Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ba Ngôi Cứu Thế Chủ

Chương 40: Aerial (2)




Chương 40: Aerial (2)

Tập II/ X: Khu Ma Nhân – Thú Chi Quyển

Chương 40: Aerial (2)

Khi quay trở về văn phòng của mình, Aerial liền lập tức sử dụng mối quan hệ của mình đi liên lạc với những người đáng tin cậy mà mình quen hồi còn ở vào cục tình báo gián điệp, nhờ họ điều ra về tin tức về đứa trẻ này.

Chưa tới nữa giờ đồng hồ, một phần báo cáo lập tức được gửi tới trên bàn của cô, khi đọc được những thông tin ghi trên đó, Aerial ôm đầu than khóc nói.

“Ông trời ơi! Ngươi g·iết ta luôn đi!! sớm biết thế ta đã không đã không đi.”

Chỉ bởi vì một ly cà phê, mà đem cả sinh hoạt yên bình của mình ném đi ra ngoài cửa sổ, Aerial cảm thấy nó không đáng.

“Thật sự không thể tưởng tượng nổi, bị cả thế giới truy lùng khắp nơi ‘Thế Giới Chí Thượng’ vậy mà lại chạy tới chỗ của ta để học, lấy cái tính đa nghi của bọn kia, khẳng định sẽ cho rằng là ta đã sớm có dự mưu từ trước, ngồi ở đây chờ sẵn ‘Thế Giới Chí Thượng’ chạy vào trong tay mình rồi! Aahhhh!!”

Aerial ôm đầu gào lên, bộ dạng của cô lúc này như thể là thế giới sắp tận thế tới rồi vậy.

Elixir hứng thú với cô, nhưng Aerial thực sự cũng rất bất đắc dĩ, ai mà ngờ được một đứa miệng mồm hôi sữa vắt mũi chưa sạch là một ‘Thế Giới Chí Thượng’ hoang dại vừa mới thức tỉnh cơ chứ!!

Mà lo lắng của cô rất nhanh biến thành hiện thực, sáng sớm ngày hôm sau khi cô vẫn như thường lệ đi tới trường học lười biếng dựa lưng trên ghế trong văn phòng của mình, lúc cô vừa mới pha xong một ly cà phê sữa nóng hổi, chưa kịp húp một ngụm liền lập tức nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Giáo sư, xin hỏi ta có thể vào không?"

Aerial hít sâu một hơi, dùng mông suy nghĩ thì cũng biết bên ngoài cửa là ai, bởi vì cái văn phòng này còn thật sự sẽ có học sinh đến tìm ư?

Ngoài cửa chính là Elixir.

Không ngoài dự của Aerial, khi cô vừa mở cửa ra liền lập tức nhìn thấy Elixir vẻ mặt cười tươi đứng ở ngoài cửa, hết cách cô chỉ có thể cắn răng nói.

“Mời vào trong ngồi, bạn học, ngươi có vấn đề tâm lý gì muốn tìm ta cố vấn?"

"Tiểu sinh nếu nói, mình không có vấn đề chỉ là tới để tâm sự thì sao?"

Elixir mở ra tay, hiển lộ dáng vẻ ôn hòa tựa như là một bạch mã vương tử, chỉ là Aerial lúc này cảm thấy tên này đơn giản là đang muốn ăn đòn.

“Ở chỗ này là nơi dành cho các bạn học cần tư vấn tâm lý, nếu như học sinh không có vấn đề gì, như vậy thì ngươi có thể rời đi.”



Aerial xin thề lời nói vừa rồi của mình ngữ điệu khô khan không khác gì là cái máy lặp lại từ mấy cái quyển sách từ ngữ nhàm chán, nhưng Elixir vẫn hứng thú rất cao, hắn mỉm cười hỏi tiếp.

"Được rồi, vậy ta có một vấn đề muốn hỏi, ngài cảm thấy … ý nghĩa của cuộc sống là cái gì?"

Haizz ~

Nghe được câu hỏi này, Aerial trong lòng thở dài một hơi đối với đứa trẻ này có phần thương tiếc cùng đồng tình và một chút gì đó thương hại.

Nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu, Aerial ở trong đầu nhớ lại những tin tức mà mình đã biết về đứa trẻ này.

Một đứa trẻ mất phụ mẫu, quê quán bị hủy diệt, có khát vọng báo thù lớn, nội tâm có nhân cách phản xã hội, sử dụng hình thức mặt nạ để che giấu nội tâm cảm xúc thật, ngăn cách với tất cả người ngoài.

Và đồng thời trong báo cáo, còn mơ hồ chỉ ra rằng trong lúc giao chiến với đối phương, trong mơ hồ phát hiện đối phương, là một người có dục vọng g·iết chóc cực nặng.

Hiện tại tới đây hỏi ta ý nghĩa của cuộc sống là là cái gì.

Đồng thời trong lòng Aerial có một chút nghi vấn khó hiểu, nguyên nhân tại sao đứa trẻ này lại hỏi như vậy? đây sẽ là một câu hỏi mà đứa nhóc sẽ hỏi sao?

Aerial lập tức tập trung chú ý cử chỉ của Elixir, cô phát hiện ra nội tâm của hắn lúc này rất lộn xộn và hỗn loạn, cũng không phải như ở bên mặt ngoài biểu hiện tỏa sáng yêu đời như vậy.

Cô tựa hồ có thể nghe được ở trong tâm trí của hắn, đang có vô vàn những tiếng nói liên tục la hét một cách điên cuồng những thứ như là "Báo thù" "Giết c·hết dị loại!” vân vân.

Mà trong mắt trong mắt của Elixir, khí tức của vị giáo sư trước mặt đột nhiên thay đổi, tản ra một loại cảm giác trầm tĩnh tựa như thể một mặt hồ tĩnh lặng.

Mà con mắt của đối phương, khi bị đôi mắt này nhìn chăm chú vào người, trực giác n·hạy c·ảm của hắn bắt đầu báo động, nhắc nhở cho hắn là mình đang bị người dò xét nhìn thấu, mà tiếp sau đó Aerial đã nói với hắn như thế này.

"Có lẽ ngươi luôn mong chờ xuất hiện một người cho ngươi đáp án này, một đáp án khẳng định, nếu như ngươi sau khi có được đáp án này liền không tới làm phiền ta nữa, như vậy thì ta đồng ý cho ngươi đáp án này."

"Ồ? Đó là cái gì?"

Elixir như cảm thấy thú vị lập tức tò mò hỏi, trong lòng thì đang thầm nói người phụ nữ này quả nhiên không đơn giản, đồng thời cũng không ngừng tự hỏi người phụ nữ này có năng lực gì.

"Báo thù."

Aerial nhìn chằm chằm thẳng vào con mắt của Elixir, lời nói đó của cô lập tức làm nụ cười tươi mặt trời trên khuôn mặt của Elixir biến mất, trong mắt Aerial đứa trẻ này hiện tại mang tới cho cô một cảm giác tựa như một con lệ quỷ tràn ngập oán hận cùng với hận thù.

Hoặc là một con thú hoang dã đang b·ị t·hương nổi điên khi phát hiện ra ‘lãnh địa’ của mình đang bị người x·âm p·hạm.



"Ý nghĩa của cuộc sống là báo thù."

Cô có thể cảm nhận được một áp lực khủng kh·iếp đè lên trên người mình, nhưng Aerial không hề sợ hãi, cô rất tự nhiên mỉm cười nhìn chằm chằm vào đôi mắt của đối phương lặp lại một lần lời nói vừa rồi.

"Ngươi thoả mãn sao? █ [Dữ Liệu Bị Xóa] tiên sinh?"

…………………………

Những thời gian tiếp theo sau đó đã có rất nhiều chuyện xảy ra, giữa cô với Elixir, cuối cùng không biết đã bắt đầu từ khi nào, cô trong bất giác xem đứa trẻ này là đồ đệ của mình, mà đối phương cũng vậy xem cô như là sư tôn của mình.

Chỉ là cô chưa từng thực sự chính miệng thừa nhận đứa trẻ này là đồ đệ của mình, bởi vì cô biết rõ là bản thân không đủ khả năng để làm sư tôn của một ‘Thế Giới Chí Thượng’ và toàn bộ người trên thế giới này càng không có bất cứ một ai có đủ năng lực này.

Cho nên, cô đã trở thành một cô vấn cho Elixir, giải thích những nghi hoặc khó hiểu trong lòng đứa trẻ này.

Nếu muốn nói, trên đời này có ai mới có thể trở thành sư tôn của ‘Thế Giới Chí Thượng’ thì có lẽ chỉ có thể là chính bản thân ‘Thế Giới’ mà thôi.

“Ta không hỏi về chuyện đó, thứ mà ta muốn hỏi, có phải cái suy nghĩ hào hiệp ‘không g·iết’ của El tử, là do nha đầu ngươi đã tiêm nhiễm vào trong đầu hắn có đúng không?”

Từ góc nhìn của Nhan Lệ Nhã, Aerial này đã không còn là Aerial mà cô biết, Aerial của quá khứ năm đó vô cùng máu lạnh, tàn nhẫn, ra tay độc ác khiến người ta vừa nghe tin liền sợ kh·iếp vía, trong miệng gọi cô là một con ác quỷ.

Mà Aerial hiện tại như thể một con hùng sư đã mất đi móng vuốt cùng với răng nanh của mình, như lưỡi dao mất đi sắc bén, không còn một chút nào cái bóng dáng oai hùng của năm đó.

Không chỉ thế, không biết từ khi nào trong lòng Aerial bắt đầu nảy sinh ra suy nghĩ ‘không g·iết’ nội tâm bắt đầu kháng cự việc g·iết chóc.

“Đúng vậy á.”

Aerial rất nhẹ nhàng thừa nhận mình có làm như vậy, và thành công thực sự ngoài mong đợi của cô.

“Tại sao chứ?”

Nhan Lệ Nhã nghe vậy không khỏi đau đầu, đầu tiền chính là người chồng của cô, sau đó là đối thủ của cô Aerial, hiện tại chính là ‘Thế Giới Chí Thượng’ Elixir, những người này là những người mà cô biết, những kẻ mà trong mắt cô trên cơ bản đều là các cá nhân thuộc hàng đỉnh cao nhất của con người và họ đều đồng loạt sinh ra cái suy nghĩ như vậy.

Mặc cho bản thân là một bậc thầy về thao túng tâm trí, nhưng Nhan Lệ Nhã vẫn không có cách nào để có thể thấu hiểu nổi, lý do tại sao bọn họ lại cách nghĩ như thế, tại sao lại ‘trói buộc’ ‘hạn chế’ chính mình.



“Lý do của riêng ta tạm thời không nói, nhưng mà Nhã này, ta hỏi cô một câu, cô đã thực sự bao giờ có nghĩ tới, với năng lực của tên nhóc đó sở hữu nếu như mà không có một ‘ hạn chế ‘ nhất định, như vậy thì khả năng sẽ có bao nhiêu người sẽ c·hết chưa?”

Aerial không lập tức trả lời, mà hỏi thẳng ngược lại Nhan Lệ Nhã một câu, mà câu hỏi đó đã khiến Nhan Lệ Nhã trầm mặt đồng thời trong lòng sinh ra sự ớn lạnh không nhỏ.

Nếu nói là một khẩu súng đưa tới tay một chiến binh giỏi, thì hắn chỉ với khẩu súng đó đã có đủ khả năng g·iết c·hết mười người thậm chí là ba mươi người mà không tốn một giọt mồ hôi.

Như vậy hãy thử tưởng tượng, một tên chiến binh hắn vừa giỏi chiến đấu năng lực tác chiến đứng hàng đầu và vừa có thể liên tục mạnh lên mà không thấy giới hạn, còn có cả siêu cấp trí tuệ có khả sáng tạo ra đủ loại v·ũ k·hí mạnh mẽ nghiên cứu ra đủ loại công nghệ đen vượt thời đại.

Và quan trọng nhất chính là không có ai trên thế giới có thể trói buộc được hắn, như vậy thì hãy thử hỏi xem, một kẻ như vậy một khi đã bắt đầu muốn g·iết người, vậy ai có thể ngăn được hắn đây?

Ví dụ thì không cần phải nói, cái ‘ngôi làng’ kia chính là dẫn chứng tốt nhất, khi Elixir đã buông tay làm việc mà không để ý tới hậu quả, xuất hiện một số lượng n·gười c·hết là điều không thể tránh khỏi, hắn về mặt cơ bản chính là một cái t·hiên t·ai hình người.

“Các thủ đoạn bình thường như là vũ lực uy h·iếp, đe dọa, công bằng hợp tác, lợi ích trao đổi, tiền bạc hay là địa vị, sức mạnh phi thường hay là nữ nhân vân vân mấy thứ tầm thường như vậy không thể nào trói buộc được một ‘Thế Giới Chí Thượng’ cho nên ta đã chỉ dạy đứa trẻ đó cái gì là giới hạn không nên vượt qua, ít nhất đây cũng xem như là một cách.”

“Ta…”

Không đợi Nhan Lê Nhã nói gì, Aerial tiếp tục nói.

“Ngay từ lần đầu gặp mặt, ta đã nhìn thấy ‘hận thù’ một ngọn lửa thù hận trong mắt của đứa trẻ đó, tuy nhiên, cái hận thù đó nó đã không hề nhắm vào riêng một ai đó hay là một cái gì cả, mà là nhắm vào toàn bộ thế giới.”

“Ta không rõ nguyên nhân tại sao, theo ta phỏng đoán, có lẽ là do sự kiện hủy diệt của Thương Viễn Thành, ở phía sau nó ẩn chứa quá nhiều nhân tố dẫn tới sự hủy diệt của nó gồm nhiều mặt từ phía con người lẫn cả Dị Thường.”

“Sự phức tạp đó đã làm cho một đứa trẻ ngây thơ không tài nào có thể phân tích và hiểu nổi, cho nên khi mà ngọn lửa của sự hận thù được đốt lên, đứa trẻ đã phân ra được rõ ràng mình rốt cuộc là nên tìm kẻ nào để thực hiện báo thù.”

“Và kết quả trong sự bối rối, nó đã đem toàn bộ thế giới trở thành mục tiêu, vậy nên tạo ra giới hạn ‘không g·iết’ chính biện pháp phòng ngừa duy nhất mà ta có thể làm, hạn chế cho ngọn lửa của hận thù đó nhắm vào con người.”

“…”

Những lời của Aeriel hoàn toàn làm Nhan Lệ Nhã rơi vào im lặng, cô hoàn toàn không hề biết những điều này, nói đúng hơn là cô đã không thể nhìn thấu được Elixir được như Aeriel khi lần đầu gặp mặt đối phương.

Hoặc là có lẽ là do Elixir đã rất tiến bộ trong việc che giấu chính mình, cho nên ngay từ lúc bắt đầu cô đã bị đối phương qua mặt.

“Ta hiểu rõ, ta sẽ để ý đứa trẻ đó nhiều hơn.”

Nhan Lệ Nhã âm thầm quyết định, sau chuyện này liền sẽ lập tức nâng cường độ giám thị Elixir lên nhiều hơn nữa, đồng thời sẽ phái người có đủ năng lực hơn giá·m s·át hành động của Elixir.

“Nhã, nếu được thì đừng sử dụng đọc tâm chí với Elixir, vì đến hiện ta đã không biết suy nghĩ của thằng nhóc hiện tại đã điên cuồng tới mức nào, sợ là đủ làm người phát điên đó.”

Aeriel thừa biết rõ mấy cái tâm tư nhỏ của Nhan Lệ Nhã và cô biết đứng trước mặt một con quái vật như Elixir, Nhã tuyệt đối sẽ thất bại, hoặc có lẽ đã sớm thất bại rồi chỉ là Nhã không hề nhận ra điều đó mà thôi, nhưng làm bằng hữu, cô ít nhất muốn người bạn của mình được an toàn, cho nên đã nhắc nhở đối phương một chút, tránh cho sau này phải hối hận.

“Ta biết rồi.”

Nghe vậy Nhan Lệ Nhã liền từ bỏ cái ý định đọc tâm trí của Elixir, vì cô biết Aerial chắc chắn có lý do nên mới nhắc nhở cô như vậy, Nhan Lệ Nhã gật đầu nói.