”
Khi biến mất, số một để lại một lời tựa như một vị trưởng bối đưa ra lời khuyên cho một tiểu bối đang gặp khó khăn, hắn đã mỉm cười một cách vui tươi ngay khoảnh khắc hắn hoàn toàn biến, để lại một bên trong gió sắc mặt có phần phức tạp Elixir.