Chương 37: Trở Về (1)
Tập II/ X: Khu Ma Nhân – Thú Chi Quyển
Chương 37: Trở Về (1)
Sáng sớm, thái dương vừa mới dâng lên, ánh mặt trời ôn nhuận chiếu rọi thế gian mang tới các sinh linh sự ấm áp.
Lúc này tại một pháo đài to lớn, nơi được bao vây bởi bức tường sắt thép kiên cố, bên trong tòa pháo đài là những ngôi nhà được xây dựng bởi những thạch đá sắt thép vững chắc, càng tiến sâu hơn vào trung tâm thì sẽ càng nhìn thấy rất nhiều ngôi nhà được thiết kế nhìn giống như là một pháo đài cỡ nhỏ.
Và chiếm giữ ở trung tâm pháo đài chính là một tòa lâu đài to lớn, toàn thân được dựng lên bằng hợp kim sắt thép, ngoại hình hùng vĩ to lớn và không ngừng tản một loại khí thế uy nghiêm khiến người khác cảm thấy nghẹn ngào khó thở, đồng thời không kìm được sự thán phục sợ hãi cùng với e ngại của mình khi nhìn thấy thân hình của nó.
Đồng thời họ cũng hết lòng cảm thán cùng với khen ngợi sự vĩ đại của nó, một trong thành tựa vĩ đại nhất, một trong các công trình tuyệt đỉnh nhất mà trong lịch sử con người từng xây dựng.
Vì họ có thể cảm nhận được nơi này, nó đã trải qua vô số lần đếm không hết khói lửa của c·hiến t·ranh, bất kể là có kẻ nào t·ấn c·ông thì nó, thì cũng đều khiến chúng chỉ có thể ở đó mà than khóc trong sự bất lực của mình, bởi sự kiên cố vững chắc và sự bất khuất không ngã trước bất cứ kẻ thù nào dám to gan t·ấn c·ông nó.
Và nơi này chính là tổng bộ của Công Hội Khu Ma Nhân một tổ chức bán quân sự đánh thuê, nơi tập hợp phần lớn các Dị Nhân của châu lục này, cũng là nơi từng được gọi là [Pháo Đài Than Khóc].
Vị trí hiện tại của nó là đặt ở khu vực ngoại ô nằm ở bên ngoài cách không xa tòa thành hiện đại nhất, giàu có nhất, là trung tâm thương mại của cả Tây Ưng Châu cùng với phần còn lại của thế giới, Tây Duyên Hải Thành.
Lúc này tại đại sảnh đường của tòa lâu đài trung tâm, đây là nơi mà phần lớn các Dị Nhân thuộc tổ chức hoặc là các Dị Nhân đánh thuê tự do sẽ tụ tập ở đây.
Lý do để bọn họ xuất hiện ở đây hoặc là không phải là đang nghỉ ngơi sau một ngày làm việc mệt mỏi, thì cũng là đang chờ đợi để tìm kiếm nhiệm vụ hay ủy thác phù hợp với mình.
Hoặc cũng là đang tìm kiếm đồng đội thích hợp tạo thành tổ đội, hoặc là chỉ đơn thuần nhàm chán ngồi bên bàn uống rượu để giải trí mà thôi, nói chung tập hợp đủ thể loại, mạnh có yếu có, nam nữ cũng có, người thân thiện tốt bụng hay cục súc lưu manh, thậm chí là lạnh lùng máu lạnh tất cả thành phần đều có.
Riêng duy nhất một điểu giống nhau, chính là bất kể tình huống như thế nào cho dù bộ dạng trong như sắp xảy ra đánh nhau, thì ai ở đây cũng đều có thể nhìn thấy được sự thiện ý cùng với hòa đồng của người này đối với những người xung quanh.
Họ là Dị Nhân và bản thân họ biết rất rõ ràng, những dị loại như bọn họ đều không được chào đón ở xã hội của con người, họ biết những Dị Nhân ở đây, đồng loại của họ, ai cũng đều đã từng trải qua rất nhiều khó khăn.
Từ nhiệm vụ ủy thách hoặc đến từ con người đã ủy thách họ, sự xem thường, lạnh lùng, khinh bỉ xa lánh của con người làm trái tim của họ trở nên lạnh đi, mất đi sự tin tưởng với con người, duy nhất ở nơi này, thì mới có thể cảm nhận được cảm giác của một ngôi nhà, nơi thực sự chào đón bọn họ.
Rầm!!
Đúng lúc này cánh cửa của đại sảnh đột nhiên bị người đẩy mạnh ra, dùng lực quá mạnh dẫn tới cánh cửa va đập mà tạo ra động tĩnh lớn, điều đó không khỏi khiến các Dị Nhân ở đại sảnh đưa mắt nhìn lại.
Họ vừa quay đầu thì đã lập tức nhìn thấy một thiếu nữ xinh xắn bước vào trong, chỉ với một cái nhìn họ liền nhận ra thân phân của thiếu nữ đó, đó là tiểu thư của công hội bọn họ, là hòn ngọc quý báu mà bất cứ một dị nhân nào bên trong Công Hội cũng đều hết mực yêu quý thương yêu, Nhan Như Mộng, với bí danh Dị Nhân là Mộng.
“Đó không phải tiểu thư sao? bộ dạng của tiểu thư giống như là vừa làm nhiệm vụ trở về ấy?”
“Đúng vậy, nhưng ta không nhớ gần đây có nghe tới tin tức liên quan tiểu thư ra ngoài cả, là nhiệm vụ bí mật sao?”
“Khoang đã, là ta nhìn nhầm phải không?”
“Nhìn thấy cái gì?”
“Mắt, nhìn mắt của tiểu thư đi, quanh mắt của tiểu thư nó đỏ lên.”
Dần dần rất nhanh có người phát hiện bộ dạng của thiếu nữ rất không đúng, họ nhìn thấy thiếu nữ lúc này đang giận dỗi, đồng thời xung quanh hai mắt của cô hơi đỏ lên cho thấy cô đã khóc rất nhiều, nhìn dáng vẻ của cô lúc này không khác gì có ai đó vừa đã khi dễ cô vậy, nhất thời có người nội tâm giận dữ tới tột đỉnh, là kẻ nào! là tên khốn nào dám đối xử không tốt với tiểu thư của họ, họ thề nhất định sẽ tìm và lột da cái tên khốn đó ra.
“Sao vậy ~ sao vậy ~ là ai chọc giận cục kẹo bông nhỏ dễ thương đáng yêu của chúng ta vậy? nếu được có thể cho các ca ca tỷ tỷ biết đó là ai không để chúng ta báo thù cho tiểu Mộng.”
Lúc này xuất hiện một người có ngoại hình cao gầy, thân hình săn chắc nam tính mạnh mẽ, có một làn da màu lúa mạch khỏe mạnh mái tóc màu trắng bạc, đôi mắt đỏ hồng tựa như rượu vang, người này có một khuôn mặt vô cùng lãng tử có thể hút hồn mọi thiếu nữ khi nhìn thấy hắn.
Chỉ là trên nét mặt người này khi cười lên thì khóe miệng cười vô cùng phong tao và kiệt ngạo bất tuân, tức khắc khiến cho cả một thân vẻ ngoài soái khí của hắn sụp đổ, làm người ta cảm thấy hắn có gì đó rất không đáng tin cậy.
Khi nhìn thấy vẻ mặt sắp khóc tới nơi của Mộng, hắn tiếp cận với một cách như rất cục súc như thể muốn ăn đòn hỏi han bày tỏ sự quan tâm của mình.
“Ngươi đi tự đi hỏi hai người đó đi, Ja'kal.”
Mà thiếu nữ Mộng thì có vẻ như đang rất kích động, cô nàng vừa nghe được người nói vậy nội tâm bực bội càng bực tức hơn, hơn nữa khi nhìn thấy cái dáng vẻ như muốn ăn đòn của Ja'kal thì không khác gì đổ thêm dầu vào lửa, cô bức xúc nói.
Khi nói cô đưa tay từ trong túi áo ném một vật gì đó thẳng vào bụng của Ja'kal, điều đó làm cho hắn phải khom người, đồng thời từ trong miệng phát ra một tiếng kêu hự đau đớn, cho thấy Mộng ném vật dùng sức lực không hề nhẹ.
“Cái này là máy ghi hình ngụy trang? cái Tiểu nha đầu đó tại sao lại cái có thứ đắc tiền này trên người?”
Ja'kal theo bản năng nâng lên cái đồ vật nhỏ mà Nhan Như Mộng đã ném vào mình, khi hắn nhìn kỹ lưỡng thì giật mình nhận ra cái thứ này là gì, ngay tức khắc hắn có phần ngờ vực quay đầu nhìn bóng lưng giận dữ rời đi xa của Nhan Như Mộng.
[Ja'kal…]
Đang lúc Ja'kal định đuổi theo Mộng để hỏi cho rõ ràng, thì chính vào lúc này trong đầu anh chợt vang lên một giọng nói quen thuộc.
Thần Giao Cách Cảm?
Nhận ra đây là đây là chiêu có thể liên lạc nhau thông qua liên kết tâm trí của Tu Giả, đồng thời Ja'kal cũng nhận ra giọng nói trong đầu mình là của ai, dù sao trong cái Công Hội này thì cái ý lực mạnh mẽ như thế thì chỉ có một người có thể làm được mà thôi, Ja'kal rất nhanh đáp lại.
[Sếp, tiểu nha đầu trở về rồi.]
Lúc đang nói chuyện thì cũng Ja'kal không quên sử dụng cái giọng điệu ăn nói đùa cợt, không đứng đắn của mình.
Đạo Thuật Bậc 1●[ Thần Giao Cách Cảm ]: bằng với ý lực cường đại của mình, Tu giả có thể liên kết tâm chí của một hoặc nhiều đối tượng cùng nhau tiến hành liên lạc nói chuyện từ một khoảnh cách cực xa không có sự ngắt quãng, phạm vi rộng lớn của chiêu này sẽ quyết định bởi mức độ ý lực của tu giả đó rộng lớn mức nào.
[…Ta biết.]
Đáp lại là sự im lặng một lúc của Hiên Phong sau đó Hiên Phong trả lời, mà Ja'kal có thể từ bên trong lời nói Hiên Phong nghe được sự mệt mỏi cùng buồn phiền.
[Ta nghĩ là sếp nên đi nói chuyện với tiểu nha đầu đó thì tốt hơn, vì tâm trạng của tiểu cô nàng đó có veeeeẽ ~ rất không tốt lắm.]
Làm người đích thân cảm nhận lửa giận của Mộng, Ja'kal mười phần khẳng định Mộng lúc này chính không khác gì một quả bom nổ chậm, nếu mà tiếp xúc không cẩn thận thì xác định là sẽ chịu lửa giận của Mộng, cho nên làm người không thích chịu trách nhiệm như hắn, vấn đề rắc rồi đó để cho người nhà của Mộng, chính là Hiện Phong đích thân xử lý là phù hợp nhất trong tình huống này.
Tất nhiên, nếu như để ‘Phu Nhân’ đi gặp là càng tốt, giữa nữ tính với nhau, giữa bà ngoại với cháu gái thì dễ dàng nói chuyện rất hơn nhiền so với để cánh đàn ông thô lỗ không tinh tế như bọn họ tới xử lý.
Cái gì? ngươi tại sao ta không đề cập tới cha mẹ của tiểu nhà đầu ư? Tất nhiên là do không thể rồi, vì bọn họ sớm đã không còn ở đây, mà còn vì tại sao bọn họ lại không có ở đây thì ta sẽ không nói và không dám nói.
[Cứ để Mộng như vậy đi, con bé cần một chút không gian riêng tư để suy nghĩ.]
Nghe tới đây Ja'kal liền mơ hồ suy đoán, tám chín phần việc Mộng như thế này thì có lẽ liên quan tới ngài hội trưởng của họ rồi.
[Ngược lại thì ngươi, hãy đem cái tạo vật mà Mộng đã đưa nó cho ngươi, mang nó tới văn phòng của ta, ta đang cần nó.]
Nói xong, Hiên Phong không để cho Ja'kal hỏi thêm, trực tiếp ngắt đi liên kết tâm chí của họ, để cho Ja'kal đứng ở đó lặng lẽ một mình tự hỏi sự ẩn tính che giấu ở đằng sau chuyện này.
‘Nguyên nhân dẫn tới, có lẽ là xuất phát từ tên nhóc kia đi.’
Trên đời có một câu thành ngữ rất hay đó là ‘Đi đêm lắm có ngày gặp ma’ với Ja'kal thì Elixir trong mắt anh vừa chính là con ma, lại vừa cính là đứa ‘đi đêm’ trong cái câu đó.
Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt thì anh đã sớm mơ hồ cảm thấy cái tên nhóc đầu tóc vàng, có phong thái cùng ngoại hình đúng chất tiêu chuẩn của một tiểu thiếu gia quý tộc Tây Ưng Châu của triều đại trước này.
Chính là một cái tên sinh sự, chuyên gia đưa tới rắc rối.
Ja'kal khẳng định, cứ hể có ai mà nếu như tiếp xúc với hắn qua lâu thì kiểu gì cũng có ngày gặp chuyện xui xẻo, mà cái đứa đầu têu là hắn vẫn sống tiêu dao tự tại, còn người theo hắn thì lại phải chịu tội cuối cùng m·ất m·ạng oan uổng.
Cho nên ngoài việc nội tâm khá là sợ thằng nhóc, thì đây cũng là một phần lý do vì sao khiến cho anh rất e dè trong việc tiếp xúc với Elixir.
Và quả nhiên cảm giác của anh đã đúng, tiểu nhà đầu Nhan Như Mộng vừa mới đi cùng tên nhóc đó ra ngoài có vài ngày mà thôi, thì đã nảy sinh sự xung đột cùng với gia đình của chính mình, nóng giận đối với người thân.
Như vậy thì Ja'kal thật sự không tưởng tượng nổi sau này tiếp xúc lâu dài hơn nữa, chuyện sẽ thành ra như thế nào luôn.